[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Cuộc Đối Thoại
2024-10-24 07:16:08
Lần đầu tiên trong đời, Mặc Cận Ngôn bị chửi là một tên khốn, lời nói ấy như vết dao cắt ngang qua lòng anh.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào gương mặt mệt mỏi của Tô Tử Hạ, anh chợt nhận ra, có lẽ cô không sai.
Những cảm xúc pha trộn giữa hối hận và đau đớn dâng lên, nhưng anh chỉ lặng lẽ ngồi bên, dịu dàng đút cho cô từng muỗng cháo ấm áp, cố gắng để chút hơi ấm này có thể xoa dịu đi phần nào sự tổn thương mà anh đã vô tình gây ra.
"Vậy để tên khốn này giúp em ăn cháo"
Anh nói, nụ cười gượng gạo nở trên môi, ánh mắt lấp lánh chút đau buồn giấu kín.
Tô Tử Hạ ngước lên nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua nhưng đượm buồn, như một cơn gió lướt qua rồi nhanh chóng tan biến.
"Nhưng tôi yêu anh ấy"
Cô thốt lên, giọng nói vang lên yếu ớt nhưng lại như một mũi tên sắc nhọn đâm sâu vào trái tim anh.
Lời nói của cô khiến lòng Mặc Cận Ngôn dâng lên sự chua chát không thể nào diễn tả bằng lời, như thể mọi điều anh muốn giữ kín bấy lâu bị phơi bày ngay trước mắt.
Anh muốn thú nhận tất cả với cô, muốn nói rằng bản thân cũng yêu cô, muốn ôm cô vào lòng mà không cần phải giả vờ xa cách nữa. Nhưng anh vẫn giữ im lặng, chỉ cúi xuống bón thêm từng muỗng cháo, như thể từng muỗng cháo là những lời mà anh muốn nói nhưng không thể nào thốt ra.
Khi cô đã ăn xong, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, kéo chăn lên cho cô, và cứ ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô say ngủ.
Gương mặt cô trông thanh thản trong giấc ngủ, nhưng anh biết rằng trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu nhiều nỗi buồn mà anh không thể nào gạt bỏ được.
Anh ngồi đó hồi lâu, lặng lẽ nhớ lại cuộc nói chuyện gần đây với cha mình, Mặc Đình Bân - người đã đẩy anh vào tình thế khó xử, khiến mọi thứ trở nên phức tạp và rối ren như bây giờ.
"Mặc Cận Ngôn, nếu ta không gọi cho con thì con nghĩ ta chết rồi có đúng không?"
Giọng của Mặc Đình Bân vang lên từ đầu dây bên kia, lạnh lùng và trống rỗng như chính con người ông ta.
Anh không đáp lời, chỉ giữ im lặng, chấp nhận nghe ông ta luyên thuyên vòng vo, dẫu biết rõ rằng ông không phải là kiểu người thích nói chuyện dài dòng.
Sự kiên nhẫn của anh sớm bị thách thức, cuối cùng anh nhắm mắt lại, lạnh lùng cất giọng.
"Bố nói việc chính đi!"
Mặc Đình Bân nghe vậy cũng ngừng vòng vo, khẽ tằng hắng một vài tiếng, rồi giọng ông trở nên nghiêm túc và đầy áp lực.
"Thẩm Gia lật lọng rồi! Cận Ngôn, con quay về cứu Mặc Thị được không?"
Ông ta thốt lên, trong giọng nói không giấu nổi sự căng thẳng và bất lực.
Mặc Cận Ngôn cười lạnh, nụ cười ấy mang theo một sự mỉa mai cay đắng.
"Chẳng phải cha mẹ nhất quyết muốn làm thông gia với họ hay sao?"
Anh nói, giọng điệu khinh khỉnh nhưng ẩn chứa sự trách móc sâu sắc đối với người cha mà anh chưa bao giờ thực sự tôn kính.
Mặc Đình Bân thở dài, như muốn biện minh nhưng cũng chẳng thể phủ nhận sự thật.
"Tất cả chỉ là lợi dụng, ta bị lừa rồi, không biết phải xoay chuyển như thế nào nữa"
Ông thừa nhận, giọng nói thấp thoáng sự thất bại và hối hận. Đó là lần đầu tiên Mặc Cận Ngôn nghe thấy cha mình thừa nhận sai lầm, nhưng điều đó cũng không đủ để lay chuyển lòng anh.
"Không! Mặc Thị là của bố, không phải của con."
Anh đáp lại, giọng nói lạnh lùng và kiên quyết, như muốn cắt đứt tất cả mối ràng buộc với người cha đã từng ép buộc anh theo con đường mà anh không muốn.
Trong lòng anh, sự phẫn nộ âm ỉ bấy lâu nay giờ đã đạt đến đỉnh điểm, anh không còn muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của ông ta nữa.
Anh cười lạnh, giọng nói đầy thách thức.
"Mặc Thị có sụp đổ, chỉ cần một cái RCE cũng đủ nuôi bố mẹ sống sung sướng rồi. Con không trở về Anh đâu."
Anh biết rõ ông sẽ không dễ dàng để anh yên ổn, nhưng anh đã quyết định, không muốn quay đầu nhìn lại những quá khứ đau buồn ấy nữa.
Mặc Đình Bân nghe xong, sự giận dữ lẫn bất lực hiển hiện trong giọng nói của ông ta.
"Vậy con cũng mặc kệ Tô Tử Hạ luôn sao?"
Câu hỏi của ông như một đòn chí mạng, đánh trúng vào nỗi lo lắng sâu kín mà Mặc Cận Ngôn cố giấu đi. Tên của cô, Tô Tử Hạ, vang lên khiến tim anh đập mạnh, như bị kéo trở lại với thực tại đau đớn mà anh đang phải đối mặt
Mặc Cận Ngôn im lặng, câu nói của cha khiến anh phải đối diện với sự thật rằng mình không thể bỏ rơi cô.
Trong lòng anh, cảm giác đấu tranh giữa tình yêu và trách nhiệm khiến anh mệt mỏi, nhưng anh biết rằng Tô Tử Hạ là người mà anh không thể nào dứt bỏ.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào gương mặt mệt mỏi của Tô Tử Hạ, anh chợt nhận ra, có lẽ cô không sai.
Những cảm xúc pha trộn giữa hối hận và đau đớn dâng lên, nhưng anh chỉ lặng lẽ ngồi bên, dịu dàng đút cho cô từng muỗng cháo ấm áp, cố gắng để chút hơi ấm này có thể xoa dịu đi phần nào sự tổn thương mà anh đã vô tình gây ra.
"Vậy để tên khốn này giúp em ăn cháo"
Anh nói, nụ cười gượng gạo nở trên môi, ánh mắt lấp lánh chút đau buồn giấu kín.
Tô Tử Hạ ngước lên nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua nhưng đượm buồn, như một cơn gió lướt qua rồi nhanh chóng tan biến.
"Nhưng tôi yêu anh ấy"
Cô thốt lên, giọng nói vang lên yếu ớt nhưng lại như một mũi tên sắc nhọn đâm sâu vào trái tim anh.
Lời nói của cô khiến lòng Mặc Cận Ngôn dâng lên sự chua chát không thể nào diễn tả bằng lời, như thể mọi điều anh muốn giữ kín bấy lâu bị phơi bày ngay trước mắt.
Anh muốn thú nhận tất cả với cô, muốn nói rằng bản thân cũng yêu cô, muốn ôm cô vào lòng mà không cần phải giả vờ xa cách nữa. Nhưng anh vẫn giữ im lặng, chỉ cúi xuống bón thêm từng muỗng cháo, như thể từng muỗng cháo là những lời mà anh muốn nói nhưng không thể nào thốt ra.
Khi cô đã ăn xong, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, kéo chăn lên cho cô, và cứ ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô say ngủ.
Gương mặt cô trông thanh thản trong giấc ngủ, nhưng anh biết rằng trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu nhiều nỗi buồn mà anh không thể nào gạt bỏ được.
Anh ngồi đó hồi lâu, lặng lẽ nhớ lại cuộc nói chuyện gần đây với cha mình, Mặc Đình Bân - người đã đẩy anh vào tình thế khó xử, khiến mọi thứ trở nên phức tạp và rối ren như bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mặc Cận Ngôn, nếu ta không gọi cho con thì con nghĩ ta chết rồi có đúng không?"
Giọng của Mặc Đình Bân vang lên từ đầu dây bên kia, lạnh lùng và trống rỗng như chính con người ông ta.
Anh không đáp lời, chỉ giữ im lặng, chấp nhận nghe ông ta luyên thuyên vòng vo, dẫu biết rõ rằng ông không phải là kiểu người thích nói chuyện dài dòng.
Sự kiên nhẫn của anh sớm bị thách thức, cuối cùng anh nhắm mắt lại, lạnh lùng cất giọng.
"Bố nói việc chính đi!"
Mặc Đình Bân nghe vậy cũng ngừng vòng vo, khẽ tằng hắng một vài tiếng, rồi giọng ông trở nên nghiêm túc và đầy áp lực.
"Thẩm Gia lật lọng rồi! Cận Ngôn, con quay về cứu Mặc Thị được không?"
Ông ta thốt lên, trong giọng nói không giấu nổi sự căng thẳng và bất lực.
Mặc Cận Ngôn cười lạnh, nụ cười ấy mang theo một sự mỉa mai cay đắng.
"Chẳng phải cha mẹ nhất quyết muốn làm thông gia với họ hay sao?"
Anh nói, giọng điệu khinh khỉnh nhưng ẩn chứa sự trách móc sâu sắc đối với người cha mà anh chưa bao giờ thực sự tôn kính.
Mặc Đình Bân thở dài, như muốn biện minh nhưng cũng chẳng thể phủ nhận sự thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tất cả chỉ là lợi dụng, ta bị lừa rồi, không biết phải xoay chuyển như thế nào nữa"
Ông thừa nhận, giọng nói thấp thoáng sự thất bại và hối hận. Đó là lần đầu tiên Mặc Cận Ngôn nghe thấy cha mình thừa nhận sai lầm, nhưng điều đó cũng không đủ để lay chuyển lòng anh.
"Không! Mặc Thị là của bố, không phải của con."
Anh đáp lại, giọng nói lạnh lùng và kiên quyết, như muốn cắt đứt tất cả mối ràng buộc với người cha đã từng ép buộc anh theo con đường mà anh không muốn.
Trong lòng anh, sự phẫn nộ âm ỉ bấy lâu nay giờ đã đạt đến đỉnh điểm, anh không còn muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của ông ta nữa.
Anh cười lạnh, giọng nói đầy thách thức.
"Mặc Thị có sụp đổ, chỉ cần một cái RCE cũng đủ nuôi bố mẹ sống sung sướng rồi. Con không trở về Anh đâu."
Anh biết rõ ông sẽ không dễ dàng để anh yên ổn, nhưng anh đã quyết định, không muốn quay đầu nhìn lại những quá khứ đau buồn ấy nữa.
Mặc Đình Bân nghe xong, sự giận dữ lẫn bất lực hiển hiện trong giọng nói của ông ta.
"Vậy con cũng mặc kệ Tô Tử Hạ luôn sao?"
Câu hỏi của ông như một đòn chí mạng, đánh trúng vào nỗi lo lắng sâu kín mà Mặc Cận Ngôn cố giấu đi. Tên của cô, Tô Tử Hạ, vang lên khiến tim anh đập mạnh, như bị kéo trở lại với thực tại đau đớn mà anh đang phải đối mặt
Mặc Cận Ngôn im lặng, câu nói của cha khiến anh phải đối diện với sự thật rằng mình không thể bỏ rơi cô.
Trong lòng anh, cảm giác đấu tranh giữa tình yêu và trách nhiệm khiến anh mệt mỏi, nhưng anh biết rằng Tô Tử Hạ là người mà anh không thể nào dứt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro