Trùng Sinh Thập Niên 70: Quân Đoàn Trưởng, Sủng Ái Mạnh Mẽ
Hoàn Tất Chia N...
2024-11-12 18:03:25
Lặc Vũ cúi đầu, không nói gì, những người khác thấy vậy cũng im lặng.
Triệu Đại Sơn thở dài, mở túi vải, lấy giấy bút, nghiên mực ra đặt lên bàn rồi bắt đầu viết giấy tờ chia nhà.
Làm trưởng thôn mấy chục năm, đây không phải lần đầu tiên ông ấy viết giấy tờ chia nhà, nhưng đây là lần khiến ông wkhó xử nhất.
Điều kiện quá khắc nghiệt, ruộng đất của nhà họ Lặc trong thôn cũng phải đến mười mấy mẫu. Thế mà chẳng chia cho Lặc Bắc Thành một xu nào, nếu Lặc Bắc Thành cứ ở lại thôn thì chẳng khác nào không có đất cày cấy.
Chẳng phải là muốn dồn hai đứa trẻ vào chỗ chết sao?
Bất chấp sự ngăn cản của Lặc Vũ, Tôn Bình vẫn tiến lên nói: “Trưởng thôn, ông nhớ ghi rõ trong này, sau này Lặc Bắc Thành có chuyện gì, chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm, nó cũng đừng có vác mặt về đây, chúng tôi sẽ không quan tâm!” Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta vẫn thấy nên thêm điều khoản này vào cho chắc ăn. Lỡ như sau này có chuyện gì, có thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm, không phải gánh vác nghĩa vụ chăm sóc Lặc Bắc Thành nữa.
"Các người quá đáng rồi, cái thỏa thuận chia nhà này tôi không viết nổi nữa." Triệu Đại Sơn tức giận ném bút lên bàn. Câu nói của Tôn Bình quá tàn nhẫn, khiến ông qtức giận đến run người.
Triệu Vân Sơ mỉm cười bước tới, nắm lấy cánh tay Triệu Đại Sơn: "Ông nội, ông đừng nóng giận với họ làm gì.
Họ muốn thêm điều khoản này, thì chúng ta cũng thêm một điều khoản.
Bởi vì số tài sản chia được quá ít ỏi, trong vòng 5 năm tới, chúng ta sẽ không có nghĩa vụ phụng dưỡng người già.
Nói chính xác hơn, trong vòng 5 năm, Lặc Bắc Thành sẽ không đưa bất cứ thứ gì cho họ.
Họ có đến xin cũng vô dụng, được chứ ạ?
5 năm sau, chúng ta có thể dựa theo tình hình thực tế của thôn để thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng.
Họ không được phép đòi hỏi vô lý.”
Triệu Đại Sơn nhìn Triệu Vân Sơ bằng ánh mắt tán thưởng, mỉm cười gật đầu, cầm bút lên tiếp tục viết.
Năm năm không đưa gì cho nhà họ Lặc, điều khoản này quả thực có lợi cho Lặc Bắc Thành.
Theo luật bất thành văn ở nông thôn, con cái phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ, dù là tiền bạc hay lương thực, ít nhiều gì cũng phải cho một ít.
Nếu con cái không phụng dưỡng ba mẹ, mọi người có thể họp lại, đồng ý đuổi những đứa con bất hiếu ra khỏi làng.
Triệu Vân Sơ đứng bên cạnh xem Triệu Đại Sơn viết giấy tờ, khóe miệng nở nụ cười hài lòng, điều khoản vừa rồi bỗng nhiên cô nghĩ ra.
Thời buổi này con người chất phác, coi trọng chữ hiếu hơn cả, dù có lý do gì, cũng không thể từ chối nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ.
Tôn Bình định mắng mỏ thì bị Lặc Vũ bịt miệng lại, kéo ngồi xuống.
“Bà nói ít đi, trưởng thôn đang tức giận kìa, bà còn nói nữa.
Là không chia nhà được đâu, hậu quả đó bà muốn chịu trách nhiệm à?”
Tôn Bình vội vàng lắc đầu, hôm nay dù có thế nào cũng phải chia nhà.
“Thế thì im lặng đi, đừng có nói nữa.” Lặc Vũ thấy Tôn Bình gật đầu, mới buông tay ra.
Ông ta cũng thấy có lỗi với Lặc Bắc Thành, chia nhà chỉ cho có 50 cân lương thực, mọi người đều đồng ý ông ta cũng chẳng biết làm thế nào, cho nên việc trong vòng năm năm không phải đưa gì cho gia đình, ông ta cũng thấy hợp lý.
Triệu Đại Sơn viết xong thỏa thuận chia nhà, cầm lên đọc cho mọi người cùng nghe.
“Lặc Bắc Thành được chia 50 cân lương thực, một gian nhà.
Sau này dù có chuyện gì xảy ra, Lặc Bắc Thành cũng không được phép quay về nhà, gia đình sẽ không chịu trách nhiệm với cuộc sống của anh nữa.
Vì số tài sản phân chia quá ít ỏi, trong vòng năm năm tới, Lặc Bắc Thành không có nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ.
Năm năm sau, Lặc Bắc Thành có thể dựa theo tình hình thực tế của thôn để thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ.
Một khi đã ký tên vào thỏa thuận này thì sẽ có hiệu lực ngay lập tức, mọi người không ai được phép nuốt lời.
Nếu ai nuốt lời, tôi sẽ thay mặt cả làng đuổi người đó ra khỏi làng."
Triệu Đại Sơn thở dài, mở túi vải, lấy giấy bút, nghiên mực ra đặt lên bàn rồi bắt đầu viết giấy tờ chia nhà.
Làm trưởng thôn mấy chục năm, đây không phải lần đầu tiên ông ấy viết giấy tờ chia nhà, nhưng đây là lần khiến ông wkhó xử nhất.
Điều kiện quá khắc nghiệt, ruộng đất của nhà họ Lặc trong thôn cũng phải đến mười mấy mẫu. Thế mà chẳng chia cho Lặc Bắc Thành một xu nào, nếu Lặc Bắc Thành cứ ở lại thôn thì chẳng khác nào không có đất cày cấy.
Chẳng phải là muốn dồn hai đứa trẻ vào chỗ chết sao?
Bất chấp sự ngăn cản của Lặc Vũ, Tôn Bình vẫn tiến lên nói: “Trưởng thôn, ông nhớ ghi rõ trong này, sau này Lặc Bắc Thành có chuyện gì, chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm, nó cũng đừng có vác mặt về đây, chúng tôi sẽ không quan tâm!” Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta vẫn thấy nên thêm điều khoản này vào cho chắc ăn. Lỡ như sau này có chuyện gì, có thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm, không phải gánh vác nghĩa vụ chăm sóc Lặc Bắc Thành nữa.
"Các người quá đáng rồi, cái thỏa thuận chia nhà này tôi không viết nổi nữa." Triệu Đại Sơn tức giận ném bút lên bàn. Câu nói của Tôn Bình quá tàn nhẫn, khiến ông qtức giận đến run người.
Triệu Vân Sơ mỉm cười bước tới, nắm lấy cánh tay Triệu Đại Sơn: "Ông nội, ông đừng nóng giận với họ làm gì.
Họ muốn thêm điều khoản này, thì chúng ta cũng thêm một điều khoản.
Bởi vì số tài sản chia được quá ít ỏi, trong vòng 5 năm tới, chúng ta sẽ không có nghĩa vụ phụng dưỡng người già.
Nói chính xác hơn, trong vòng 5 năm, Lặc Bắc Thành sẽ không đưa bất cứ thứ gì cho họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ có đến xin cũng vô dụng, được chứ ạ?
5 năm sau, chúng ta có thể dựa theo tình hình thực tế của thôn để thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng.
Họ không được phép đòi hỏi vô lý.”
Triệu Đại Sơn nhìn Triệu Vân Sơ bằng ánh mắt tán thưởng, mỉm cười gật đầu, cầm bút lên tiếp tục viết.
Năm năm không đưa gì cho nhà họ Lặc, điều khoản này quả thực có lợi cho Lặc Bắc Thành.
Theo luật bất thành văn ở nông thôn, con cái phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ, dù là tiền bạc hay lương thực, ít nhiều gì cũng phải cho một ít.
Nếu con cái không phụng dưỡng ba mẹ, mọi người có thể họp lại, đồng ý đuổi những đứa con bất hiếu ra khỏi làng.
Triệu Vân Sơ đứng bên cạnh xem Triệu Đại Sơn viết giấy tờ, khóe miệng nở nụ cười hài lòng, điều khoản vừa rồi bỗng nhiên cô nghĩ ra.
Thời buổi này con người chất phác, coi trọng chữ hiếu hơn cả, dù có lý do gì, cũng không thể từ chối nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ.
Tôn Bình định mắng mỏ thì bị Lặc Vũ bịt miệng lại, kéo ngồi xuống.
“Bà nói ít đi, trưởng thôn đang tức giận kìa, bà còn nói nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là không chia nhà được đâu, hậu quả đó bà muốn chịu trách nhiệm à?”
Tôn Bình vội vàng lắc đầu, hôm nay dù có thế nào cũng phải chia nhà.
“Thế thì im lặng đi, đừng có nói nữa.” Lặc Vũ thấy Tôn Bình gật đầu, mới buông tay ra.
Ông ta cũng thấy có lỗi với Lặc Bắc Thành, chia nhà chỉ cho có 50 cân lương thực, mọi người đều đồng ý ông ta cũng chẳng biết làm thế nào, cho nên việc trong vòng năm năm không phải đưa gì cho gia đình, ông ta cũng thấy hợp lý.
Triệu Đại Sơn viết xong thỏa thuận chia nhà, cầm lên đọc cho mọi người cùng nghe.
“Lặc Bắc Thành được chia 50 cân lương thực, một gian nhà.
Sau này dù có chuyện gì xảy ra, Lặc Bắc Thành cũng không được phép quay về nhà, gia đình sẽ không chịu trách nhiệm với cuộc sống của anh nữa.
Vì số tài sản phân chia quá ít ỏi, trong vòng năm năm tới, Lặc Bắc Thành không có nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ.
Năm năm sau, Lặc Bắc Thành có thể dựa theo tình hình thực tế của thôn để thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng ba mẹ.
Một khi đã ký tên vào thỏa thuận này thì sẽ có hiệu lực ngay lập tức, mọi người không ai được phép nuốt lời.
Nếu ai nuốt lời, tôi sẽ thay mặt cả làng đuổi người đó ra khỏi làng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro