Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Tiết thể dục bấ...

2024-10-25 23:53:56

Mông lung, suy nghĩ linh tinh gần như hết giờ học, mãi đến gần cuối tiết sắp hết giờ học buổi chiều Hoàng Tuyết Lan mới trấn tĩnh lại tập trung nghe giảng.

Thời gian cứ thế trôi, cô đã là học sinh cao trung được sắp được một tuần.

Hôm nay là ngày học cuối cùng của một tuần, học nốt hôm nay nữa bọn cô có thể về nhà mình ở một ngày rồi mới quay lại trường.

Buổi sáng nay, lớp cô có tiết thể dục, một tiết học mà cô không yêu thích ở kiếp trước, do cô là một con người lười vận động. Nhưng kiếp này thì khác, cô sẽ chịu khó tập thể dục thể thao để có một cơ thể khỏe mạnh.

Loáng một cái đã tới tiết thể dục, cả lớp kéo nhau đến sân thể dục chung của trường tập trung.

Cô cùng ba người Vương Điểm Điểm cũng theo chân đi tới, khi tới nơi mới biết, hôm nay lớp cô học cùng một lớp mười hai nửa, thầy thể dục lớp cô có việc đột xuất phải xin nghỉ nên đã nhờ thầy thể dục lớp trên dạy lớp bọn cô một buổi.

Cũng không sao, dù sao cũng là học, học thấy nào cũng được, học ai mà không phải là học chứ!

Nhưng có nhiều điều bất ngờ đằng sau mà cô không hề nghĩ tới.

Khi bắt đầu vào tiết học cô phát hiện ra, lớp trên mà bọn cô học cùng lại trùng hợp là lớp của Thẩm Triết Hạo.

Vừa nhìn thấy Thẩm Triết Hạo, cô có chút chột dạ, né tránh vì những suy đoán của Lâm Kiều, mong sao Thẩm Triết Hạo đừng nhìn thấy mình.

Điều gì mà mình càng né thì nó lại càng tới nhanh, đời nó là vậy đấy.

Đang cố tình làm lơ đi sự hiện diện của Thẩm Triết Hạo, thì Lâm Kiều đứng sau cô chọc vào lưng cô nói nhỏ:" Anh Thẩm Triết Hạo đang nhìn cậu kìa. "

Bùm một cái, khuôn mặt cô già của cô bỗng chốc đỏ lên nhanh chóng.

Coi như không nghe thấy Lâm Kiều nói gì cả, cô giả vờ nhìn thẳng phía trước, nghe thầy giáo đang thao thao bất tuyệt ở bên trên, thực ra cô cũng chẳng nghe lọt được từ nào cả. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn suy nghĩ Thẩm Triết Hạo đang nhìn mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Cậu cứ giả vờ đi, kiểu gì lát nữa anh ấy cũng tới tìm cậu cho mà xem."

" Lâm Kiều, cậu đừng nói lung tung." Cô nhẹ giọng trả lời lại Lâm Kiều, rồi lại vội vàng quay lên.

" Hai em nữ đứng hàng giữa, từ cuối đếm lên, lên đây cho thầy."

Thầy vừa dứt lời, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng Tuyết Lan và Lâm Kiều, hai người có chút hoang mang.

Gọi cô lên sao? Một học tra môn thể dục kiếp trước thì làm sao cô đối phó nổi đây? Một đời anh minh của ta coi như xong rồi.

Lê từng bước đi về phía trước, cho tới khi đứng trước thầy giáo thể dục mới dừng lại.

" Thưa thầy, bọn em lên rồi ạ." Cô chán nản lên tiếng nói, còn Lâm Kiều đang im lặng đứng bên cạnh cô với vẻ mặt xấu hổ xen một chút áy náy.

" Hai em làm việc riêng trong lúc học, chạy ba vòng xung quanh sân trường cho thẩy."

" Dạ.."

" Thưa thầy là em trêu chọc bạn học Hoàng Tuyết Lan, thầy phạt một mình em là được ạ." Lâm Kiều nhận lỗi về mình.

" Có phải vậy không, bạn học Hoàng Tuyết Lan?"

" Dạ, là em cũng muốn nói chuyện với bạn ấy ạ, không phải lỗi của một mình Lâm Kiều ạ." Cô không thể để Lâm Kiều chạy một mình được, bạn bè với nhau có họa cùng chịu vậy.

"Được, bắt đầu đi, chạy xong đến báo cáo với thẩy. "

"Dạ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, cô cùng Lâm Kiều bắt đầu chạy phạt ba vòng quanh sân trường.

" Các em nhìn đấy, ai không nghiêm túc, thì sẽ như hai bạn học này, nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ." Cả sân thể dục vang vọng tiếng đồng thanh của hai lớp.

Cô với Lâm Kiều chạy ra xa sân thể dục.

"Tuyết Lan, tớ xin lỗi, đã khiến cậu bị phạt cùng. "

" Không sao, dù sao cũng là một trải nghiệm mới đối với tớ." Cô cười nói với Lâm Kiều, sợ Lâm Kiều lại tự trách mình.

" Cười lên một cái nào, đừng ủ rũ như vậy, bị phạt cùng tớ cậu không vui sao? Học thần chịu phạt cùng cậu đấy, chưa có ai được như vậy đâu đấy nha." Thấy Lâm Kiều không nói gì, cô cố ý pha trò cho Lâm Kiều thoải mái, không áy náy, tự trách nữa.

" Cũng đúng ha, thế tớ phải lấy làm vinh dự rồi." Thấy Hoàng Tuyết Lan thật sự không có chút khó chịu hay không thoải mái nào, Lâm Kiều mới hoàn toàn thả lỏng.

Hai người các cô, cậu một câu tớ một câu, được nửa tiết học cũng chạy xong ba vòng xung quanh sân trường.

Chạy xong hai người, thở dốc, mồ hôi đầm đìa, chân tay rụng rời, mỏi nhừ như không phải của mình nữa, thiếu điều bò xuống mà đi.

Lúc các cô chạy xong, cũng là lúc thầy thể dục cho hai lớp tự do hoạt động trong phạm vi sân thể dục và căng tin.

Dìu nhau tới chỗ thầy thể dục báo cáo kết quả xong, lại dắt nhau đi về phía đám người Vương Điềm Điềm đang lo lắng nhìn bọn cô, thấy bọn cô báo cáo xong liền chạy tới đỡ cô và Lâm Kiều đến ghế đá ngồi nghỉ ngơi.

" Các cậu có sao không? Mệt lắm không?" Vương Điềm Điềm sốt sắng hỏi.

" Lâu ngày không hoạt động nên có chút không quen, nghỉ ngợi một hồi chắc không sao đâu." Cô cười nhỏ nhẹ nói, giờ cô không thể nào mà tươi tỉnh hơn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0