[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Bữa Ăn Ấm Áp
2024-10-24 07:16:08
Đồng hồ điểm 9 giờ tối.
Lúc này Mặc Cận Ngôn mới về đến Cẩm Viên.
Anh bước xuống xe chỉnh lại cà vạt rồi chầm chậm bước vào nhà.
Không khí bên trong lúc này rất im lặng, cũng chẳng thấy Tử Hạ đâu.
Có khi nào cô ấy đợi lâu quá nên ngủ trước rồi.
Anh định xoay người bước lên cầu thang thì đột ngột chuyển hướng đi sang phòng bếp.
Vừa bước vào Cận Ngôn sững sờ bởi khung cảnh trước mắt.
Tô Tử Hạ lúc này đợi anh mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi, xung quanh là những món ăn đã nguội lạnh.
Có một tia ấm áp vụt qua trong lồng ngực Mặc Cận Ngôn. Anh đứng yên nhìn Tô Tử Hạ, hôm nay cô ấy lại không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp đến lạ thường.
Cận Ngôn đến gần cởi áo khoác nhẹ nhàng choàng lên người Tử Hạ.
Cô chợt khẽ động rồi tỉnh dậy, vừa ngẩng lên đã thấy Cận Ngôn đang nhìn mình.
Nhưng ánh mắt lại dịu dàng không còn mang hơi lạnh băng như thường ngày, gấp gáp đứng dậy :
''Anh về rồi, em hâm nóng đồ ăn ngay đây ''
''Không cần vội, tôi tắm xong rồi xuống''
''À....ờm ''
Tô Tử Hạ mà cũng có lúc ngượng nghịu như vậy sao? Chuyện lạ hiếm thấy thật, nhưng cô ấy thay đổi như vậy cũng tốt.
Vài phút sau,
Tử Hạ đang bày trí lại các món ăn, nghe tiếng bước chân thì quay sang :
''Đồ ăn....xong...xong ..rồi ''
Đỉnh đầu cô như muốn bóc khói tại chỗ, trước mặt cô lúc này là Mặc Cận Ngôn bước xuống với trên người chỉ có mỗi chiếc áo choàng tắm.
Vậy cũng quá phạm quy rồi đi!!
Mặt Tô Tử Hạ đỏ bừng, kể từ khi sống lại không biết nguyên nhân gì mà cô không ngừng rung động mỗi khi đối mặt với anh.
''Vậy thì ăn thôi ''
Mặc Cận Ngôn cách ăn thật chậm rãi và điềm đạm.
Anh nâng ánh mắt lên nhìn về phía Tử Hạ vẫn còn ngồi đờ ra :
''Sao không ăn?''
''Anh cứ ăn trước em chưa đói ''
Tử Hạ bụng lúc này đã bắt đầu thấy đau nhưng vẫn cố nhịn, anh ngồi ở đối diện như vậy làm sao có thể ăn tự nhiên được chứ?
''Em nghĩ bụng em kêu nhỏ lắm sao? ''
Cô lập tức hạ tay vòng xuống bụng, ngượng ngùng nhìn sang hướng khác.
Cận Ngôn thấy cử chỉ đáng yêu này xém bật cười thành tiếng :
''Vả lại em bảo sẽ ăn cùng tôi không phải sao?''
Thấy Tô Tử Hạ vẫn cứ ngồi lì ra đó, anh bắt đầu thấy sốt ruột. Bây giờ đã hơn 9 giờ tối mà chưa ăn gì sao lại không đói, cô nàng này dù có thay đổi tốt hơn nhưng vẫn còn ngốc như cũ.
Cận Ngôn đứng dậy đi đến cầm chén cô lên rồi gấp đầy thức ăn vào đặt xuống :
''Ăn hết ''
Tô Tử Hạ đưa tay cầm đũa rồi kéo chén thức ăn lại gần.
Đợi khi nhìn thấy cô bắt đầu ăn thì Mặc Cận Ngôn mới quay về ghế ngồi xuống.
Tô Tử Hạ một lúc lại len lén ngước lên nhìn trộm anh, lúc ăn cũng đẹp trai đến vậy, thật là vô lí.
Chả hiểu sao kiếp trước cô cứ nằng nặc đòi ly hôn với anh, dây thần kinh chắc đã rối thành cục nên mới nghe theo lời của Tô Tử Yên.
Cận Ngôn buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
Tử Hạ bất giác buông đũa theo rồi cũng với lấy khăn lau miệng. Anh nhíu mày :
''Chưa no thì cứ ăn tiếp ''
''Không...không ...em no lắm rồi ''
Tử Hạ đứng dậy thu gom lại chén đũa, thuận miệng hỏi :
''Anh thấy bữa ăn thế nào? ''
Mặc Cận Ngôn liếc nhìn xuống phần thức ăn đã sạch sẽ của mình.
Phải nói là đồ cô nấu không thể so với những món ăn hằng ngày do đầu bếp hàng đầu nấu, nhưng anh ăn vào lại cảm thấy ngon đến lạ thường.
Ngon hơn cả tay nghề điêu luyện của đám đầu bếp kia nhiều và nó còn có chút mùi vị của yêu thương.
Anh nhìn cô, muốn khen nhưng thấy ngượng mà chê thì không thể được, nên trả lời tùy tiện :
''Cũng không tệ ''
'' Anh không chê là tốt rồi ''
Cận Ngôn thấy có chút thất vọng trong ánh mắt của Tử Hạ.
Anh bắt lấy cổ tay Tử Hạ rồi đặt bát đũa xuống :
''Để người làm dọn ''
Tô Tử Hạ gật gật đầu rồi định gạt tay anh đi về phòng.
Lúc này anh mới bất ngờ khi ánh mắt rơi xuống người cô :
'' Chiếc váy này....''
'' À...em lấy từ phòng thay đồ, hôm nay trời lạnh nên chọn cái dài hơn bình thường''
Đó không phải là trọng điểm, mà quan trọng là Tử Hạ đã mặc quần áo anh mua.
Căn phòng ấy cô chưa từng đặt chân vào nửa bước trong thời gian qua. Nhưng Cận Ngôn vẫn cho người quét dọn, giặt giũ sạch sẽ thường xuyên.
Cuối cùng như ý nguyện cũng được ngắm vợ mình mặc quần áo chính mình chọn.
''Sao thế...không đẹp sao? ''
''Không...rất hợp ''
Cận Ngôn bắt đầu thấy không còn nghi ngờ Tô Tử Hạ, phải chăng cô ấy thực sự đã tiếp nhận anh, không muốn ly hôn nữa. Anh thở phào một tiếng rồi nhẹ giọng :
''Lên phòng nghỉ ngơi sớm đi, trễ rồi ''
Lúc này Mặc Cận Ngôn mới về đến Cẩm Viên.
Anh bước xuống xe chỉnh lại cà vạt rồi chầm chậm bước vào nhà.
Không khí bên trong lúc này rất im lặng, cũng chẳng thấy Tử Hạ đâu.
Có khi nào cô ấy đợi lâu quá nên ngủ trước rồi.
Anh định xoay người bước lên cầu thang thì đột ngột chuyển hướng đi sang phòng bếp.
Vừa bước vào Cận Ngôn sững sờ bởi khung cảnh trước mắt.
Tô Tử Hạ lúc này đợi anh mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi, xung quanh là những món ăn đã nguội lạnh.
Có một tia ấm áp vụt qua trong lồng ngực Mặc Cận Ngôn. Anh đứng yên nhìn Tô Tử Hạ, hôm nay cô ấy lại không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp đến lạ thường.
Cận Ngôn đến gần cởi áo khoác nhẹ nhàng choàng lên người Tử Hạ.
Cô chợt khẽ động rồi tỉnh dậy, vừa ngẩng lên đã thấy Cận Ngôn đang nhìn mình.
Nhưng ánh mắt lại dịu dàng không còn mang hơi lạnh băng như thường ngày, gấp gáp đứng dậy :
''Anh về rồi, em hâm nóng đồ ăn ngay đây ''
''Không cần vội, tôi tắm xong rồi xuống''
''À....ờm ''
Tô Tử Hạ mà cũng có lúc ngượng nghịu như vậy sao? Chuyện lạ hiếm thấy thật, nhưng cô ấy thay đổi như vậy cũng tốt.
Vài phút sau,
Tử Hạ đang bày trí lại các món ăn, nghe tiếng bước chân thì quay sang :
''Đồ ăn....xong...xong ..rồi ''
Đỉnh đầu cô như muốn bóc khói tại chỗ, trước mặt cô lúc này là Mặc Cận Ngôn bước xuống với trên người chỉ có mỗi chiếc áo choàng tắm.
Vậy cũng quá phạm quy rồi đi!!
Mặt Tô Tử Hạ đỏ bừng, kể từ khi sống lại không biết nguyên nhân gì mà cô không ngừng rung động mỗi khi đối mặt với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
''Vậy thì ăn thôi ''
Mặc Cận Ngôn cách ăn thật chậm rãi và điềm đạm.
Anh nâng ánh mắt lên nhìn về phía Tử Hạ vẫn còn ngồi đờ ra :
''Sao không ăn?''
''Anh cứ ăn trước em chưa đói ''
Tử Hạ bụng lúc này đã bắt đầu thấy đau nhưng vẫn cố nhịn, anh ngồi ở đối diện như vậy làm sao có thể ăn tự nhiên được chứ?
''Em nghĩ bụng em kêu nhỏ lắm sao? ''
Cô lập tức hạ tay vòng xuống bụng, ngượng ngùng nhìn sang hướng khác.
Cận Ngôn thấy cử chỉ đáng yêu này xém bật cười thành tiếng :
''Vả lại em bảo sẽ ăn cùng tôi không phải sao?''
Thấy Tô Tử Hạ vẫn cứ ngồi lì ra đó, anh bắt đầu thấy sốt ruột. Bây giờ đã hơn 9 giờ tối mà chưa ăn gì sao lại không đói, cô nàng này dù có thay đổi tốt hơn nhưng vẫn còn ngốc như cũ.
Cận Ngôn đứng dậy đi đến cầm chén cô lên rồi gấp đầy thức ăn vào đặt xuống :
''Ăn hết ''
Tô Tử Hạ đưa tay cầm đũa rồi kéo chén thức ăn lại gần.
Đợi khi nhìn thấy cô bắt đầu ăn thì Mặc Cận Ngôn mới quay về ghế ngồi xuống.
Tô Tử Hạ một lúc lại len lén ngước lên nhìn trộm anh, lúc ăn cũng đẹp trai đến vậy, thật là vô lí.
Chả hiểu sao kiếp trước cô cứ nằng nặc đòi ly hôn với anh, dây thần kinh chắc đã rối thành cục nên mới nghe theo lời của Tô Tử Yên.
Cận Ngôn buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
Tử Hạ bất giác buông đũa theo rồi cũng với lấy khăn lau miệng. Anh nhíu mày :
''Chưa no thì cứ ăn tiếp ''
''Không...không ...em no lắm rồi ''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Hạ đứng dậy thu gom lại chén đũa, thuận miệng hỏi :
''Anh thấy bữa ăn thế nào? ''
Mặc Cận Ngôn liếc nhìn xuống phần thức ăn đã sạch sẽ của mình.
Phải nói là đồ cô nấu không thể so với những món ăn hằng ngày do đầu bếp hàng đầu nấu, nhưng anh ăn vào lại cảm thấy ngon đến lạ thường.
Ngon hơn cả tay nghề điêu luyện của đám đầu bếp kia nhiều và nó còn có chút mùi vị của yêu thương.
Anh nhìn cô, muốn khen nhưng thấy ngượng mà chê thì không thể được, nên trả lời tùy tiện :
''Cũng không tệ ''
'' Anh không chê là tốt rồi ''
Cận Ngôn thấy có chút thất vọng trong ánh mắt của Tử Hạ.
Anh bắt lấy cổ tay Tử Hạ rồi đặt bát đũa xuống :
''Để người làm dọn ''
Tô Tử Hạ gật gật đầu rồi định gạt tay anh đi về phòng.
Lúc này anh mới bất ngờ khi ánh mắt rơi xuống người cô :
'' Chiếc váy này....''
'' À...em lấy từ phòng thay đồ, hôm nay trời lạnh nên chọn cái dài hơn bình thường''
Đó không phải là trọng điểm, mà quan trọng là Tử Hạ đã mặc quần áo anh mua.
Căn phòng ấy cô chưa từng đặt chân vào nửa bước trong thời gian qua. Nhưng Cận Ngôn vẫn cho người quét dọn, giặt giũ sạch sẽ thường xuyên.
Cuối cùng như ý nguyện cũng được ngắm vợ mình mặc quần áo chính mình chọn.
''Sao thế...không đẹp sao? ''
''Không...rất hợp ''
Cận Ngôn bắt đầu thấy không còn nghi ngờ Tô Tử Hạ, phải chăng cô ấy thực sự đã tiếp nhận anh, không muốn ly hôn nữa. Anh thở phào một tiếng rồi nhẹ giọng :
''Lên phòng nghỉ ngơi sớm đi, trễ rồi ''
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro