[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Kẻ Thua Cuộc
2024-10-24 07:16:08
Tô Tử Hạ nắm chặt lấy tóc Chu Yên Nhiên, kéo đầu cô ta thấp xuống gần mép vực, gần đến mức chỉ cần một cái đẩy nhẹ là có thể đưa cô ta rơi xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới.
Gương mặt cô ta méo mó trong ánh tối, đầy vẻ hốt hoảng và sợ hãi. Tô Tử Hạ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tâm trí Chu Yên Nhiên.
"Nói đi!"
Tô Tử Hạ gẵn từng chữ, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Chu Yên Nhiên.
"Nếu không phải Tô Tử Yên, thì kẻ nào đã sai khiến cô giết tôi?"
Chu Yên Nhiên run rẩy, miệng lắp bắp không thành tiếng, trong đầu như dâng trào một cơn sợ hãi không thể kiềm chế được.
"Tôi... tôi không biết tên cô ta"
Cô ta lắp bắp, ánh mắt chập chờn trong sự hoảng loạn.
"Tôi chỉ nói chuyện với cô ta qua điện thoại thôi."
Tô Tử Hạ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên gương mặt. Cô nhìn vào Chu Yên Nhiên, ánh mắt sắc như lưỡi dao, ánh lên sự khinh miệt sâu sắc.
Từng cơn gió thổi qua khe vực, lạnh lẽo và u ám, như hòa vào bầu không khí đầy căng thẳng. Cảnh tượng này khiến cho Tô Tử Hạ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều chìm trong sự tĩnh mịch và lạnh giá, chỉ còn lại cô và Chu Yên Nhiên đối diện với nhau trong cuộc chiến cam go giữa sự sống và cái chết.
Tô Tử Hạ giật mạnh tóc Chu Yên Nhiên, kéo đầu cô ta ngẩng lên, ánh mắt cô đầy nghiêm nghị và sát khí, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.
"Bây giờ tôi cho cô lựa chọn!"
Cô nói, giọng điệu cứng rắn, không chừa cho đối phương một lối thoát.
"Một là cô quy phục tôi, giúp tôi lừa kẻ đứng sau cô ra mặt. Nếu cô làm được, tôi sẽ cứu gia đình cô, cho cô một cơ hội làm lại cuộc đời. Còn nếu cô vẫn muốn căm thù tôi, thì tôi sẽ ném cô xuống vực. Tôi chắc rằng, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, kẻ đó cũng sẽ không để gia đình cô yên ổn đâu!"'
Nghe những lời nói đanh thép ấy, toàn thân Chu Yên Nhiên run lên. Cô ta cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt của Tô Tử Hạ, ánh mắt không cho phép bất kỳ sự thỏa hiệp nào. Cô ta biết rằng Tô Tử Hạ không hề đùa giỡn, và bản thân cô ta đang đứng trước sự lựa chọn sinh tử.
Trong lòng cô ta dấy lên một cảm giác hoang mang và tuyệt vọng, nhưng sự sống còn đã khiến cô ta vội vàng gật đầu đồng ý, giọng nói run rẩy, gần như cầu xin.
"Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!"
Chu Yên Nhiên lắp bắp, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.
"Làm ơn kéo tôi vào... tôi sắp rơi xuống dưới rồi!"
Ngay lúc đó, Tô Tử Hạ buông tay, kéo mạnh cô ta lùi lại về phía an toàn, ánh mắt không còn vẻ sắc lạnh như lúc trước. Chu Yên Nhiên lấy lại được hơi thở, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào Tô Tử Hạ.
Đến bây giờ cô ta mới nhận ra rằng Tô Tử Hạ đã buộc chặt một sợi dây thừng vào người cô ta và gốc cây gần đó.
Dù có rơi xuống, cô ta vẫn không thể hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Sự cấn trọng của Tô Tử Hạ làm cho Chu Yên Nhiên nhận ra, cô ta không chỉ đang đối diện với một người phụ nữ bình thường, mà là một người với ý chí kiên cường và mưu lược đáng sợ.
Chu Yên Nhiên khẽ cúi đầu, gương mặt vẫn còn vương lại vẻ sợ hãi. Cô ta không thể tin rằng Tô Tử Hạ có thể hành động mạnh mẽ và tàn nhẫn đến như vậy, không một chút do dự, không một chút mềm lòng.
Tâm trí Chu Yên Nhiên lúc này đầy ắp những suy nghĩ mâu thuẫn, nhưng cô ta biết rõ, cô không còn đường nào khác để đi ngoài việc quy phục trước Tô Tử Hạ.
Tô Tử Hạ ngồi đối diện với Chu Yên Nhiên, ánh mắt sắc sảo không rời khỏi cô ta một giây. Chu Yên Nhiên rụt rè, cố thu mình lại trong sự bất an, miệng lắp bắp:
"Tô Tử Hạ, cô không định đánh tôi sao?"
Tô Tử Hạ khẽ cười, đôi môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
"Đánh cô thì có ích gì?"
Cô đáp, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
"Tôi không phải cô, đừng nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng bạo lực. Cô đã sống quá lâu trong bóng tối và những mưu toan bẩn thỉu của mình mà quên mất rằng đôi khi, có những cách giải quyết còn đáng sợ hơn, đánh cô chỉ khiến bẩn tay."
Chu Yên Nhiên cúi gằm mặt, trong lòng cảm thấy một nỗi xấu hổ dâng trào. Cô ta không thể cãi lại, bởi lẽ sự thật chính là những gì Tô Tử Hạ vừa nói.
Trong khoảnh khắc đó, Chu Yên Nhiên nhận ra rằng cô ta không phải đối thủ của Tô Tử Hạ, và cô ta đang chơi một trò chơi mà chính cô ta là người sẽ bị nuốt chửng.
Cô ta cúi mặt, đôi tay run rẩy cố mò mẫm xung quanh, tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp cô ta lấy lại sự kiểm soát. Ánh mắt lén lút nhìn quanh, cố gắng không để Tô Tử Hạ nhận ra.
Cô ta tìm kiếm, nhưng rồi bất chợt, Tô Tử Hạ nhấc cao tay, giơ con dao sắc bén mà cô đã lấy từ tay Chu Yên Nhiên từ lúc nào, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
"Đang tìm cái này sao?"
Tô Tử Hạ nhếch mép cười lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Chu Yên Nhiên.
"Tốt nhất là ngồi yên đấy, trước khi tôi đổi ý."
Chu Yên Nhiên co rúm lại, cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân. Cô ta chỉ biết rụt mình lại, ánh mắt tránh đi cái nhìn sắc bén của Tô Tử Hạ, cảm nhận được sức mạnh và uy lực của người con gái trước mặt.
Bản thân cô ta hiếu răng, lần này, cô đã hoàn toàn thất bại. Trước mặt cô, Tô Tử Hạ không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại, và cái giá cho những hành động của cô ta sẽ là sự khuất phục không còn đường lui.
Gương mặt cô ta méo mó trong ánh tối, đầy vẻ hốt hoảng và sợ hãi. Tô Tử Hạ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tâm trí Chu Yên Nhiên.
"Nói đi!"
Tô Tử Hạ gẵn từng chữ, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Chu Yên Nhiên.
"Nếu không phải Tô Tử Yên, thì kẻ nào đã sai khiến cô giết tôi?"
Chu Yên Nhiên run rẩy, miệng lắp bắp không thành tiếng, trong đầu như dâng trào một cơn sợ hãi không thể kiềm chế được.
"Tôi... tôi không biết tên cô ta"
Cô ta lắp bắp, ánh mắt chập chờn trong sự hoảng loạn.
"Tôi chỉ nói chuyện với cô ta qua điện thoại thôi."
Tô Tử Hạ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên gương mặt. Cô nhìn vào Chu Yên Nhiên, ánh mắt sắc như lưỡi dao, ánh lên sự khinh miệt sâu sắc.
Từng cơn gió thổi qua khe vực, lạnh lẽo và u ám, như hòa vào bầu không khí đầy căng thẳng. Cảnh tượng này khiến cho Tô Tử Hạ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều chìm trong sự tĩnh mịch và lạnh giá, chỉ còn lại cô và Chu Yên Nhiên đối diện với nhau trong cuộc chiến cam go giữa sự sống và cái chết.
Tô Tử Hạ giật mạnh tóc Chu Yên Nhiên, kéo đầu cô ta ngẩng lên, ánh mắt cô đầy nghiêm nghị và sát khí, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.
"Bây giờ tôi cho cô lựa chọn!"
Cô nói, giọng điệu cứng rắn, không chừa cho đối phương một lối thoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một là cô quy phục tôi, giúp tôi lừa kẻ đứng sau cô ra mặt. Nếu cô làm được, tôi sẽ cứu gia đình cô, cho cô một cơ hội làm lại cuộc đời. Còn nếu cô vẫn muốn căm thù tôi, thì tôi sẽ ném cô xuống vực. Tôi chắc rằng, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, kẻ đó cũng sẽ không để gia đình cô yên ổn đâu!"'
Nghe những lời nói đanh thép ấy, toàn thân Chu Yên Nhiên run lên. Cô ta cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt của Tô Tử Hạ, ánh mắt không cho phép bất kỳ sự thỏa hiệp nào. Cô ta biết rằng Tô Tử Hạ không hề đùa giỡn, và bản thân cô ta đang đứng trước sự lựa chọn sinh tử.
Trong lòng cô ta dấy lên một cảm giác hoang mang và tuyệt vọng, nhưng sự sống còn đã khiến cô ta vội vàng gật đầu đồng ý, giọng nói run rẩy, gần như cầu xin.
"Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!"
Chu Yên Nhiên lắp bắp, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.
"Làm ơn kéo tôi vào... tôi sắp rơi xuống dưới rồi!"
Ngay lúc đó, Tô Tử Hạ buông tay, kéo mạnh cô ta lùi lại về phía an toàn, ánh mắt không còn vẻ sắc lạnh như lúc trước. Chu Yên Nhiên lấy lại được hơi thở, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào Tô Tử Hạ.
Đến bây giờ cô ta mới nhận ra rằng Tô Tử Hạ đã buộc chặt một sợi dây thừng vào người cô ta và gốc cây gần đó.
Dù có rơi xuống, cô ta vẫn không thể hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Sự cấn trọng của Tô Tử Hạ làm cho Chu Yên Nhiên nhận ra, cô ta không chỉ đang đối diện với một người phụ nữ bình thường, mà là một người với ý chí kiên cường và mưu lược đáng sợ.
Chu Yên Nhiên khẽ cúi đầu, gương mặt vẫn còn vương lại vẻ sợ hãi. Cô ta không thể tin rằng Tô Tử Hạ có thể hành động mạnh mẽ và tàn nhẫn đến như vậy, không một chút do dự, không một chút mềm lòng.
Tâm trí Chu Yên Nhiên lúc này đầy ắp những suy nghĩ mâu thuẫn, nhưng cô ta biết rõ, cô không còn đường nào khác để đi ngoài việc quy phục trước Tô Tử Hạ.
Tô Tử Hạ ngồi đối diện với Chu Yên Nhiên, ánh mắt sắc sảo không rời khỏi cô ta một giây. Chu Yên Nhiên rụt rè, cố thu mình lại trong sự bất an, miệng lắp bắp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tô Tử Hạ, cô không định đánh tôi sao?"
Tô Tử Hạ khẽ cười, đôi môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
"Đánh cô thì có ích gì?"
Cô đáp, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
"Tôi không phải cô, đừng nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng bạo lực. Cô đã sống quá lâu trong bóng tối và những mưu toan bẩn thỉu của mình mà quên mất rằng đôi khi, có những cách giải quyết còn đáng sợ hơn, đánh cô chỉ khiến bẩn tay."
Chu Yên Nhiên cúi gằm mặt, trong lòng cảm thấy một nỗi xấu hổ dâng trào. Cô ta không thể cãi lại, bởi lẽ sự thật chính là những gì Tô Tử Hạ vừa nói.
Trong khoảnh khắc đó, Chu Yên Nhiên nhận ra rằng cô ta không phải đối thủ của Tô Tử Hạ, và cô ta đang chơi một trò chơi mà chính cô ta là người sẽ bị nuốt chửng.
Cô ta cúi mặt, đôi tay run rẩy cố mò mẫm xung quanh, tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp cô ta lấy lại sự kiểm soát. Ánh mắt lén lút nhìn quanh, cố gắng không để Tô Tử Hạ nhận ra.
Cô ta tìm kiếm, nhưng rồi bất chợt, Tô Tử Hạ nhấc cao tay, giơ con dao sắc bén mà cô đã lấy từ tay Chu Yên Nhiên từ lúc nào, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
"Đang tìm cái này sao?"
Tô Tử Hạ nhếch mép cười lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Chu Yên Nhiên.
"Tốt nhất là ngồi yên đấy, trước khi tôi đổi ý."
Chu Yên Nhiên co rúm lại, cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân. Cô ta chỉ biết rụt mình lại, ánh mắt tránh đi cái nhìn sắc bén của Tô Tử Hạ, cảm nhận được sức mạnh và uy lực của người con gái trước mặt.
Bản thân cô ta hiếu răng, lần này, cô đã hoàn toàn thất bại. Trước mặt cô, Tô Tử Hạ không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại, và cái giá cho những hành động của cô ta sẽ là sự khuất phục không còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro