[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Chăm lửa ngược...
2024-10-24 07:16:08
Sau khi không thể chịu đựng nổi sự đùa cợt của cô anh quyết định cho Tử Hạ biết tay. Anh mở cúc áo không chần chừ, khiến cô giật bắn người giãy dụa định chạy nhưng không thể làm gì được.
Nếu em thích đùa với lửa thì đừng hối hận!Em...em xin lỗi, á... đừng...!Mặc Cận Ngôn bắt đầu động tác vuốt ve thân mật khắp người cô, hôn lên từng bộ phận mềm mại mà nóng buốt của cô.
Tô Tử Hạ ngưng vùng vẫy mà cả người như nhũn ra không còn tí sức lực nào. Miệng không ngừng xin tha, dùng lực đấy Cận Ngôn ra khỏi người nhưng lại không có sức. Mặc Cận Ngôn ra sức sờ soạn, đưa hơi thở ấm áp trải lên từng thớ thịt trên người Tử Hạ mà hít hà.
Anh dùng nụ hôn sâu đến phát nghẹn trấn áp tiếng cầu xin của cô, lưỡi bắt đầu len lõi vào trong xâm chiếm cả khuôn miệng xinh xắn. Cận Ngôn hôn rất lâu, rất sâu, hai tay không ngừng trêu chọc những nơi mẫn cảm trên người cô.
Tô Tử Hạ bị anh lột sạch nửa thân trên, anh cũng cởi áo mình để lộ cơ ngực săn chắc cùng với dàn cơ bụng hấp dẫn chết người. Cận Ngôn ghì chặt thân hình mềm mại của cô vào người mình, hôn lên vành tai nhạy cảm đang đỏ bừng của Tô Tử Hạ.
Tử H đbt đầ thấy c ngời ng ran, ng đn n tng đn ni. Nhng ngời đàn ng này cứ chần chừ không làm tới, cứ trêu đùa cà kê phía trên.
Không phải nói, anh lúc này nóng cũng sắp phát hoa nhưng không biết làm sao chưa chịu hành động. Tô Tử Hạ cũng cảm thấy cái đó...có phản ứng mạnh mẽ nhưng....., chẳng lẽ anh muốn mình trực tiếp cầu xin hay sao?!
Tô Tử Hạ chịu không nối nữa, cắn chặt môi nghiến răng rồi mở miệng khẩn khoảng van xin:
- Cận Ngôn...nhanh đi...em nóng lắm rồi..!
Mặc Cận Ngôn ngừng ngay hành động sau khi Tử Hạ nói dứt câu. Anh nhếch môi cười lạnh rồi ôm lấy Tử Hạ vào lòng:
- Ngủ thôi!!
Ngủ!! Mặc Cận Ngôn giỡn mặt chắc!? Chẳng phải anh đang rất muốn...hay sao? Ngủ là ngủ cái gì? Trêu cô đến bốc hoa, cả người nóng bừng muốn bóc lên khói mà giờ lại bảo là đi ngủ.
Ngủ sao?!.. anh...Suyt!! Ngoan nhắm mắt lại, anh không làm gì tiếp đâu! Đáng đời em!Thì ra là muốn trêu cô, muốn mở ra nỗi ham muốn của Tô Tử Hạ rồi không làm gì, cho cô biết cảm giác của anh.
Tô Tử Hạ cựa quậy nhăn nhó, cả người khó chịu bức bối đến điên loạn mà không có chỗ xả, anh thật sự muốn để cô như vầy đến sáng hay sao?
Dù Tử Hạ có làm gì Mặc Cận Ngôn vẫn nằm im lìm như đã ngủ, không cử động. Anh cố nén cảm xúc của bản thân xuống mà cho cô biết tay, dù người anh lúc này còn nóng hơn cả cô.
Tô Tử Hạ cả người nóng muốn thiêu đốt, trên cổ đầy những dấu hôn mập mờ, mồ hôi ướt cả mặt. Cô cầm lấy vai anh lay nhẹ, thì thầm nài nỉ:
- Ông xã à, em biết lỗi rồi, anh chăm ngòi thì phải hạ hoa cho người ta chứ!!
Khoé môi Mặc Cận Ngôn nhẹ nhấc lên, trông vẻ mặt hả hê vô cùng. Anh đưa tay sờ vào gáy cô, hôn lên đôi môi đỏ hồng đầy mong chờ của cô nhẹ một cái, áp đầu Tử Hạ vào ngực mình.
- Ngủ ngon!
Sự trừng phạt này thật sự đáng sợ, vả lại Tô Tử Hạ cũng phải nể phục sức chịu đựng của Cận Ngôn. Anh cứng hơn là cô tưởng, ngỡ là trêu được một vố ai d cô lại bị anh phản đòn mạnh như thế này đây.
Phải một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, mỏi mệt mà ngủ từ lúc nào không hay. Có điều người bị trêu là cô nhưng người thua lại là Cận Ngôn. Anh không tài nào ngủ được, cậu bé Cận Ngôn nhỏ vẫn chưa chịu yên xuống.
Anh lại một lần nữa đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước chảy lại kéo dài một lúc lâu. Chỉ trong một buổi tối mà anh phải thay ba bộ áo ngủ, Tô Tử Hạ này đúng là người phụ nữ quá nguy hiểm. Có thể khiến anh mất khống chế bất cứ lúc nào.
Mặc Cận Ngôn trở về giường, đồng hồ lúc này đã chỉ mười hai giờ rưỡi khuya. Anh nhẹ nhàng đặt Tử Hạ vào lòng mình, dịu dàng ôm lấy thân hình nhỏ bé trong vòng tay. Anh nhẹ vén tóc cô sang bên tai rồi hôn nhẹ lên trán Tử Hạ, giọng nói ấm áp thủ thỉ chỉ anh mới nghe thấy:
- Yên tâm! lần sau nếu có chăm ngòi, anh sẽ chịu trách nhiệm dập sạch sẽ, nhưng mà đến lúc đấy em có khóc cũng đừng hòng anh dừng lại!
Nếu em thích đùa với lửa thì đừng hối hận!Em...em xin lỗi, á... đừng...!Mặc Cận Ngôn bắt đầu động tác vuốt ve thân mật khắp người cô, hôn lên từng bộ phận mềm mại mà nóng buốt của cô.
Tô Tử Hạ ngưng vùng vẫy mà cả người như nhũn ra không còn tí sức lực nào. Miệng không ngừng xin tha, dùng lực đấy Cận Ngôn ra khỏi người nhưng lại không có sức. Mặc Cận Ngôn ra sức sờ soạn, đưa hơi thở ấm áp trải lên từng thớ thịt trên người Tử Hạ mà hít hà.
Anh dùng nụ hôn sâu đến phát nghẹn trấn áp tiếng cầu xin của cô, lưỡi bắt đầu len lõi vào trong xâm chiếm cả khuôn miệng xinh xắn. Cận Ngôn hôn rất lâu, rất sâu, hai tay không ngừng trêu chọc những nơi mẫn cảm trên người cô.
Tô Tử Hạ bị anh lột sạch nửa thân trên, anh cũng cởi áo mình để lộ cơ ngực săn chắc cùng với dàn cơ bụng hấp dẫn chết người. Cận Ngôn ghì chặt thân hình mềm mại của cô vào người mình, hôn lên vành tai nhạy cảm đang đỏ bừng của Tô Tử Hạ.
Tử H đbt đầ thấy c ngời ng ran, ng đn n tng đn ni. Nhng ngời đàn ng này cứ chần chừ không làm tới, cứ trêu đùa cà kê phía trên.
Không phải nói, anh lúc này nóng cũng sắp phát hoa nhưng không biết làm sao chưa chịu hành động. Tô Tử Hạ cũng cảm thấy cái đó...có phản ứng mạnh mẽ nhưng....., chẳng lẽ anh muốn mình trực tiếp cầu xin hay sao?!
Tô Tử Hạ chịu không nối nữa, cắn chặt môi nghiến răng rồi mở miệng khẩn khoảng van xin:
- Cận Ngôn...nhanh đi...em nóng lắm rồi..!
Mặc Cận Ngôn ngừng ngay hành động sau khi Tử Hạ nói dứt câu. Anh nhếch môi cười lạnh rồi ôm lấy Tử Hạ vào lòng:
- Ngủ thôi!!
Ngủ!! Mặc Cận Ngôn giỡn mặt chắc!? Chẳng phải anh đang rất muốn...hay sao? Ngủ là ngủ cái gì? Trêu cô đến bốc hoa, cả người nóng bừng muốn bóc lên khói mà giờ lại bảo là đi ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngủ sao?!.. anh...Suyt!! Ngoan nhắm mắt lại, anh không làm gì tiếp đâu! Đáng đời em!Thì ra là muốn trêu cô, muốn mở ra nỗi ham muốn của Tô Tử Hạ rồi không làm gì, cho cô biết cảm giác của anh.
Tô Tử Hạ cựa quậy nhăn nhó, cả người khó chịu bức bối đến điên loạn mà không có chỗ xả, anh thật sự muốn để cô như vầy đến sáng hay sao?
Dù Tử Hạ có làm gì Mặc Cận Ngôn vẫn nằm im lìm như đã ngủ, không cử động. Anh cố nén cảm xúc của bản thân xuống mà cho cô biết tay, dù người anh lúc này còn nóng hơn cả cô.
Tô Tử Hạ cả người nóng muốn thiêu đốt, trên cổ đầy những dấu hôn mập mờ, mồ hôi ướt cả mặt. Cô cầm lấy vai anh lay nhẹ, thì thầm nài nỉ:
- Ông xã à, em biết lỗi rồi, anh chăm ngòi thì phải hạ hoa cho người ta chứ!!
Khoé môi Mặc Cận Ngôn nhẹ nhấc lên, trông vẻ mặt hả hê vô cùng. Anh đưa tay sờ vào gáy cô, hôn lên đôi môi đỏ hồng đầy mong chờ của cô nhẹ một cái, áp đầu Tử Hạ vào ngực mình.
- Ngủ ngon!
Sự trừng phạt này thật sự đáng sợ, vả lại Tô Tử Hạ cũng phải nể phục sức chịu đựng của Cận Ngôn. Anh cứng hơn là cô tưởng, ngỡ là trêu được một vố ai d cô lại bị anh phản đòn mạnh như thế này đây.
Phải một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, mỏi mệt mà ngủ từ lúc nào không hay. Có điều người bị trêu là cô nhưng người thua lại là Cận Ngôn. Anh không tài nào ngủ được, cậu bé Cận Ngôn nhỏ vẫn chưa chịu yên xuống.
Anh lại một lần nữa đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước chảy lại kéo dài một lúc lâu. Chỉ trong một buổi tối mà anh phải thay ba bộ áo ngủ, Tô Tử Hạ này đúng là người phụ nữ quá nguy hiểm. Có thể khiến anh mất khống chế bất cứ lúc nào.
Mặc Cận Ngôn trở về giường, đồng hồ lúc này đã chỉ mười hai giờ rưỡi khuya. Anh nhẹ nhàng đặt Tử Hạ vào lòng mình, dịu dàng ôm lấy thân hình nhỏ bé trong vòng tay. Anh nhẹ vén tóc cô sang bên tai rồi hôn nhẹ lên trán Tử Hạ, giọng nói ấm áp thủ thỉ chỉ anh mới nghe thấy:
- Yên tâm! lần sau nếu có chăm ngòi, anh sẽ chịu trách nhiệm dập sạch sẽ, nhưng mà đến lúc đấy em có khóc cũng đừng hòng anh dừng lại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro