[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Cố đến mấy thì...

2024-10-24 07:16:08

Gương mặt của Mặc Cận Ngôn vẫn một nét lạnh băng nhưng vùng da quanh má chuyển một chút sắc đỏ, cả vành tai nữa, ửng lên. Phải nhìn ở cự li rất gần mới có thể phát hiện, nói thật đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mặt mình nóng lên kể từ khi cưới cô. Chỉ sau một đêm, một đêm ngắn ngủi mà cô đã thay đổi hoàn toàn đến thế. Một từ "yêu" phát ra từ miệng Tô Tử Hạ đối với anh là một cú sốc, một sự thật khó tin.

Tô Tử Hạ dùng ánh mắt kiên định khiêu khích Thẩm Mộng Như, không phải là muốn đối phó mà là cô chắc chắn.

Tử Hạ chắc chắn cảm súc của bản thân, chắc chắn lời nói là một khẳng định không phải là một lí do.

"Cô Thẩm, cô có hài lòng với đáp án này không?"

Thẩm Mộng Như sám sịt mặt lại, vẫn cố dùng mấy cái lí lẻ dỏm để làm khó Tử Hạ:

"Cô nói thì dễ rồi, nhưng ai mà biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, anh Cận Ngôn! Anh không được tin cô ta"

Mặc Cận Ngôn vốn đã bị bốn từ của Tử Hạ che cánh tai, chẳng nghe xung quanh nói gì nữa, anh đảo mắt nhìn Tô Tử Hạ rồi nhếch mép cười.

Cận Ngôn lướt thẳng qua Thẩm Mộng Như không thèm liếc mắt, hoàn toàn xem cô ta là không khí. Đứng trước mặt Nhược Dung hai mắt nhìn nhau, đây là cuộc trò chuyện đầu tiên sau bao nhiêu năm chia xa, vậy mà lại trong tình cảnh khó xử như thế này. Mặc Cận Ngôn vẫn điềm tĩnh, vẫn lãnh đạm bằng giọng điệu kính trọng:

"Chỉ vì một lời hứa? Mẹ thật sự muốn chúng ta đối đầu với nhau hay sao?"

"Con không hiểu, những gì mẹ làm là để tốt cho con, vừa là ân tình cũng vừa là đúng đắn. Mẹ không muốn ép con, chỉ là mẹ không thể chấp nhận Tô Tử Hạ làm con dâu của Mặc gia, không cho phép!" - Nhược Dung vẫn khăn khăn.

"Thôi được! Nếu mẹ vẫn cứng nhắc như vậy thì sau này đừng đến tìm con nữa và cũng đừng nhắc hai từ liên hôn trước mặt con, con sẽ không nể tình ai cả! Mặc Cận Ngbôn này không phải ai cũng có thể điều khiển"

Dứt lời Mặc Cận Ngôn xoay người bước đi, anh nắm chặt lấy tay Tử Hạ kéo theo. Thật sự là rất tức giận, nổi nóng đến mức sắp kềm không nổi mà ra tay thẳng thừng với mẹ mình. Còn cả Thẩm Mộng Như, chỉ giỏi dựa hơi mà dám tạt cả rượu, nếu như hôm nay anh không đến thì họ còn bày trò quá đáng đến đâu nữa.

Ánh mắt Cận Ngôn sắc lạnh, buốt cả sống lưng rơi trên người Thẩm Mộng Như:

"Cô Thẩm, tôi rất biết ơn mẹ cô nên tôi sẽ báo đáp, nhưng bằng cách cưới cô thì đừng hòng, thủ đoạn của tôi chắc cô cũng hiểu rõ, cho nên cứ yên phận mà sống, dù cô có là người được gắn mác hôn thê của tôi thì Mặc Cận Ngôn này cũng không ngại ra tay đâu!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù đã quen với cảm giác bị anh từ chối nhưng Thẩm Mộng Như chưa từng thấy đau như lúc này, ánh mắt của anh chỉ đầy sự chán ghét mỗi khi nhìn cô, chưa từng nhìn thấy được một tia ấm nào từ đôi mắt ấy. Chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông này, chỉ toàn là sự vô tình lạnh lẽo.

"Chúng ta về thôi!" - Quay sang Tô Tử Hạ, Mặc Cận Ngôn thay đổi biểu cảm 360°.

"Nhưng còn Giang Quân thì sao?"

"Sở Thiên Minh!" - Cận Ngôn gọi.

Sở Thiên Minh là bạn thân lúc học cao trung của Mặc Cận Ngôn, chỉ có duy nhất tên này mới có đủ bản lĩnh làm bạn với khối băng ngàn năm họ Mặc kia. Anh là một bác sĩ lừng lẫy ở Pháp, tình cờ gặp lại Cận Ngôn trong chuyến đi công tác vừa rồi và cùng nhau quay về.

Vừa gặp lại vài người quen mà sang kính rượu gần đó, sẵn tiện quan sát kịch hay. Nghe tiếng gọi, anh liền đặt rượu xuống đi đến chỗ Mặc Cận Ngôn.

"Cậu đưa vị tiểu thư này về!" - Cận Ngôn chỉ vào Giang Quân.

Chỉ một giây sau đó Sở Thiên Minh đã bất ngờ khi nhìn Giang Quân đứng cạnh. Cả Giang Quân cũng thế khi nhìn thấy anh thì lập tức cuống cuồng lên:

"Không.. .không cần đâu! Mình tự về là được rồi, cậu cứ về với chồng cậu đi, mình bắt taxi là được"

Sở Thiên Minh nắm lấy tay Giang Quân kéo lại.

"Bây giờ đã trễ, sẽ rất nguy hiểm, cứ để tôi đưa cô về, mau đi thôi!" - Sở Thiên Minh gấp gáp kéo tay Giang Quân đi mất.

Mặc Cận Ngôn nhìn theo mà cau mày. Chưa bao giờ thấy cái tên này nhiệt tình với phụ nữ đến thế!

Đối tính rồi sao?

Anh đưa Tô Tử Hạ ra xe, bảo tài xế lái xe cô về rồi tự mình lái. Bắt đầu từ lúc nãy, từ biểu cảm cho đến hành động của anh đều rất lạ. Tử Hạ cảm thấy rất rõ rệt nhưng vẫn không để ý mấy, cô chỉ buộc miệng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thật sự lúc nãy em có thể tự giải quyết được"

"Giải quyết? Sao mặt lại đầy rượu thế kia?"

"Đó là tình huống bất ngờ, em chưa kịp phản ứng"

"Đợi em phản ứng thì họ đã làm thêm được vài chuyện rồi"

"Tại anh xuất hiện sớm quá, em vẫn chưa kịp đối phó được gì hết, em là ai chứ? Tô Tử Hạ tiếng tăm lừng lẫy đấy!"

"Vậy ý em là anh nhiều chuyện hay sao?"

"Không phải, ý em là ....."

"Im lặng"

"Không, anh phải nghe em giải thích! Thật sự..."

"Anh không muốn nhắc lại"

Giận rồi sao?

Anh ấy nghĩ là mình nói anh ấy nhiều chuyện? Có vậy mà cũng giận.

Đồ nhỏ nhen!

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Số ký tự: 0