[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Đấu khẩu là ngh...
2024-10-24 07:16:08
Tô Tử Hạ đảo thêm vòng nữa, vẫn là trạng thái y cũ không biết chọn cái gì. Cô thở dài một hơi rồi nhấc máy gọi cho Giang Quân, cô bạn thân từ thuở cấp ba. Kiếp trước vì không chịu nghe lời cô ấy, Tử Hạ cứ cắm đầu về phía
Tô Tử Yên.
Cuối cùng, hai người cãi nhau một trận lớn, Giang Quân tức giận bay sang nước ngoài không thấy về nữa. Tô Tử Hạ vừa nhớ lại vừa thấy mình đáng trách, đáng mắng.
Alo, cậu gọi mình có chuyện gì sao?Tối thứ năm cậu rảnh không? Đi dự một buổi tiệc cùng với mình.Ai da, sao lại mời mình đi cùng? Chồng cậu đâu?Anh ấy đi công tác, thứ hai mới về.Thì ra, Bà Mặc không còn ai mới nhớ đến đứa bạn ất ơ này chứ gì. Cậu xem mình là hàng dự phòng hay sao?Thôi mà, năn nỉ mà.Thua cậu rồi, mình sẽ đi! Mình đang làm việc, cúp đây.Quân Quân là nhất.Bot ninh di."Tút" - tắt máy.
Tô Tử Hạ cười nhẹ một tiếng, cứ tưởng cả đời này sẽ không còn được nói chuyện với cậu ấy như thế này nữa. Đã không trân trọng được tình bạn mà còn hủy hoại cả bản thân.
Những ngày tháng đen tối đó cũng là do chính cô gián tiếp vẽ nên. Có đáng trách đến đâu thì cũng chỉ biết nằm im chịu giày vò, chờ ngày chết. Chỉ là cô không ngờ mình lại được trọng sinh, được thêm một cơ hội vứt bỏ cái ngu dốt của bản thân.
Cô đứng lại nhìn một chiếc váy màu xanh biển, càng nhìn càng thấy thích, Tử Hạ giơ tay định sờ thử thì một âm thanh chua lét vang đến. Đúng là đi đâu cũng có vỏ dưa biết nói.
- Tô Tử Hạ, đã lâu không gặp.
Tử Hạ xoay người, trừng mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang đang sà nẹo với một tên đàn ông, trông dáng tuổi bố của cô ta. Cô nhíu mày, nhớ ra cái tên chướng tai mà trước đây cô luôn muốn đánh cho một trận.
Hứa Giai Giai!Còn nhớ tên tôi sao? Xem ra cô cũng có ấn tượng tốt về tôi thì phải.Tô Tử Hạ biếu cảm không đối đứng xem cho hết cái vẻ kiêu ngạo của cô ta.
Cô ta là Hứa Giai Giai, vào năm cuối đại học đã bị Tử Hạ đánh gãy một cái răng cửa, bởi dám đi đồn là cô dang díu với giáo viên để được qua môn. Bây giờ gặp lại hình như vẫn còn ngứa đòn đấy thì phải.
Ấn tượng tốt? Tôi nghĩ cô nên quay về uống thuốc đi.Cô nói cái gì!?Đừng có dảnh mỏ lên, thu cái mông giả của cô vào, trông cứ như con khỉ mặt lợn đang đi nặng ấy!Hứa Giai Giai phùng mang trợn má, cô ta như muốn lao vào giáp lá cà với Tô Tử Hạ mà tựng tựng lên.
Cô nói ai là khỉ mặt lợn.Cô đấy! Mà đừng có nhảy nữa được không? Ngộ nhỡ có cục gì rơi ra thì nhặt lại kiếu gì đây?Cô...Hứa Giai Giai cứng họng, trên người cô ta chỉ có nội tạng là chưa qua dao kéo. Tử Hạ vừa nhìn sơ đã biết, vì thế lấy đó mà chọc điên cô ta.
Này cô kia! Ăn nói cho đàng hoàng với Tiểu Giai điAnh yêu à! Mặc kệ cô ta đi, thiếu văn hoá nên ăn nói lỗ mãng như thế đấy!Tô Tử Hạ cười khẩy, chuẩn bị sẵn sàng nắm đấm dưới áo, không ngại cho cô ta nhặt răng thêm lần nữa.
Nhưng rồi cô ta vẫn cứ tiếp tục tỏ vẻ cà lơ phất phơ.
- Mà tôi cũng không ngờ, cô cũng dám đặt chân đến đây mua sắm đấy. Quần áo rẻ ở tầng dưới cơ mà, chạy lên đây xem coi chừng làm bẩn rồi không có tiền đền đấy!
Rồi rồi rồi, máu du côn của cô nổi dậy rồi, lâu quá không đánh ai cũng thấy thiếu thiếu. Nay con khỉ mặt lợn này khiêu khích không đúng chỗ rồi.
Chỉ cần thêm ba giây nữa là nắm đấm của cô đã cho cái mũi giả Hứa Giai Giai gãy làm đôi rồi. Có người đứng phía sau, chạm nhẹ vào vai cô rồi nghiêng mình chào lễ phép.
Mặc phu nhân.Anh là...Mr. Wiam?Mặc tổng gọi tôi đến chọn trang phục.Hứa Giai Giai buông cánh tay người đàn ông bên cạnh, mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh. Nhân vật thời trang hàng đầu của Châu Âu, đang đứng đây, mà còn lễ phép chào Tô Tử Hạ. Lúc nãy nghe không nhầm là đến chọn trang phục cho cô ta.
Ngay cả người đàn ông kia cũng phải ngạc nhiên không kém, bước tới.
Ngài thật sự là Mr. Wiam?Ông thấy tôi không phải sao?Ông ta chỉ cười gượng rồi lui về sau, Hứa Giai Giai vẫn chưa chịu im mà hỏi tiếp
Vậy rốt cuộc vì sao mà ngài lại đích thân đến đây chọn quần áo cho con nhỏ nghèo hèn này?Cô à, giữ mồm giữ miệng một chút nếu vẫn còn muốn dùng chúng. Số lẻ của cô Tô đây có thể mua cả cái GVE này đấy!Hứa Giai Giai mặt mày trợn tròn nhìn Tô Tử Hạ mà không nói nên lời. Mua cả GVE sao? Mà chỉ là số lẽ. Tô gia tuy chưa gọi là một gia tộc nhỏ bé nhưng so về độ lớn mạnh cũng chả có gì đặc biệt cả, vậy rốt cuộc vì sao cô ta lại trở nên lợi hại đến thế!
Tô Tử Hạ nhìn thần sắc cô ta biển dạng mà nhếch môi cười lạnh.
Chúng ta đi thôi, Mr. Wiam, ở đây nghe chó sủa lâu không tốt đâu.Cô..!Người đàn ông bên cạnh kéo cô ta lại chặn họng, ánh mắt tức tối.
Cái con đàn bà não tàn này có thôi đi hay không? Vừa rồi cô có thấy người như Mr. Wiam mà còn phải cúi người chào cô ta mà cô cứ sấn tới gây sự.Nhưng em là người yêu anh, anh phải bênh vực em sao lại mắng em?
Biến đi cho khuất mắt.Anh..CÚT.!Hứa Giai Giai nhăn mặt nhìn theo hắn ta rồi quay lại nhìn về hướng Tô Tử Hạ, ánh mắt tức phát điên. Cô ta hậm hực đi xuống tầng, tên kia bỏ về rồi tiền đâu mà thanh toán đống đồ trên tay. Cô ta chỉ đành trả lại cho nhân viên rồi bực bội đón taxi ra về.
Tô Tử Hạ cô cứ chờ đó cho tôi.
Tô Tử Yên.
Cuối cùng, hai người cãi nhau một trận lớn, Giang Quân tức giận bay sang nước ngoài không thấy về nữa. Tô Tử Hạ vừa nhớ lại vừa thấy mình đáng trách, đáng mắng.
Alo, cậu gọi mình có chuyện gì sao?Tối thứ năm cậu rảnh không? Đi dự một buổi tiệc cùng với mình.Ai da, sao lại mời mình đi cùng? Chồng cậu đâu?Anh ấy đi công tác, thứ hai mới về.Thì ra, Bà Mặc không còn ai mới nhớ đến đứa bạn ất ơ này chứ gì. Cậu xem mình là hàng dự phòng hay sao?Thôi mà, năn nỉ mà.Thua cậu rồi, mình sẽ đi! Mình đang làm việc, cúp đây.Quân Quân là nhất.Bot ninh di."Tút" - tắt máy.
Tô Tử Hạ cười nhẹ một tiếng, cứ tưởng cả đời này sẽ không còn được nói chuyện với cậu ấy như thế này nữa. Đã không trân trọng được tình bạn mà còn hủy hoại cả bản thân.
Những ngày tháng đen tối đó cũng là do chính cô gián tiếp vẽ nên. Có đáng trách đến đâu thì cũng chỉ biết nằm im chịu giày vò, chờ ngày chết. Chỉ là cô không ngờ mình lại được trọng sinh, được thêm một cơ hội vứt bỏ cái ngu dốt của bản thân.
Cô đứng lại nhìn một chiếc váy màu xanh biển, càng nhìn càng thấy thích, Tử Hạ giơ tay định sờ thử thì một âm thanh chua lét vang đến. Đúng là đi đâu cũng có vỏ dưa biết nói.
- Tô Tử Hạ, đã lâu không gặp.
Tử Hạ xoay người, trừng mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang đang sà nẹo với một tên đàn ông, trông dáng tuổi bố của cô ta. Cô nhíu mày, nhớ ra cái tên chướng tai mà trước đây cô luôn muốn đánh cho một trận.
Hứa Giai Giai!Còn nhớ tên tôi sao? Xem ra cô cũng có ấn tượng tốt về tôi thì phải.Tô Tử Hạ biếu cảm không đối đứng xem cho hết cái vẻ kiêu ngạo của cô ta.
Cô ta là Hứa Giai Giai, vào năm cuối đại học đã bị Tử Hạ đánh gãy một cái răng cửa, bởi dám đi đồn là cô dang díu với giáo viên để được qua môn. Bây giờ gặp lại hình như vẫn còn ngứa đòn đấy thì phải.
Ấn tượng tốt? Tôi nghĩ cô nên quay về uống thuốc đi.Cô nói cái gì!?Đừng có dảnh mỏ lên, thu cái mông giả của cô vào, trông cứ như con khỉ mặt lợn đang đi nặng ấy!Hứa Giai Giai phùng mang trợn má, cô ta như muốn lao vào giáp lá cà với Tô Tử Hạ mà tựng tựng lên.
Cô nói ai là khỉ mặt lợn.Cô đấy! Mà đừng có nhảy nữa được không? Ngộ nhỡ có cục gì rơi ra thì nhặt lại kiếu gì đây?Cô...Hứa Giai Giai cứng họng, trên người cô ta chỉ có nội tạng là chưa qua dao kéo. Tử Hạ vừa nhìn sơ đã biết, vì thế lấy đó mà chọc điên cô ta.
Này cô kia! Ăn nói cho đàng hoàng với Tiểu Giai điAnh yêu à! Mặc kệ cô ta đi, thiếu văn hoá nên ăn nói lỗ mãng như thế đấy!Tô Tử Hạ cười khẩy, chuẩn bị sẵn sàng nắm đấm dưới áo, không ngại cho cô ta nhặt răng thêm lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rồi cô ta vẫn cứ tiếp tục tỏ vẻ cà lơ phất phơ.
- Mà tôi cũng không ngờ, cô cũng dám đặt chân đến đây mua sắm đấy. Quần áo rẻ ở tầng dưới cơ mà, chạy lên đây xem coi chừng làm bẩn rồi không có tiền đền đấy!
Rồi rồi rồi, máu du côn của cô nổi dậy rồi, lâu quá không đánh ai cũng thấy thiếu thiếu. Nay con khỉ mặt lợn này khiêu khích không đúng chỗ rồi.
Chỉ cần thêm ba giây nữa là nắm đấm của cô đã cho cái mũi giả Hứa Giai Giai gãy làm đôi rồi. Có người đứng phía sau, chạm nhẹ vào vai cô rồi nghiêng mình chào lễ phép.
Mặc phu nhân.Anh là...Mr. Wiam?Mặc tổng gọi tôi đến chọn trang phục.Hứa Giai Giai buông cánh tay người đàn ông bên cạnh, mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh. Nhân vật thời trang hàng đầu của Châu Âu, đang đứng đây, mà còn lễ phép chào Tô Tử Hạ. Lúc nãy nghe không nhầm là đến chọn trang phục cho cô ta.
Ngay cả người đàn ông kia cũng phải ngạc nhiên không kém, bước tới.
Ngài thật sự là Mr. Wiam?Ông thấy tôi không phải sao?Ông ta chỉ cười gượng rồi lui về sau, Hứa Giai Giai vẫn chưa chịu im mà hỏi tiếp
Vậy rốt cuộc vì sao mà ngài lại đích thân đến đây chọn quần áo cho con nhỏ nghèo hèn này?Cô à, giữ mồm giữ miệng một chút nếu vẫn còn muốn dùng chúng. Số lẻ của cô Tô đây có thể mua cả cái GVE này đấy!Hứa Giai Giai mặt mày trợn tròn nhìn Tô Tử Hạ mà không nói nên lời. Mua cả GVE sao? Mà chỉ là số lẽ. Tô gia tuy chưa gọi là một gia tộc nhỏ bé nhưng so về độ lớn mạnh cũng chả có gì đặc biệt cả, vậy rốt cuộc vì sao cô ta lại trở nên lợi hại đến thế!
Tô Tử Hạ nhìn thần sắc cô ta biển dạng mà nhếch môi cười lạnh.
Chúng ta đi thôi, Mr. Wiam, ở đây nghe chó sủa lâu không tốt đâu.Cô..!Người đàn ông bên cạnh kéo cô ta lại chặn họng, ánh mắt tức tối.
Cái con đàn bà não tàn này có thôi đi hay không? Vừa rồi cô có thấy người như Mr. Wiam mà còn phải cúi người chào cô ta mà cô cứ sấn tới gây sự.Nhưng em là người yêu anh, anh phải bênh vực em sao lại mắng em?
Biến đi cho khuất mắt.Anh..CÚT.!Hứa Giai Giai nhăn mặt nhìn theo hắn ta rồi quay lại nhìn về hướng Tô Tử Hạ, ánh mắt tức phát điên. Cô ta hậm hực đi xuống tầng, tên kia bỏ về rồi tiền đâu mà thanh toán đống đồ trên tay. Cô ta chỉ đành trả lại cho nhân viên rồi bực bội đón taxi ra về.
Tô Tử Hạ cô cứ chờ đó cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro