Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Cô ta diễn giỏi thật
Panda Nè
2024-03-26 00:40:59
Reng…reng…renggg… tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người vội vả chạy vào lớp, cô và Tiểu Phương thì cứ ung dung bước đi, đến cửa lớp giáo viên vẫn chưa vào, hai người bước vào Tiểu Phương nhanh chống chở về chổ ngồi của mình, hai người không ngồi cùng nhau, cô nhìn quanh nhìn trúng ngay bàn cuối cùng bên cạnh cửa sổ vừa họp ý cô.
Anh cô và Tiểu Phương ngồi cạnh nhau, hắn ngồi sau còn cô chọn bản ở cùng cách hắn một người.
Cô không để ý tới mọi người đang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, đi thẳng xuống bàn mà cô chọn, tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm đẹp cho ngày đầu đi học lại của cô nhưng không, lúc cô đi gần đến bàn hắn thì đột nhiên bị chặn lại và đó không ai khác là Trương Yến Như.
“Thiên Nguyệt tớ xin lỗi cậu”
Cô hơi nhíu mày lạnh lùng nhìn cô ta,
“Xin lỗi tôi?”
“Đúng vạy”
“Lí do”
“Tớ đã tự ý ngồi ở chổ của cậu mà không xin cậu”
Giọng nói cô ta rung rung như sắp khóc, nếu không nghe Tiểu Phương nói về cô ta thì có lẽ cô tin cô ta thật đấy. Cô lạnh lùng nói
“Phiền”
Một từ nói của cô đã làm mọi người bất ngờ, cô không quan tâm tính lách sang người cô ta để về chổ ngồi nhưng cô ta lại không cho cô đi.
“Nguyệt hay là cậu ngồi đây đi tớ sẽ đổi sang chổ khác”
Hắn nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô ta xong lại nhìn sang cô. Mặt cô lạnh lùng không để cô ta vào mắt.
“Như em không được đi đâu hết em cứ ngồi đây người nên đi là cô ấy”
“Nhưng…”
Cô đứng nhìn hai người một người tung một người hứng nhìn mà phát ớn.
“Hai người nói xong chưa, nói xong rồi thì lượn sang một bên tránh đường cho tôi đi, còn cô muốn ngồi đâu thì kệ cô tôi không rảnh để đôi co với cô, còn anh lo mà giữ cô ta cho kĩ vào đừng có phiền người khác.”
Nói rồi cô bước ngang qua cô ta, cô ta thấy vậy liền hất vai trúng vào người cô chân cô ta gạt chân cô làm cô ngã về phía trước bụng cô đụng vào cạnh bàn đau điếng cô ôm bụng nhăn mặt quay sang nhìn cô ta, cô ta sau khi đụng trúng cô thì giả vờ ngã ra sau may có hắn đỡ kịp như tay cô ta lại xước vào cạnh bàn một chút, hắn vội đỡ cô ta đứng dậy hắn cũng đứng dậy theo, anh cô và Tiểu Phương thấy vậy liền chạy xuống Tiểu Phương đỡ lấy cô
“Nguyệt cậu không sau chứ”
Cơn đau làm cô không thể nào nói chuyện được chỉ ôm bụng và nhăn mày cô lắc đầu với Tiểu Phương.
“Thiên Nguyệt cô bị điên hay sao mà đẩy Yến Như thế, lỡ cô ấy đập người vào cạnh bàn cạnh ghế thì sao”
Cô không nói gì đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, hắn nhìn thấy ánh mắt của cô thì trong tim có chút nhói lên trước giờ dù hắn có chửi cô thậm tệ như thế nào cô cũng không nhìn hắn như thế.
“Thần không sao đâu, em chỉ vô tình bị ngã thoi chứ Thiên Nguyệt không cố ý đâu”
“Cô còn đứng đó nhìn hả mau xin lỗi Yến Như đi”
Hắn nhìn cô nói
Sau khi cơn đau vơi đi, cô nghe hắn nói vậy thì nhếch môi khinh bỉ.
“Tôi không làm hà cớ gì phải xin lỗi hửm”
Cô hất mặt lên nhìn hắn. Hắn nhìn thấy vẻ khinh người của cô thì tức điên người.
“Tôi nói cô xin lỗi”
“Anh là cái thá gì mà nói tôi phải nghe”
Câu nói của cô làm mọi người đứng hình ngay cả hắn, anh cô và cả Tiểu Phương, cô thật sự tức giận rồi.
Cô nhìn hắn xong rồi nhìn sang Yến Như, khi ánh mắt cô nhìn sang Yến Như làm cô ta run lên một cái.
“Xin lỗi sao tôi không làm thì tại sao tôi phải xin lỗi”
“Cô không làm thì sao Như lại ngã”
“Anh đi mà hỏi cô ta”
Hắn nhìn thái độ của cô sau đó nhìn sang Yến Như, cô ta thấy hắn nhìn thì vội nắm tay hắn lắc lắc đầu. Giọng nói yếu ớt nói
“Thần em không có mà hay mình thoi đi đừng làm lớn chuyện”
“Cô ta đẩy em thì phải xin lỗi”
Cô không nói gì, lúc này cơn đau của cô đã giảm đi rồi chỉ còn hơi ê một chút, cô đứng thẳng người dậy
“Muốn tôi xin lỗi sao”
Cô vừa nói vừa bước đi lại gần cô ta
“Cô bước ra đây rồi tôi xin lỗi”
Mọi người tưởng rằng cô sẽ nghe lời hắn nên có chút khinh thường. Một người nói
“Tưởng gì ai ngờ vẫn hạ mình xin lỗi gái vì trai”
Cô mặc kệ đứng chờ cô ta đang núp sau lưng hắn bước ra. Cô ta nhìn cô rồi cũng nghỉ cô sẽ chẳng làm gì được cô ta nên hiên ngang bước ra.
Bỗng một tiếng chát vang lên, cô ta ôm mặt nhìn cô
“Cô bị điên à”
“Chẳng phải hắn ta bảo tôi xin lỗi cô sao, lúc nãy tôi không sai thì tôi không xin lỗi, còn bây giờ thì tôi xin lỗi cô nha”
Nói rồi cô khinh bỉ nhếch mép quay lưng bước về phía bàn cuối cùng ngồi xuống, hên là tiết này là tiết tự học không là nảy giờ bị bế lên phòng giám thị rồi.
Tiểu Phương chấn động nhìn cô vội chạy đến chổ cô
“Này cậu ngầu thiệt đó nha”
“Tớ là bạn của mỏ hỗn nhà cậu đó”
“Tuyệt vời”
Mọi người vẫn con đang chấn động vì họ vừa thấy điều gì đó không đúng, cô nghĩ mới có hai tuần thoi mà đã làm cho mọi người hết chấn động này đến chấn động khác, cô dám chửi hắn còn đánh cả bạch nguyệt quang của hắn, một tin chấn động. Chưa đầy 5 phút sau tin này đã trở thành top một tin hot ở diễn đàn của trường, cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn, vốn tưởng rằng hôm nay là ngày đầu đi học sẽ được yên bình ai mà có dè lại chấn động như vậy.
Anh cô và Tiểu Phương ngồi cạnh nhau, hắn ngồi sau còn cô chọn bản ở cùng cách hắn một người.
Cô không để ý tới mọi người đang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, đi thẳng xuống bàn mà cô chọn, tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm đẹp cho ngày đầu đi học lại của cô nhưng không, lúc cô đi gần đến bàn hắn thì đột nhiên bị chặn lại và đó không ai khác là Trương Yến Như.
“Thiên Nguyệt tớ xin lỗi cậu”
Cô hơi nhíu mày lạnh lùng nhìn cô ta,
“Xin lỗi tôi?”
“Đúng vạy”
“Lí do”
“Tớ đã tự ý ngồi ở chổ của cậu mà không xin cậu”
Giọng nói cô ta rung rung như sắp khóc, nếu không nghe Tiểu Phương nói về cô ta thì có lẽ cô tin cô ta thật đấy. Cô lạnh lùng nói
“Phiền”
Một từ nói của cô đã làm mọi người bất ngờ, cô không quan tâm tính lách sang người cô ta để về chổ ngồi nhưng cô ta lại không cho cô đi.
“Nguyệt hay là cậu ngồi đây đi tớ sẽ đổi sang chổ khác”
Hắn nghe vậy liền nhíu mày nhìn cô ta xong lại nhìn sang cô. Mặt cô lạnh lùng không để cô ta vào mắt.
“Như em không được đi đâu hết em cứ ngồi đây người nên đi là cô ấy”
“Nhưng…”
Cô đứng nhìn hai người một người tung một người hứng nhìn mà phát ớn.
“Hai người nói xong chưa, nói xong rồi thì lượn sang một bên tránh đường cho tôi đi, còn cô muốn ngồi đâu thì kệ cô tôi không rảnh để đôi co với cô, còn anh lo mà giữ cô ta cho kĩ vào đừng có phiền người khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi cô bước ngang qua cô ta, cô ta thấy vậy liền hất vai trúng vào người cô chân cô ta gạt chân cô làm cô ngã về phía trước bụng cô đụng vào cạnh bàn đau điếng cô ôm bụng nhăn mặt quay sang nhìn cô ta, cô ta sau khi đụng trúng cô thì giả vờ ngã ra sau may có hắn đỡ kịp như tay cô ta lại xước vào cạnh bàn một chút, hắn vội đỡ cô ta đứng dậy hắn cũng đứng dậy theo, anh cô và Tiểu Phương thấy vậy liền chạy xuống Tiểu Phương đỡ lấy cô
“Nguyệt cậu không sau chứ”
Cơn đau làm cô không thể nào nói chuyện được chỉ ôm bụng và nhăn mày cô lắc đầu với Tiểu Phương.
“Thiên Nguyệt cô bị điên hay sao mà đẩy Yến Như thế, lỡ cô ấy đập người vào cạnh bàn cạnh ghế thì sao”
Cô không nói gì đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, hắn nhìn thấy ánh mắt của cô thì trong tim có chút nhói lên trước giờ dù hắn có chửi cô thậm tệ như thế nào cô cũng không nhìn hắn như thế.
“Thần không sao đâu, em chỉ vô tình bị ngã thoi chứ Thiên Nguyệt không cố ý đâu”
“Cô còn đứng đó nhìn hả mau xin lỗi Yến Như đi”
Hắn nhìn cô nói
Sau khi cơn đau vơi đi, cô nghe hắn nói vậy thì nhếch môi khinh bỉ.
“Tôi không làm hà cớ gì phải xin lỗi hửm”
Cô hất mặt lên nhìn hắn. Hắn nhìn thấy vẻ khinh người của cô thì tức điên người.
“Tôi nói cô xin lỗi”
“Anh là cái thá gì mà nói tôi phải nghe”
Câu nói của cô làm mọi người đứng hình ngay cả hắn, anh cô và cả Tiểu Phương, cô thật sự tức giận rồi.
Cô nhìn hắn xong rồi nhìn sang Yến Như, khi ánh mắt cô nhìn sang Yến Như làm cô ta run lên một cái.
“Xin lỗi sao tôi không làm thì tại sao tôi phải xin lỗi”
“Cô không làm thì sao Như lại ngã”
“Anh đi mà hỏi cô ta”
Hắn nhìn thái độ của cô sau đó nhìn sang Yến Như, cô ta thấy hắn nhìn thì vội nắm tay hắn lắc lắc đầu. Giọng nói yếu ớt nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thần em không có mà hay mình thoi đi đừng làm lớn chuyện”
“Cô ta đẩy em thì phải xin lỗi”
Cô không nói gì, lúc này cơn đau của cô đã giảm đi rồi chỉ còn hơi ê một chút, cô đứng thẳng người dậy
“Muốn tôi xin lỗi sao”
Cô vừa nói vừa bước đi lại gần cô ta
“Cô bước ra đây rồi tôi xin lỗi”
Mọi người tưởng rằng cô sẽ nghe lời hắn nên có chút khinh thường. Một người nói
“Tưởng gì ai ngờ vẫn hạ mình xin lỗi gái vì trai”
Cô mặc kệ đứng chờ cô ta đang núp sau lưng hắn bước ra. Cô ta nhìn cô rồi cũng nghỉ cô sẽ chẳng làm gì được cô ta nên hiên ngang bước ra.
Bỗng một tiếng chát vang lên, cô ta ôm mặt nhìn cô
“Cô bị điên à”
“Chẳng phải hắn ta bảo tôi xin lỗi cô sao, lúc nãy tôi không sai thì tôi không xin lỗi, còn bây giờ thì tôi xin lỗi cô nha”
Nói rồi cô khinh bỉ nhếch mép quay lưng bước về phía bàn cuối cùng ngồi xuống, hên là tiết này là tiết tự học không là nảy giờ bị bế lên phòng giám thị rồi.
Tiểu Phương chấn động nhìn cô vội chạy đến chổ cô
“Này cậu ngầu thiệt đó nha”
“Tớ là bạn của mỏ hỗn nhà cậu đó”
“Tuyệt vời”
Mọi người vẫn con đang chấn động vì họ vừa thấy điều gì đó không đúng, cô nghĩ mới có hai tuần thoi mà đã làm cho mọi người hết chấn động này đến chấn động khác, cô dám chửi hắn còn đánh cả bạch nguyệt quang của hắn, một tin chấn động. Chưa đầy 5 phút sau tin này đã trở thành top một tin hot ở diễn đàn của trường, cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn, vốn tưởng rằng hôm nay là ngày đầu đi học sẽ được yên bình ai mà có dè lại chấn động như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro