Trùng Sinh Thập Niên 70: Quân Đoàn Trưởng, Sủng Ái Mạnh Mẽ
Mẹ Chồng Nịnh H...
2024-11-20 19:23:29
Mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người lần lượt giải tán. Lặc Bắc Thần cúi người bê rương, Triệu Vân Sơ định ra tay giúp đỡ nhưng bị anh ngăn lại.
"Đồ đạc nhẹ lắm, anh bê được. Em đi phía sau cẩn thận, đừng vấp phải đá."
"Vậy được, nếu như anh bê không nổi thì nói với em một tiếng."
Lặc Bắc Thần gật đầu.
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần sải bước đi phía trước, nếu như không biết anh bị tật ở chân,
cô thật sự không tin anh bị bệnh.
Triệu Vân Sơ ghi nhớ lòng tốt của Lặc Bắc Thần, đồng thời, cô quyết định,
nếu như có cơ hội, cô sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, sau đó mới rời khỏi đây.
Nhà của Triệu Lộ Viễn và nhà Lặc Bắc Thần cách nhau không xa, đi bộ chưa đầy 5 phút đã đến.
Vừa bước vào sân, bọn họ đã nghe thấy tiếng cười nói của phụ nữ.
"Vân Sơ, mệt rồi phải không?" Tôn Bình tươi cười ra đón, nụ cười rạng rỡ như hoa.
Triệu Vân Sơ nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta khoảng 50 tuổi, nước da ngăm đen, tóc búi gọn gàng trong chiếc khăn.
Bà ta cười toe toét, hàm răng vàng ố lộ ra bên ngoài, Triệu Vân Sơ cúi đầu nhìn, bàn tay của bà ta cũng đen nhẻm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Lặc Bắc Thần trực tiếp hỏi: "Nếu như không có chuyện gì thì chúng con về phòng đây."
"À, mẹ không có chuyện gì, chỉ là muốn thông báo cho hai đứa một tiếng, tối nay đến phòng chính ăn cơm." Tôn Bình nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.
Lặc Bắc Thần ngạc nhiên, lúc trước mẹ anh không đồng ý, tại sao bây giờ lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là vì số phiếu lương thực và tiền mặt mà Triệu Vân Sơ vừa kiếm được sao?
Nghĩ đến đây, Lặc Bắc Thần cảm thấy khó chịu, sắc mặt anh u ám, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng mình.
Triệu Vân Sơ thấy sắc mặt người đàn ông thay đổi, cô suy nghĩ một lúc, cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ của Lặc Bắc Thần vốn dĩ đã nhắm đến số phiếu lương thực của con trai, bây giờ Triệu Vân Sơ mang về một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn bà ta đã nghe ngóng được rồi.
Xem ra bữa tối nay chính là "Hồng Môn Yến.
Triệu Vân Sơ lập tức thay đổi thái độ, cô không thèm nhìn Tôn Bình, trực tiếp bước vào nhà.
Cô đến đây chỉ là ở tạm, hơn nữa, cô đã nhìn thấu tâm can của bà ta, cho nên cũng không cần phải giả vờ giả vịt nữa.
Tôn Bình nhìn hai người lần lượt bước vào nhà, nụ cười trên môi bà ta vụt tắt, bà ta khinh bỉ "phì" một tiếng.
"Đúng là đồ con hoang, không có ba mẹ dạy dỗ.
Nếu không phải vì mày kiếm được nhiều thứ như vậy, tao đã đá mày ra khỏi nhà từ lâu rồi."
Triệu Vân Sơ tai thính, tuy rằng cửa phòng đã đóng, nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một lời nói của bà ta.
Lặc Bắc Thần đặt rương xuống đất, quay đầu lại, thấy sắc mặt Triệu Vân Sơ rất khó coi, còn khó coi hơn lúc ở nhà Triệu Lộ Viễn rất nhiều.
"Vân Sơ, em sao vậy?"
"Lặc Bắc Thần, em ở đây thật sự... không sao chứ?" Triệu Vân Sơ quyết định hỏi rõ ràng mọi chuyện, nếu như tối nay cô không khống chế được cảm xúc, gây sự với người nhà của Lặc Bắc Thần thì phải làm sao?
"Có thể có chuyện gì chứ? Lúc trước em ở đây không phải rất tốt sao?" Lặc Bắc Thần cảm thấy trong lòng Triệu Vân Sơ đang lo lắng điều gì đó.
"Tính em không tốt, hôm nay anh đã được chứng kiến rồi đấy.
Em sợ rằng... tối nay sẽ xảy ra xung đột với người nhà của anh." Nói xong, Triệu Vân Sơ ngồi phịch xuống giường, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ở đây không được, vậy cô có thể đến nhà ai ở nhờ đây?
"Đồ đạc nhẹ lắm, anh bê được. Em đi phía sau cẩn thận, đừng vấp phải đá."
"Vậy được, nếu như anh bê không nổi thì nói với em một tiếng."
Lặc Bắc Thần gật đầu.
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần sải bước đi phía trước, nếu như không biết anh bị tật ở chân,
cô thật sự không tin anh bị bệnh.
Triệu Vân Sơ ghi nhớ lòng tốt của Lặc Bắc Thần, đồng thời, cô quyết định,
nếu như có cơ hội, cô sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, sau đó mới rời khỏi đây.
Nhà của Triệu Lộ Viễn và nhà Lặc Bắc Thần cách nhau không xa, đi bộ chưa đầy 5 phút đã đến.
Vừa bước vào sân, bọn họ đã nghe thấy tiếng cười nói của phụ nữ.
"Vân Sơ, mệt rồi phải không?" Tôn Bình tươi cười ra đón, nụ cười rạng rỡ như hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vân Sơ nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta khoảng 50 tuổi, nước da ngăm đen, tóc búi gọn gàng trong chiếc khăn.
Bà ta cười toe toét, hàm răng vàng ố lộ ra bên ngoài, Triệu Vân Sơ cúi đầu nhìn, bàn tay của bà ta cũng đen nhẻm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Lặc Bắc Thần trực tiếp hỏi: "Nếu như không có chuyện gì thì chúng con về phòng đây."
"À, mẹ không có chuyện gì, chỉ là muốn thông báo cho hai đứa một tiếng, tối nay đến phòng chính ăn cơm." Tôn Bình nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.
Lặc Bắc Thần ngạc nhiên, lúc trước mẹ anh không đồng ý, tại sao bây giờ lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là vì số phiếu lương thực và tiền mặt mà Triệu Vân Sơ vừa kiếm được sao?
Nghĩ đến đây, Lặc Bắc Thần cảm thấy khó chịu, sắc mặt anh u ám, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng mình.
Triệu Vân Sơ thấy sắc mặt người đàn ông thay đổi, cô suy nghĩ một lúc, cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ của Lặc Bắc Thần vốn dĩ đã nhắm đến số phiếu lương thực của con trai, bây giờ Triệu Vân Sơ mang về một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn bà ta đã nghe ngóng được rồi.
Xem ra bữa tối nay chính là "Hồng Môn Yến.
Triệu Vân Sơ lập tức thay đổi thái độ, cô không thèm nhìn Tôn Bình, trực tiếp bước vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đến đây chỉ là ở tạm, hơn nữa, cô đã nhìn thấu tâm can của bà ta, cho nên cũng không cần phải giả vờ giả vịt nữa.
Tôn Bình nhìn hai người lần lượt bước vào nhà, nụ cười trên môi bà ta vụt tắt, bà ta khinh bỉ "phì" một tiếng.
"Đúng là đồ con hoang, không có ba mẹ dạy dỗ.
Nếu không phải vì mày kiếm được nhiều thứ như vậy, tao đã đá mày ra khỏi nhà từ lâu rồi."
Triệu Vân Sơ tai thính, tuy rằng cửa phòng đã đóng, nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một lời nói của bà ta.
Lặc Bắc Thần đặt rương xuống đất, quay đầu lại, thấy sắc mặt Triệu Vân Sơ rất khó coi, còn khó coi hơn lúc ở nhà Triệu Lộ Viễn rất nhiều.
"Vân Sơ, em sao vậy?"
"Lặc Bắc Thần, em ở đây thật sự... không sao chứ?" Triệu Vân Sơ quyết định hỏi rõ ràng mọi chuyện, nếu như tối nay cô không khống chế được cảm xúc, gây sự với người nhà của Lặc Bắc Thần thì phải làm sao?
"Có thể có chuyện gì chứ? Lúc trước em ở đây không phải rất tốt sao?" Lặc Bắc Thần cảm thấy trong lòng Triệu Vân Sơ đang lo lắng điều gì đó.
"Tính em không tốt, hôm nay anh đã được chứng kiến rồi đấy.
Em sợ rằng... tối nay sẽ xảy ra xung đột với người nhà của anh." Nói xong, Triệu Vân Sơ ngồi phịch xuống giường, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ở đây không được, vậy cô có thể đến nhà ai ở nhờ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro