Trùng Sinh: Tiểu Tổ Tông Khó Dỗ Của Lục Tổng
Người bạn thực...
2024-09-20 21:02:01
Lâm Tuyết Tuyết như thể không tin nổi chuyện vừa chứng kiến, sau khi an ủi Tống Hạ Nhu liền chạy đến hỏi cô: “Sương Sương, sao cậu lại bẻ tay Dương Quý!? Còn nữa, cậu quen biết với Lưu Mộc Yên sao!?”
Cô nhún vai: "Đúng, mình chỉ là ngứa mắt cảnh đàn ông mà lại động tay động chân với phụ nữ yếu đuối thôi.”
Nói rồi cô lai giả vờ làm dáng vẻ khổ sở nắm tay Lâm Tuyết Tuyết thỏ thẻ: “Cậu chắc chắn cũng nghĩ giống mình mà đúng không Tuyết Tuyết?”
Lâm Tuyết Tuyết đen mặt, rụt tay lại: "Nhưng…cậu đã nói mấy câu đụng chạm đến Dương Quý…nhà họ Dương sẽ không tha cho cậu đâu Sương Sương à.”
Sợ rồi?
Bình thường bạn bạn bè bè rõ thân nhưng thấy bản thân sắp bị liên luỵ lại lập tức vạch ranh giới.
Ninh Sương cười: “Cậu đừng lo, mình sẽ không sao, Diệp gia và Dương gia ai lớn hơn cậu còn không rõ sao?”
Câu nói của cô như đánh thức cô ta, phải rồi, cho dù Tống Hạ Nhu có là bạn thân của cô ta thì cô ta cũng không bênh được. Tuy cha mẹ Ninh Sương chỉ quan tâm em gái Diệp Uyển Như nhưng Diệp lão gia luôn chống lưng cho cô, Dương Quý vốn đấu không nổi. Cô ta là nhất thời quên mất người ông quyền lực ở Đế Đô- Diệp Chính Khiêm- ông nội của Diệp Ninh Sương.
"Th-thôi không bàn nữa, trống đã đánh rồi đó.” Cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức xuống, vốn muốn nói mấy câu để trút giận thay cho Tống Hạ Nhu, giờ lại phải im miệng để đánh trống lảng.
Nhìn bóng lưng tràn ngập tức tối đang đi phía trước mình của Lâm Tuyết Tuyết, Ninh Sương thỏa mãn nở nụ cười. Chỉ bấy nhiêu đây đã khiến cô ta tức điên, sau này còn nhiều trò vui lắm đó Lâm Tuyết Tuyết.
[..]
"Tối nay cậu vẫn ngủ bên ngoài?” Mộc Yên lau mái tóc ướt của mình vừa hỏi cô.
Ninh Sương đã tắm xong từ nãy, vừa hay lúc này đã sấy xong tóc, cô đáp: "Ừ, tôi qua nhà bạn trai, mà có chuyện gì à?”
"Có thể để tôi mời cô một bữa cơm không? Cô đã giúp tôi nhiều như vậy….”
Ninh Sương khoác vai Mộc Yên cười tươi: "Không thành vấn đề, sau này là bạn bè rồi thì đừng nói mấy lời khách sáo.” Nói xong Ninh Sương lấy balo của mình rồi đi về phía cửa phòng.
“Đi nhé” cô bỏ lại một câu rồi ra khỏi phòng, đi thẳng một mạch từ tòa kí túc xá đến cổng trường.
Mộc Yên nghe cô nói hai chữ bạn bè không hiểu sao lại thấy ấm lòng, những nữ sinh hay tâng bốc cô, đi chơi cùng cô cũng chỉ là vì lôi kéo mối quan hệ. Nào có ai thật sự chơi với cô vì tình vì nghĩa, không ngờ tới cô cũng đã có một người bạn thật sự.
[..]
Hôm nay cô và hắn vẫn như bình thường, sau khi ăn cơm thì bắt đầu hai tiếng tự học, chỉ có điều hôm nay hắn vừa dạy cô học vừa mở một buổi họp với cấp dưới.
Ninh Sương chăm chỉ viết viết, hí hoáy với chỗ đề tiếng Anh, câu nào biết cô làm trước, không biết thì để trống đợi một lát hắn sẽ giảng lại. Nhưng đã đợi cả lúc lâu mà hắn vẫn còn họp nên Ninh Sương sinh ra chán nản, bắt đầu táy máy tay chân nghịch bút trên tay hắn rồi lại mân mê những ngón tay thon dài của Lục Tư Nghiêm.
Hắn để mặc cô muốn làm gì thi làm, tiếp tục lắng nghe ý kiến của cấp dưới. Đợi cuộc họp kết thúc hắn mới giúp cô giảng giải chỗ bài tập mà cô không biết làm.
Giữa chừng thì lại có người gõ cửa, giọng của ông Dương cất lên: "Cậu chủ, là tôi.”
"Vào đi.”
Quản gia Dương đi vào, cầm một tấm thiệp đẹp đẽ đưa đến trước mặt Lục Tư Nghiêm: “Hai ngày nữa tập đoàn đá quý Auradia tổ chức tiệc mừng hai năm thành lập, còn có tuần sau là tiệc mừng thọ của Diệp lão gia, cậu chủ có muốn tham dự không ạ?”
"Thiệp của Diệp gia giữ lại, còn lại đốt đi.”
"Ây khoan đã!” Cô không nghe nhầm đúng không? Là tập đoàn đá quý Auradia!
Trong kiếp trước, lúc vừa bước lên thị trường thì tập đoàn này chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng trong năm thứ hai nó lại phất lên như diều gặp gió nhờ những mẫu trang sức độc đáo và sáng tạo. Những diễn viên minh tinh nổi tiếng trên khắp nơi đều đặt trang sức từ Auradia, tuy bây giờ nó chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng nếu kết giao với bên đó không phải ý kiến tồi.
Cô nhún vai: "Đúng, mình chỉ là ngứa mắt cảnh đàn ông mà lại động tay động chân với phụ nữ yếu đuối thôi.”
Nói rồi cô lai giả vờ làm dáng vẻ khổ sở nắm tay Lâm Tuyết Tuyết thỏ thẻ: “Cậu chắc chắn cũng nghĩ giống mình mà đúng không Tuyết Tuyết?”
Lâm Tuyết Tuyết đen mặt, rụt tay lại: "Nhưng…cậu đã nói mấy câu đụng chạm đến Dương Quý…nhà họ Dương sẽ không tha cho cậu đâu Sương Sương à.”
Sợ rồi?
Bình thường bạn bạn bè bè rõ thân nhưng thấy bản thân sắp bị liên luỵ lại lập tức vạch ranh giới.
Ninh Sương cười: “Cậu đừng lo, mình sẽ không sao, Diệp gia và Dương gia ai lớn hơn cậu còn không rõ sao?”
Câu nói của cô như đánh thức cô ta, phải rồi, cho dù Tống Hạ Nhu có là bạn thân của cô ta thì cô ta cũng không bênh được. Tuy cha mẹ Ninh Sương chỉ quan tâm em gái Diệp Uyển Như nhưng Diệp lão gia luôn chống lưng cho cô, Dương Quý vốn đấu không nổi. Cô ta là nhất thời quên mất người ông quyền lực ở Đế Đô- Diệp Chính Khiêm- ông nội của Diệp Ninh Sương.
"Th-thôi không bàn nữa, trống đã đánh rồi đó.” Cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức xuống, vốn muốn nói mấy câu để trút giận thay cho Tống Hạ Nhu, giờ lại phải im miệng để đánh trống lảng.
Nhìn bóng lưng tràn ngập tức tối đang đi phía trước mình của Lâm Tuyết Tuyết, Ninh Sương thỏa mãn nở nụ cười. Chỉ bấy nhiêu đây đã khiến cô ta tức điên, sau này còn nhiều trò vui lắm đó Lâm Tuyết Tuyết.
[..]
"Tối nay cậu vẫn ngủ bên ngoài?” Mộc Yên lau mái tóc ướt của mình vừa hỏi cô.
Ninh Sương đã tắm xong từ nãy, vừa hay lúc này đã sấy xong tóc, cô đáp: "Ừ, tôi qua nhà bạn trai, mà có chuyện gì à?”
"Có thể để tôi mời cô một bữa cơm không? Cô đã giúp tôi nhiều như vậy….”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Sương khoác vai Mộc Yên cười tươi: "Không thành vấn đề, sau này là bạn bè rồi thì đừng nói mấy lời khách sáo.” Nói xong Ninh Sương lấy balo của mình rồi đi về phía cửa phòng.
“Đi nhé” cô bỏ lại một câu rồi ra khỏi phòng, đi thẳng một mạch từ tòa kí túc xá đến cổng trường.
Mộc Yên nghe cô nói hai chữ bạn bè không hiểu sao lại thấy ấm lòng, những nữ sinh hay tâng bốc cô, đi chơi cùng cô cũng chỉ là vì lôi kéo mối quan hệ. Nào có ai thật sự chơi với cô vì tình vì nghĩa, không ngờ tới cô cũng đã có một người bạn thật sự.
[..]
Hôm nay cô và hắn vẫn như bình thường, sau khi ăn cơm thì bắt đầu hai tiếng tự học, chỉ có điều hôm nay hắn vừa dạy cô học vừa mở một buổi họp với cấp dưới.
Ninh Sương chăm chỉ viết viết, hí hoáy với chỗ đề tiếng Anh, câu nào biết cô làm trước, không biết thì để trống đợi một lát hắn sẽ giảng lại. Nhưng đã đợi cả lúc lâu mà hắn vẫn còn họp nên Ninh Sương sinh ra chán nản, bắt đầu táy máy tay chân nghịch bút trên tay hắn rồi lại mân mê những ngón tay thon dài của Lục Tư Nghiêm.
Hắn để mặc cô muốn làm gì thi làm, tiếp tục lắng nghe ý kiến của cấp dưới. Đợi cuộc họp kết thúc hắn mới giúp cô giảng giải chỗ bài tập mà cô không biết làm.
Giữa chừng thì lại có người gõ cửa, giọng của ông Dương cất lên: "Cậu chủ, là tôi.”
"Vào đi.”
Quản gia Dương đi vào, cầm một tấm thiệp đẹp đẽ đưa đến trước mặt Lục Tư Nghiêm: “Hai ngày nữa tập đoàn đá quý Auradia tổ chức tiệc mừng hai năm thành lập, còn có tuần sau là tiệc mừng thọ của Diệp lão gia, cậu chủ có muốn tham dự không ạ?”
"Thiệp của Diệp gia giữ lại, còn lại đốt đi.”
"Ây khoan đã!” Cô không nghe nhầm đúng không? Là tập đoàn đá quý Auradia!
Trong kiếp trước, lúc vừa bước lên thị trường thì tập đoàn này chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng trong năm thứ hai nó lại phất lên như diều gặp gió nhờ những mẫu trang sức độc đáo và sáng tạo. Những diễn viên minh tinh nổi tiếng trên khắp nơi đều đặt trang sức từ Auradia, tuy bây giờ nó chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng nếu kết giao với bên đó không phải ý kiến tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro