Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Gặp lại ở căng...

2024-10-25 23:53:56

Nhóm sáu người bọn cô tới căng tin, lúc này căng tin cũng đã bớt đông, còn rất nhiều bàn trống không phải vội vội vàng vàng kiếm chỗ ngồi nữa, nên có đôi chút thoải mái, thư thả hơn.

" Đi chúng mình xếp hàng mua cơm thôi. " Nói xong cô dẫn đầu đi đến sau hàng người còn bốn năm người, đứng xếp hàng đằng sau họ.

Năm người còn lại thấy cô đi xếp hàng rồi, cũng nhanh chóng đứng thành hàng sau lưng cô

"Tuyết Lan, lát chúng ta chọn mỗi người một món xong chia đôi được không?" Vương Điềm Điểm đứng sau lưng cô vố vai cô nói nhỏ.

" Cậu muốn ăn món gì?" Cô nàng này chắc là đang phân vân không biết chọn món nào đây mà.

"Sườn xào chua ngọt, cậu lấy món đó nhé, lát chúng ta chia, hai chúng mình có thể thử được cả hai món luôn, cậu thấy thế nào?"

"Được, tớ cũng thích ăn sườn xào chua ngọt."

" Yêu cậu ch*t đi được. "

Vương Điềm Điểm đu người sau lưng cô, làm cô có chút loạng choạng suýt ngã sấp xuống, người đổ về phía trước may có người dùng lực mạnh kéo cô lại kịp.

Ổn định lại cơ thể cô liền nói: "Cảm ơn ạ."

Một giọng nam quen quen phát ra từ phía đối diện :" Em không sao chứ?"

Cô ngầng đầu lên nhìn, bất ngờ thay lại là Thẩm Triết Hạo :" Em không sao, may mà có anh, chứ không hôm nay em nổi tiếng mất. " Cô dí dỏm trả lời lại.

"Xin lỗi cậu, Tuyết Lan, tớ không cố ý.." Vương Điểm Điểm khuôn mặt áy náy, lo lắng xin lỗi cô.

" Te khong sao cau dung lo, lan sau dung lam vay nuta la duc, cac cau xep lai di, t6 khong sao."

Cô quay lại an ủi Vương Điềm Điềm, cũng như mấy người Lâm Kiều đang đứng xung quanh nhìn xem cô có sao không.

" Không sao, thì anh đi trước đây." Thẩm Triết Hạo thấy cô không sao liền nói.

"Dạ, anh đi trước đi ạ."

Nhìn theo bước chân Thẩm Triết Hạo đi xa, ngồi xuống bàn ăn gần cửa sổ, cô mới quay đầu lại nhìn về phía trước.

Rất nhanh đã đến lượt bọn cô, cô lấy xong liền quay sang nói với mấy người Vương Điểm Điềm :" Tớ đi chọn bàn trước."

Mấy người ai cũng ra dấu ok, cô liền cất bước đi về phía dãy bàn ăn, đi gần tới chỗ Thẩm Triết Hạo ngồi cô lại có chút do dự.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết cô đến ngồi có làm phiền anh không?

Trông anh ngồi ăn một mình có chút cô đơn.

Đang phân vân không biết có nên đến hay không thì anh đã ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thấy anh bắt gặp cô đang nhìn anh, cô có chút xấu hổ.

Thôi kệ, đến đầu thì đến, cứ đến chỗ Thẩm Triết Hạo ngồi cái đã.

Nghĩ là làm, cô liền nhắc chân đi đến trước bàn anh đang ngồi.

"Em có thể ngồi đây không?"

"Được, em ngồi đi." Anh nhích người vào trong chừa lại ghế bên cạnh mình cho cô ngổi.

Thấy thế cô liền ngồi xuống không suy nghĩ.

" Sao anh cũng đi ăn muộn thế?"

" Anh có chút chuyện phải lên văn phòng giáo viên, nên ra trễ. Còn các em thì sao, sao cũng trễ vậy?"

" Bọn em sau giờ học phải ở lại bầu ban cán sự lớp nên mới trễ. "

"Em ăn đi, không nguội mất ngon."

"Dạ."

Vừa định nhắc đũa lên ăn thì cô nhớ ra mình đã đồng ý đổi thức ăn với Vương Điềm Điềm, cô liền hạ đũa xuống, nhưng vừa đề đũa xuống thì Vương Điểm Điềm cùng đến nơi.

Hai người bọn cô bắt đầu chia thức ăn với nhau.

"Bọn em bàn trước với nhau, chia như này chúng em sẽ được nếm thử cả hai món, mốt anh cũng thử đi." Cô quay sang chia sẻ với anh.

"Đúng, đúng..." Vương Điềm Điềm ngồi đối diện gật đầu hưởng ứng.

Anh cười nhìn cô :" Được, để anh thử xem."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba người vừa ăn vừa câu có câu không nói chuyện với nhau, cũng ăn từ từ đợi đám người Thẩm Minh nữa.

Chưa đầy mười phút, cả nhóm cũng đem đồ ăn tới ngồi đông đủ với nhau.

" Giang Ái Liên, bạn học cùng lớp kiêm bạn cùng phòng với bọn em." Cô đưa tay về phía Giang Ái Liên đang ngồi, giới thiệu cho Thẩm Triết Hạo.

" Thẩm Triết Hạo, anh ấy học lớp mười hai, cũng là anh họ của Thẩm Minh."

Cô giới thiệu xong hai người cũng chỉ chào hỏi qua loa.

" Chào anh....Chào em..."

Chào hỏi xong lại im lặng ngồi ăn, chẳng mấy chốc bọn cô đã ăn xong.

Ngồi nghỉ ngơi một lúc, mới bắt đầu đứng dậy thu dọn khay đựng đồ ăn, bát đũa xong mới tách ra đi về kí túc xá.

" Có gì không hiểu cứ đến hỏi anh." Trước khi rời đi Thẩm Triết Hạo nói với cô.

"Được ạ. " Cô vui vẻ đồng ý mà không để ý đến ánh mắt của mấy người Vương Điểm Điểm xung quanh, nhìn cô với vẻ mặt tò mò.

Đợi Thầm Triết Hạo đi xa, Thầm Minh không nhịn được nữa, gấp gáp hỏi:

" Từ khi nào mà cậu với người anh họ mặt lạnh này của tớ lại thân thiết như vậy hả? Sao bọn tớ không biết vậy?"

" Lại đây tớ nói cho..."

Cô vấy tay gọi Thẩm Minh lại gần, nhỏ giọng làm ra vẻ bí mật:

" Cau doan xem!"

Cô trả lời kiểu gợi đòn, rồi nhanh tay kéo đám người Vương Điểm Điểm nhanh chân đi trước, trước khi Thẩm Minh kịp phản ứng lại.

Đến khi Thẩm Minh kịp phản ứng lại thì bọn cô đã đi xa.

"Aaaa...tức quá đimii..."

"Đi thôi, tranh thủ về phòng một lúc rồi chuẩn bị cho buổi chiều học nữa." Dương Minh lên tiếng giục con người đang đứng giậm chân, đấm ngực vì bị lừa kia.

"Nhất định tớ sẽ moi ra được tin tức gì đấy, cứ chờ đi, Hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0