[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Đêm Ấm Áp
2024-10-24 07:16:08
Trời đã về khuya, Tô Tử Hạ ngồi trên giường, thả mình vào những suy nghĩ miên man sau một ngày dài chăm sóc khu vườn rau nhỏ. Đôi tay cô đã thấm mệt, nhưng lòng thì ngập tràn sự yên bình.
Bên cạnh giường, một xấp tài liệu dày cộm nằm ngay ngắn, do chính Mặc Cận Ngôn mang về. Cô mỉm cười, cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc. Anh vốn dĩ có thể ở lại công ty giải quyết công việc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn về nhà, lựa chọn trở về bên cô.
Phía phòng tắm, tiếng nước chảy đều đặn vang lên, báo hiệu rằng Mặc Cận Ngôn đang tắm. Đã bảy phút kể từ khi anh bước vào, Tử Hạ nghĩ anh sẽ không ra ngay.
Tô Tử Hạ đứng dậy, lặng lẽ đi đến tủ đồ, lấy chiếc váy ngủ yêu thích của mình. Lười đợi, cô quyết định thay đồ ngay tại đó, không hề nghĩ rằng anh lại tắm xong nhanh đến thế.
Cửa phòng tắm bất chợt mở ra. Mặc Cận Ngôn bước ra ngoài, dáng người cao lớn nổi bật trong ánh đèn vàng dịu dàng. Anh dừng bước, đứng lặng lẽ nhìn Tô Tử Hạ mà cô không hay biết.
Trong ánh mắt anh, một sự sững sờ xen lẫn niềm say đắm hiện rõ. Anh dựa nhẹ vào tường, khoanh tay nhìn người vợ nhỏ của mình. Một cảnh tượng thật đẹp, đủ làm bất cứ ai cũng phải xao xuyến.
Tô Tử Hạ vô tình quay lại, bắt gặp anh đang đứng đó, ánh mắt đầy ý nhị. Cô giật mình, đôi tay vội vã ôm lấy chiếc váy ngủ che trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối.
"Anh... Anh đứng đó từ khi nào thế?" – Cô lắp bắp hỏi, giọng nói pha chút ngượng ngùng.
Mặc Cận Ngôn chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đầy ý cười tinh nghịch. Anh từ tốn trả lời, giọng trầm thấp nhưng đầy mê hoặc.
"Từ lúc em kéo dây áo xuống"
Câu trả lời ngắn gọn nhưng khiến mặt Tô Tử Hạ càng đỏ ửng hơn. Vậy là, anh đã chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cô lúng túng, không biết nói gì, chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực.
- Anh... Đúng là đồ cơ hội! – Cô buột miệng trách, cố gắng tìm chút bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn không che giấu được sự ngượng ngùng.
Mặc Cận Ngôn tiến lên một bước, tiến đến gần cô, đôi mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh ngượng ngùng của Tô Tử Hạ. Anh đặt tay nhẹ lên vai cô, cười khẽ.
- Đã là chồng em, anh có quyền tận hưởng chút “cơ hội” này, không phải sao?
Tô Tử Hạ chỉ biết đứng im, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm nhận được hơi thở trầm ấm của anh gần kề, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Ánh mắt anh vẫn tràn đầy yêu thương, và ngay lúc này, cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu của người đàn ông trước mặt.
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng, hơi thở nhẹ phả lên mái tóc cô, mang đến một cảm giác bình yên khó tả. Tô Tử Hạ không kháng cự, để mình được bao bọc bởi sự che chở của anh. Trong giây phút này, mọi lo toan, mệt mỏi đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác an lành bên cạnh người đàn ông mà cô yêu thương.
Tô Tử Hạ ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, đôi mắt sâu thẳm ấy dường như đang nói lên tất cả những gì anh không thể diễn tả bằng lời. Cô mỉm cười, cảm nhận từng nhịp đập trái tim của anh, hòa cùng nhịp tim của chính mình.
Bên ngoài khung cửa sổ, màn đêm yên bình phủ lên thành phố một màu tĩnh lặng, trong khi bên trong, hai trái tim vẫn đập cùng một nhịp, gắn kết bởi sự yêu thương và tin tưởng không gì có thể lay chuyển.
Những lời nói vụn vặt chẳng cần thiết nữa, bởi họ đã hiểu nhau, đã yêu nhau một cách trọn vẹn. Cô khẽ nhắm mắt, để mình chìm vào hơi ấm của anh, thả hồn vào sự bình yên mà anh mang đến.
Bên cạnh giường, một xấp tài liệu dày cộm nằm ngay ngắn, do chính Mặc Cận Ngôn mang về. Cô mỉm cười, cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc. Anh vốn dĩ có thể ở lại công ty giải quyết công việc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn về nhà, lựa chọn trở về bên cô.
Phía phòng tắm, tiếng nước chảy đều đặn vang lên, báo hiệu rằng Mặc Cận Ngôn đang tắm. Đã bảy phút kể từ khi anh bước vào, Tử Hạ nghĩ anh sẽ không ra ngay.
Tô Tử Hạ đứng dậy, lặng lẽ đi đến tủ đồ, lấy chiếc váy ngủ yêu thích của mình. Lười đợi, cô quyết định thay đồ ngay tại đó, không hề nghĩ rằng anh lại tắm xong nhanh đến thế.
Cửa phòng tắm bất chợt mở ra. Mặc Cận Ngôn bước ra ngoài, dáng người cao lớn nổi bật trong ánh đèn vàng dịu dàng. Anh dừng bước, đứng lặng lẽ nhìn Tô Tử Hạ mà cô không hay biết.
Trong ánh mắt anh, một sự sững sờ xen lẫn niềm say đắm hiện rõ. Anh dựa nhẹ vào tường, khoanh tay nhìn người vợ nhỏ của mình. Một cảnh tượng thật đẹp, đủ làm bất cứ ai cũng phải xao xuyến.
Tô Tử Hạ vô tình quay lại, bắt gặp anh đang đứng đó, ánh mắt đầy ý nhị. Cô giật mình, đôi tay vội vã ôm lấy chiếc váy ngủ che trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối.
"Anh... Anh đứng đó từ khi nào thế?" – Cô lắp bắp hỏi, giọng nói pha chút ngượng ngùng.
Mặc Cận Ngôn chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đầy ý cười tinh nghịch. Anh từ tốn trả lời, giọng trầm thấp nhưng đầy mê hoặc.
"Từ lúc em kéo dây áo xuống"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu trả lời ngắn gọn nhưng khiến mặt Tô Tử Hạ càng đỏ ửng hơn. Vậy là, anh đã chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cô lúng túng, không biết nói gì, chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực.
- Anh... Đúng là đồ cơ hội! – Cô buột miệng trách, cố gắng tìm chút bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn không che giấu được sự ngượng ngùng.
Mặc Cận Ngôn tiến lên một bước, tiến đến gần cô, đôi mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh ngượng ngùng của Tô Tử Hạ. Anh đặt tay nhẹ lên vai cô, cười khẽ.
- Đã là chồng em, anh có quyền tận hưởng chút “cơ hội” này, không phải sao?
Tô Tử Hạ chỉ biết đứng im, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm nhận được hơi thở trầm ấm của anh gần kề, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Ánh mắt anh vẫn tràn đầy yêu thương, và ngay lúc này, cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu của người đàn ông trước mặt.
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng, hơi thở nhẹ phả lên mái tóc cô, mang đến một cảm giác bình yên khó tả. Tô Tử Hạ không kháng cự, để mình được bao bọc bởi sự che chở của anh. Trong giây phút này, mọi lo toan, mệt mỏi đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác an lành bên cạnh người đàn ông mà cô yêu thương.
Tô Tử Hạ ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, đôi mắt sâu thẳm ấy dường như đang nói lên tất cả những gì anh không thể diễn tả bằng lời. Cô mỉm cười, cảm nhận từng nhịp đập trái tim của anh, hòa cùng nhịp tim của chính mình.
Bên ngoài khung cửa sổ, màn đêm yên bình phủ lên thành phố một màu tĩnh lặng, trong khi bên trong, hai trái tim vẫn đập cùng một nhịp, gắn kết bởi sự yêu thương và tin tưởng không gì có thể lay chuyển.
Những lời nói vụn vặt chẳng cần thiết nữa, bởi họ đã hiểu nhau, đã yêu nhau một cách trọn vẹn. Cô khẽ nhắm mắt, để mình chìm vào hơi ấm của anh, thả hồn vào sự bình yên mà anh mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro