Trùng Sinh Sủng Em Tận Xương Tủy
Đi Chơi Vui Vẻ
Lý Tưởng Hoa
2024-07-01 13:44:39
Tô Đường tranh thủ thời gian cuối tuần để tìm kiếm công việc làm thêm. Lão tam Lê Tình Tình biết Tô Đường muốn tìm việc làm thêm, liền nhiệt tình giới thiệu một công việc làm gia sư cho cô.
Nhưng Tô Đường lại cẩn thận phân tích điểm mạnh điểm yếu của bản thân, tính cách của cô không thuộc kiểu lạc quan, hướng ngoại, cô thích sự ổn định hơn là thay đổi liên tục, vậy nên, có thể nói công việc gia sư này không phù hợp với cô, cô không gánh được nhiệm vụ dạy dỗ thế hệ sau cho nhà người ta.
Cho nên cô trực tiếp từ chối lời đề nghị của lão tam, mà đi bán giày cùng trương gia giai ở phòng kế bên.
Nếu bán tốt, thì thu nhập sẽ rất đáng kể!! Một ngày làm thêm không chỉ có lương cơ bản, còn có tiền hoa hồng, ý chí chiến đấu của Tô Đường lập tức sục sôi.
Nộp học phí xong, cô vẫn còn một ngàn đồng trong tay, mặc dù cứ đến hạn là mẹ cô sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho cô, nhưng chẳng phải là cô đã lập lời thề son sắt, muốn tự mình chi trả học phí và chi phí sinh hoạt sao, nên phải cô làm việc chăm chỉ hơn!
Cho dù cô biết cổ phiếu nào sẽ có lãi, nhưng vẫn cần phải có vốn.
Suy cho cùng, cô là người đã có kinh nghiệm làm việc, cho nên dù bắt tay vào ngành nghề nào, thì cô ấy cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nói chung, cô cũng được coi là người tương đối có kinh nghiệm trong giao tiếp và xử lý tình huống, cho nên sau khi đến đó, cô còn nhận được sự khen ngợi của cửa hàng trưởng.
Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người đi dạo phố mua sắm, nên cửa hàng rất đông khách.
Tô Đường vừa mới tiễn một nữ khách hàng rời đi, cô đang định nghỉ ngơi một chút thì lại có thêm vài khách nữ bước vào cửa hàng.
- Xin chào quý khách!
Tô Đường nhẹ giọng nói hoan nghênh.
- Tô Đường?!
Một cô gái có gương mặt trái xoan hưng phấn nói, đồng thời Tô Đường cũng nhìn rõ đối phương là ai!
- Đường Thấm Du! Cậu đi mua sắm cùng bạn sao?
Cô chỉ có thể không nóng không lạnh chào hỏi.
Trong lòng thầm nghĩ “thật xui xẻo”!
Trở về, chắc chắn sẽ bị cáo trạng, ba mẹ sẽ biết chuyện cô làm thêm cuối tuần. Nhưng làm cũng đã làm, cô không có gì phải sợ cả! Cô sẽ nói làm thêm có rất nhiều lợi ích.
Quên mất, Đường Thấm Du con của bác cô, mối quan hệ giữa cô và cô ta không tốt lắm, hai người học cùng tiểu học, sơ trung, đến cao trung mới thi đậu hai trường khác nhau.
Người lớn trong nhà luôn so sánh hai người với nhau, mà Tô Đường luôn cảm thấy Đường Thấm Du thông minh hơn cô, nhưng đời này, không thể nói rõ ai cao ai thấp .
Đường Thấm Du thông minh hơn cô, nhưng lúc đại học, lại phát huy không tốt, cuối cùng thi đỗ một trường loại hai ở tỉnh lỵ, trong khi cô lại thi cực kỳ xuất sắc thi đỗ trường Đại học 211.
Lúc trước, khi cô còn chưa trọng sinh, thì Đường Thấm Du đã có bạn trai làm việc ở văn phòng!
Đường Thấm Du nhìn chằm Tô Đường, sau đó lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, mới nhẹ nhàng cười:
- Tô Đường! Vừa rồi suýt nữa là tớ không nhận ra cậu! Cậu đến đây làm gì vậy?
Khi nói chuyện, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý kính nhi liền đừng đề ra!
Tô Đường thật sự không thích người này, muốn nói gì thì nói luôn đi, tưởng cô không đoán ra chắc, còn không phải là do thấy cô làm việc ở đây, nên cảm thấy mất mặt?
- Tớ làm thêm ở đây.
Đường Thấm Du nắm lấy tay Tô Đường, lo lắng nói:
- Tô Đường! Có phải cô chú không cho cậu đủ phí sinh hoạt hay không? Nếu đúng là vậy, chỗ tớ có tiền, để tớ đưa cho cậu.
Nói xong, cô ta liền định mở khóa túi, liền bị Tô Đường ngăn cản:
- Không cần! Tớ và bạn học tới đây để trải nghiệm cuộc sống, lúc về còn phải viết báo cáo nộp cho giáo viên! Cậu cũng đừng lộn xộn nữa! Cứ đi chơi đi!
Tô Đường nói dối mà mặt không đổi sắc. Đường Thấm Du nghe vậy liền nói:
- Vậy sao? Trường của các cậu đúng là……
Nghĩ đến chuyện trường của cô ta và trường của Tô Đường không cùng đẳng cấp, sắc mặt cô ta lại tối sầm.
Tô Đường dùng dăm ba câu mà đuổi cô ta đi, sau đó liền lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại cho ba cô, tranh thủ cơ hội nói ra sự thật chiếm trước tiên cơ, tránh cho bị người thêm mắm thêm muối khiến ba mẹ khó chịu.
Ba Tô là người cởi mở, sau khi nghe một đống lời lẽ giải thích chính đáng, cùng vuốt mông ngựa của Tô Đường, ông liền đồng ý, nhất định sẽ giải thích với mẹ Tô giúp cô, chỉ thiếu nước vỗ ngực bảo đảm.
Tô Đường vui vẻ cúi đầu cúp điện thoại, bước chân không dừng, vì vậy mà vô tình đụng phải người nào đó!
- Ai nha! Xin lỗi! Xin lỗi!
Tô Đường vội vàng xin lỗi!
- Không sao!
Giọng nói này! Cùng mùi hương có chút quen thuộc đập vào mặt, khiến Tô Đường sợ hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên.
Người Tô Đường vừa đụng trúng lại là Mạc Trạch Ngôn! Người này đúng là âm hồn không tan, sao chỗ nào cũng thấy có mặt hắn.
Mạc Trạch Ngôn hình như rất thích bộ dáng ngốc manh của Tô Đường, cong môi nói:
- Sao lại bất cẩn như vậy?
- Ngượng ngùng! Thầy Mạc, tôi không nhìn thấy anh.
Tô Đường lịch sự giải thích.
- Không sao! Em đang làm gì ở đây?
Mạc Trạch Ngôn chỉ chỉ bộ áo liền quần màu đen mà cô đang mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, mang theo dò hỏi.
- Tôi làm thêm ở đây.!
Tô Đường không cho Mạc Trạch Ngôn có cơ hội tiếp tục nói chuyện:
- Thầy Mạc! Tôi đi trước! Tạm biệt.
Mạc Trạch Ngôn mỉm cười nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô, ý cười xông thẳng tới đáy mắt.
……
Tuy Tô Đường đã tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị mẹ tô mắng một trận qua điện thoại.
- Tô Đường! Con nhóc này, vì sao càng lớn càng không nghe lời? Mẹ và ba con đã rất nghiêm túc nói chuyện với con, con phải học tập cho tốt, không cần nghĩ đến những chuyện khác. Sao con có thể bằng mặt không bằng lòng, lén lút đi làm thêm? Có phải con muốn làm mẹ tức chết hay không? Nếu không phải con bé Thấm Du tình vô tình gặp được con, có phải con còn muốn lừa gạt mẹ hay không? Nói cho con biết……
Tô Đường thành thật lắng nghe, trong miệng ậm ừ đồng ý, tay lại cầm bút viết vẽ lên tờ giấy trắng.
Cho đến khi mẹ tô phát tiết đủ rồi, mới cúp điện thoại.
Lão nhị Bạch Tĩnh đi tới trước mặt Tô Đường, đồng tình nói:
- Nếu không, cậu cứ nghe lời mẹ cậu, ở trường học tập cho tốt.
- Cũng tốt! Dù sao sắp đến nghỉ lễ quốc khánh, đến lúc đó tớ phải về nhà, không thể đi làm thêm được.
Bạch Tĩnh không nghĩ tới Tô Đường lại đồng ý nhanh như vậy, nhìn cô có chút khó tin:
- Cậu nói thật hay giả vậy? Không phải mấy ngày trước còn rất hăng hái sao?
Chẳng lẽ là mẹ mắng nhiều, bị phiền?
Tô Đường cười tủm tỉm kéo cánh tay cô ấy, cho cô ấy xem thành quả mình vừa làm - một cái logo tròn trịa, đáng yêu.
- Thế nào?
Bạch Tĩnh ngơ ngác nhìn, gật đầu:
- Không tồi! Nhưng mà đây là cái gì?
- Chỉ vẽ vui mà thôi!
Tô Đường thuận miệng trả lời.
Thông qua việc bán giày, gần đây trong đầu cô có một số ý tưởng, nhưng vì thời cơ chưa chín muồi, lại không có vốn khởi nghiệp nên tạm thời cô không muốn nói chuyện này với người khác.
Thực tế, dù là cửa hàng cao cấp hay cửa hàng bình dân, giày dép đều là mặt hàng mang lại lợi nhuận rất cao, đặc biệt là giày cao cấp dành cho trẻ em.
Cách cửa hàng giày nơi cô làm việc không xa, có một cửa hàng chuyên kinh doanh giày dép trẻ em Tuy lượng khách không đông, nhưng vẫn có nhiều người tới mua giày dép cho con, hơn nữa tỷ lệ giao dịch cũng rất cao. Thường thì người lớn đều sẵn lòng chi tiền cho con mình.
Hơn nữa, bàn chân của trẻ em không ngừng phát triển, nói tương đối đó là mỗi khi chuyển mùa đều phải mua giày mới, về điểm này, giày dép của người lớn không thể so sánh được.
Tô Đường đã có sơ lược ý tưởng, liệu cô có thể thiết kế một thương hiệu giày trẻ em của riêng mình hay không? Sau đó sẽ đi đăng ký nhãn hiệu, đến một số nhà sản xuất ở phía Nam, tìm người gia công rồi quay về phân phối và bán hàng... …
Nhưng Tô Đường lại cẩn thận phân tích điểm mạnh điểm yếu của bản thân, tính cách của cô không thuộc kiểu lạc quan, hướng ngoại, cô thích sự ổn định hơn là thay đổi liên tục, vậy nên, có thể nói công việc gia sư này không phù hợp với cô, cô không gánh được nhiệm vụ dạy dỗ thế hệ sau cho nhà người ta.
Cho nên cô trực tiếp từ chối lời đề nghị của lão tam, mà đi bán giày cùng trương gia giai ở phòng kế bên.
Nếu bán tốt, thì thu nhập sẽ rất đáng kể!! Một ngày làm thêm không chỉ có lương cơ bản, còn có tiền hoa hồng, ý chí chiến đấu của Tô Đường lập tức sục sôi.
Nộp học phí xong, cô vẫn còn một ngàn đồng trong tay, mặc dù cứ đến hạn là mẹ cô sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho cô, nhưng chẳng phải là cô đã lập lời thề son sắt, muốn tự mình chi trả học phí và chi phí sinh hoạt sao, nên phải cô làm việc chăm chỉ hơn!
Cho dù cô biết cổ phiếu nào sẽ có lãi, nhưng vẫn cần phải có vốn.
Suy cho cùng, cô là người đã có kinh nghiệm làm việc, cho nên dù bắt tay vào ngành nghề nào, thì cô ấy cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nói chung, cô cũng được coi là người tương đối có kinh nghiệm trong giao tiếp và xử lý tình huống, cho nên sau khi đến đó, cô còn nhận được sự khen ngợi của cửa hàng trưởng.
Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người đi dạo phố mua sắm, nên cửa hàng rất đông khách.
Tô Đường vừa mới tiễn một nữ khách hàng rời đi, cô đang định nghỉ ngơi một chút thì lại có thêm vài khách nữ bước vào cửa hàng.
- Xin chào quý khách!
Tô Đường nhẹ giọng nói hoan nghênh.
- Tô Đường?!
Một cô gái có gương mặt trái xoan hưng phấn nói, đồng thời Tô Đường cũng nhìn rõ đối phương là ai!
- Đường Thấm Du! Cậu đi mua sắm cùng bạn sao?
Cô chỉ có thể không nóng không lạnh chào hỏi.
Trong lòng thầm nghĩ “thật xui xẻo”!
Trở về, chắc chắn sẽ bị cáo trạng, ba mẹ sẽ biết chuyện cô làm thêm cuối tuần. Nhưng làm cũng đã làm, cô không có gì phải sợ cả! Cô sẽ nói làm thêm có rất nhiều lợi ích.
Quên mất, Đường Thấm Du con của bác cô, mối quan hệ giữa cô và cô ta không tốt lắm, hai người học cùng tiểu học, sơ trung, đến cao trung mới thi đậu hai trường khác nhau.
Người lớn trong nhà luôn so sánh hai người với nhau, mà Tô Đường luôn cảm thấy Đường Thấm Du thông minh hơn cô, nhưng đời này, không thể nói rõ ai cao ai thấp .
Đường Thấm Du thông minh hơn cô, nhưng lúc đại học, lại phát huy không tốt, cuối cùng thi đỗ một trường loại hai ở tỉnh lỵ, trong khi cô lại thi cực kỳ xuất sắc thi đỗ trường Đại học 211.
Lúc trước, khi cô còn chưa trọng sinh, thì Đường Thấm Du đã có bạn trai làm việc ở văn phòng!
Đường Thấm Du nhìn chằm Tô Đường, sau đó lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, mới nhẹ nhàng cười:
- Tô Đường! Vừa rồi suýt nữa là tớ không nhận ra cậu! Cậu đến đây làm gì vậy?
Khi nói chuyện, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý kính nhi liền đừng đề ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đường thật sự không thích người này, muốn nói gì thì nói luôn đi, tưởng cô không đoán ra chắc, còn không phải là do thấy cô làm việc ở đây, nên cảm thấy mất mặt?
- Tớ làm thêm ở đây.
Đường Thấm Du nắm lấy tay Tô Đường, lo lắng nói:
- Tô Đường! Có phải cô chú không cho cậu đủ phí sinh hoạt hay không? Nếu đúng là vậy, chỗ tớ có tiền, để tớ đưa cho cậu.
Nói xong, cô ta liền định mở khóa túi, liền bị Tô Đường ngăn cản:
- Không cần! Tớ và bạn học tới đây để trải nghiệm cuộc sống, lúc về còn phải viết báo cáo nộp cho giáo viên! Cậu cũng đừng lộn xộn nữa! Cứ đi chơi đi!
Tô Đường nói dối mà mặt không đổi sắc. Đường Thấm Du nghe vậy liền nói:
- Vậy sao? Trường của các cậu đúng là……
Nghĩ đến chuyện trường của cô ta và trường của Tô Đường không cùng đẳng cấp, sắc mặt cô ta lại tối sầm.
Tô Đường dùng dăm ba câu mà đuổi cô ta đi, sau đó liền lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại cho ba cô, tranh thủ cơ hội nói ra sự thật chiếm trước tiên cơ, tránh cho bị người thêm mắm thêm muối khiến ba mẹ khó chịu.
Ba Tô là người cởi mở, sau khi nghe một đống lời lẽ giải thích chính đáng, cùng vuốt mông ngựa của Tô Đường, ông liền đồng ý, nhất định sẽ giải thích với mẹ Tô giúp cô, chỉ thiếu nước vỗ ngực bảo đảm.
Tô Đường vui vẻ cúi đầu cúp điện thoại, bước chân không dừng, vì vậy mà vô tình đụng phải người nào đó!
- Ai nha! Xin lỗi! Xin lỗi!
Tô Đường vội vàng xin lỗi!
- Không sao!
Giọng nói này! Cùng mùi hương có chút quen thuộc đập vào mặt, khiến Tô Đường sợ hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên.
Người Tô Đường vừa đụng trúng lại là Mạc Trạch Ngôn! Người này đúng là âm hồn không tan, sao chỗ nào cũng thấy có mặt hắn.
Mạc Trạch Ngôn hình như rất thích bộ dáng ngốc manh của Tô Đường, cong môi nói:
- Sao lại bất cẩn như vậy?
- Ngượng ngùng! Thầy Mạc, tôi không nhìn thấy anh.
Tô Đường lịch sự giải thích.
- Không sao! Em đang làm gì ở đây?
Mạc Trạch Ngôn chỉ chỉ bộ áo liền quần màu đen mà cô đang mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, mang theo dò hỏi.
- Tôi làm thêm ở đây.!
Tô Đường không cho Mạc Trạch Ngôn có cơ hội tiếp tục nói chuyện:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thầy Mạc! Tôi đi trước! Tạm biệt.
Mạc Trạch Ngôn mỉm cười nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô, ý cười xông thẳng tới đáy mắt.
……
Tuy Tô Đường đã tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị mẹ tô mắng một trận qua điện thoại.
- Tô Đường! Con nhóc này, vì sao càng lớn càng không nghe lời? Mẹ và ba con đã rất nghiêm túc nói chuyện với con, con phải học tập cho tốt, không cần nghĩ đến những chuyện khác. Sao con có thể bằng mặt không bằng lòng, lén lút đi làm thêm? Có phải con muốn làm mẹ tức chết hay không? Nếu không phải con bé Thấm Du tình vô tình gặp được con, có phải con còn muốn lừa gạt mẹ hay không? Nói cho con biết……
Tô Đường thành thật lắng nghe, trong miệng ậm ừ đồng ý, tay lại cầm bút viết vẽ lên tờ giấy trắng.
Cho đến khi mẹ tô phát tiết đủ rồi, mới cúp điện thoại.
Lão nhị Bạch Tĩnh đi tới trước mặt Tô Đường, đồng tình nói:
- Nếu không, cậu cứ nghe lời mẹ cậu, ở trường học tập cho tốt.
- Cũng tốt! Dù sao sắp đến nghỉ lễ quốc khánh, đến lúc đó tớ phải về nhà, không thể đi làm thêm được.
Bạch Tĩnh không nghĩ tới Tô Đường lại đồng ý nhanh như vậy, nhìn cô có chút khó tin:
- Cậu nói thật hay giả vậy? Không phải mấy ngày trước còn rất hăng hái sao?
Chẳng lẽ là mẹ mắng nhiều, bị phiền?
Tô Đường cười tủm tỉm kéo cánh tay cô ấy, cho cô ấy xem thành quả mình vừa làm - một cái logo tròn trịa, đáng yêu.
- Thế nào?
Bạch Tĩnh ngơ ngác nhìn, gật đầu:
- Không tồi! Nhưng mà đây là cái gì?
- Chỉ vẽ vui mà thôi!
Tô Đường thuận miệng trả lời.
Thông qua việc bán giày, gần đây trong đầu cô có một số ý tưởng, nhưng vì thời cơ chưa chín muồi, lại không có vốn khởi nghiệp nên tạm thời cô không muốn nói chuyện này với người khác.
Thực tế, dù là cửa hàng cao cấp hay cửa hàng bình dân, giày dép đều là mặt hàng mang lại lợi nhuận rất cao, đặc biệt là giày cao cấp dành cho trẻ em.
Cách cửa hàng giày nơi cô làm việc không xa, có một cửa hàng chuyên kinh doanh giày dép trẻ em Tuy lượng khách không đông, nhưng vẫn có nhiều người tới mua giày dép cho con, hơn nữa tỷ lệ giao dịch cũng rất cao. Thường thì người lớn đều sẵn lòng chi tiền cho con mình.
Hơn nữa, bàn chân của trẻ em không ngừng phát triển, nói tương đối đó là mỗi khi chuyển mùa đều phải mua giày mới, về điểm này, giày dép của người lớn không thể so sánh được.
Tô Đường đã có sơ lược ý tưởng, liệu cô có thể thiết kế một thương hiệu giày trẻ em của riêng mình hay không? Sau đó sẽ đi đăng ký nhãn hiệu, đến một số nhà sản xuất ở phía Nam, tìm người gia công rồi quay về phân phối và bán hàng... …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro