Trùng Sinh Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân
Chương 23
2024-12-28 16:27:20
"Nguyệt Hi, cô nói như vậy...
"Nữ nhân chúng ta ai lại muốn chia sẻ phu quân của mình cho người khác đúng không?"
"Nguyệt Hi, muội nói không sai! Nhưng mong muốn của phận làm nữ nhi chúng ta cách biệt với thực tế hiện tại thật sự quá xa." - Cảnh Điềm nói.
"Tại sao đến tỷ cũng nói những lời cổ hủ như vậy? Hai người cứ muốn trói buộc bản thân với lễ giáo trọng nam khinh nữ này suốt đời hay sao?"
Cảnh Điềm nhìn lên trời thở dài, khẽ đáp:
"Ta hiểu cảm giác trong lòng muội muốn thay đổi suy nghĩ của chúng ta theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng muội biết không, vì ta từng giống muội bây giờ mà đã phải trả cái giá quá đắt, ta không muốn thử nữa."
"Cảnh Điềm tỷ, tỷ đừng nói tỷ cũng.."
Cẩn Lan nghe hai người nói mà đầu óc ong ong không hiểu gì. Nguyệt Hi định hỏi Cảnh Điềm thêm gì đó bỗng có tiếng một thái giám hộ lớn:
"Nhị hoàng tử điện hạ giá đáo."
Đúng vậy, người đó không ai khác chính là Tề Hoàng. Người mà kiếp này Cảnh Điềm không muốn gặp lại nhất cũng là người nàng hận nhất. Thấy ba người bọn họ ở ngự hoa viên, Tề Hoàng kinh ngạc bước đến, sau đó lại gần Cảnh Điềm hỏi hạn:
"Cảnh Điềm, muội đến gặp ta sao? Còn có ngũ muội muội và Phó tiểu thư nữa."
Cảnh Điềm chán ghét lùi về sau, giữ phép tắc mà hành lễ. Thấy hành động này của Cảnh Điềm, Tề Hoàng thoáng chút tức giận nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bày ra cái dáng vẻ giả vờ chu đáo, thấu hiểu lòng người nói:
"Cảnh Điềm, muội vẫn còn giận ta sao? Hôm đó đến cầu thân là ta chuẩn bị chưa chu toàn để muội tức giận mới dùng Phó Cẩn Thần kia chọc tức ta. Ta cũng là nhất thời nóng nảy mới to tiếng, muội đừng giận nữa, muội tha lỗi cho ta có được không?"
"Nhị hoàng tử, ngài nói gì ta không hiểu? Lần đó là ta nói không đủ rõ ràng hay là ngài cố tình không hiểu?"
"Cảnh Điềm, ta là thật lòng yêu muội, một lòng một dạ với muội, chính muội cũng từng nói yêu ta muốn trở thành hoàng tử phi của ta. Sao bây giờ muội lại như vậy?"
"Nhị hoàng tử điện hạ, ngài cũng biết đó là "từng" sao? Dù là ngày hôm đó Triệu Cảnh Điềm ta nói chưa đủ rõ ràng hay là ngài cố tình không hiểu thì hôm nay ta vẫn sẽ nhắc lại. Triệu Cảnh Điềm ta đời này chỉ gả cho một người duy nhất là Phó Cẩn Thần, không phải chàng ấy ta tuyệt đối không gả"
"Hắn thì có gì tốt? Suốt ngày chỉ cầm kiếm, luyện võ khô khan lại nhàm chán, còn phải ở doanh trại luyện tập tối muộn mới trở về. Để lại muội cô đơn lại trong ngôi nhà rộng lớn thì có ích gì? Còn chưa nói hắn còn phải ra chiến trường, nếu có c.h.ế.t ở chiến trường cùng lắm thì là vinh danh mấy đời, liên lụy muội trở thành góa phụ, có gì đáng để muội thích hắn như vậy?"
Cẩn Lan nghe tên nhị hoàng tử thao thao bất tuyệt hạ thấp ca ca của cô, còn muốn cạy góc tường nhà ca ca cô, cô không muốn nể mặt hắn là hoàng tử nữa. Đang chuẩn bị nói lí lẽ với hắn bảo vệ ca ca, cho hắn biết cái danh tài nữ đệ nhất kinh thành này của cô không phải chỉ để ngâm thơ, đàn hát thì Cảnh Điềm đã không nhịn được mà lên tiếng trước:
"Ngươi lấy tư cách gì để nói chàng ấy? Nhịn người nãy giờ ngươi liền nhầm tưởng bản thân mình thành con công chắc, cứ xoè đuôi khoe khoang cái gì?"
"Triệu Cảnh Điềm! Muội đừng ỷ lại vào việc ta yêu muội mà nghĩ rằng ta không dám làm gì muội."
"Ngươi làm gì được ta?"
"Triệu Cảnh Điềm, ngươi đừng nghĩ cha ngươi là thừa tướng bổn hoàng tử không dám làm gì ngươi! Người đâu, Triệu Cảnh Điềm vô lễ, xúc phạm hoàng thân quốc thích, động tay cho ta."
"Không giả vờ nữa sao, Tề Hoàng!"
"Ngươi dám gọi thẳng tên bổn hoàng tử? Hôm nay bổn hoàng tử muốn xem xem ai cứu được ngươi. Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt cô ta quỳ xuống cho bổn hoàng tử!"
Tề Hoàng gào lên, đám nô tài, nô tì lại như chôn chân tại chỗ, không ai dám tiến lên. Một thái giám trong đó run rẩy nói:
"Nhị hoàng tử, người bớt giận! Chúng nô tài không phải không nghe người, mà thực sự không thể bắt Triệu tiểu thư quỳ đâu ạ!"
"To gan! Ngươi muốn tạo phản à? Hôm nay cô ta không quỳ thì cái đừng nói là cái mạng nhỏ của các ngươi không giữ được, người nhà các ngươi cũng phải chôn cùng các ngươi!"
Đám người hầu vì để giữ mạng chỉ có thể nghe theo, cúi thấp người tiến chầm chậm đến chỗ Cảnh Điềm. Trưởng nữ của phủ thừa tướng không thể đụng vào nhưng đây là hoàng cung, nếu họ không làm theo lời Tề Hoàng vừa khó giữ được mạng lại còn liên lụy người nhà. Để giữ lại cái mạng nhỏ của mình và bình an cho gia đình, đám người bọn họ chỉ có thể cắn răng làm theo. Lúc này Nguyệt Hi mặt mày đen lại, lấy ra chiếc roi dài - vũ khí của cô luôn mang theo dắt ở bên hông, quất mạnh xuống đất chỗ chân đám người đang tiến tới tạo thành vệt dài trên đất chặn bọn họ lại.
"Các ngươi hôm nay ai dám đụng vào tỷ ấy bổn công chúa tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
Đám người sợ hãi lùi hẳn về phía sau, cúi người vốn đã thấp bây giờ lại càng thấp hơn. Thấy những người này mới bị Tề Nguyệt Hi dọa một chút đã sợ tái mặt, Tề Hoàng tức giận, mặt mày sa sầm mắng:
"Lũ vô dụng các ngươi chẳng được tích sự gì, nuôi các ngươi chỉ tổ tốn thức ǎn."
Nói rồi hắn tiến đến muốn động thủ với Cảnh Điềm. Hắn tuy không có võ công cao cường gì nhưng dù vậy cũng là hoàng tử một nước, chút võ phòng thân hắn vẫn biết. Nghĩ bụng đối phó với tiểu thư đài các chân yếu tay mềm này không thành vấn đề. Thấy hắn ỷ thế ức hiếp người khác, ban đầu không muốn làm lớn chuyện bây giờ hắn lại muốn động thủ, xem ra không thể nói lí lẽ với hắn. Nàng dùng vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng của một vị tiểu thư quyền thế được nuông chiều nhưng vẫn toát ra khí tức lấn át nói:
"Tề Hoàng, dù ta có gọi thẳng tên ngươi thì đã làm sao chứ? Chẳng lẽ vì chuyện này mà hoàng thượng sẽ trách phạt ta sao? Cùng lắm thì bị cha ta dạy dỗ vài câu. Còn ngươi, ỷ thế ức hiếp người khác, muốn mưu sát con gái đại thần, tưởng mình là thiên tử sao? Cha ta là thừa tướng, trong triều trừ hoàng đế ai ai cũng phải nể cha ta ba phần, nếu hôm nay ngươi dám làm gì ta cha ta nhất định sẽ khiến ngươi mất tất cả kể cả ngôi vị hoàng tử này!"
"Ngươi nói bổn hoàng tử cậy thế ức hiếp người khác? Vậy ngươi thì không phải sao? Lấy danh thừa tướng tác oai tác quái, không có Triệu thừa tướng, chỉ dựa vào ngươi e là còn chẳng có tư cách nói chuyện với bổn hoàng tử."
Hắn nói xong muốn xông đến động tay động chân với nàng. Cơn tức giận lấn áp lí trí khiến hắn chẳng còn nghĩ gì nhiều đến hậu quả. Hắn chưa kịp đến quá gần Cảnh Điềm liền bị roi của Nguyệt Hi đánh mạnh xuống tay làm rách lớp áo ngoài. Tề Hoàng gào lên:
"Nguyệt Hi, muội làm gì vậy? Muội bảo vệ tiện nhân đó mà đánh ta?"
"Nhị hoàng huynh ăn nói cẩn thận chút. Tỷ ấy là đích nữ cũng là trưởng nữ
phủ thừa tướng, còn là con gái cưng của Triệu thừa tướng. Huynh làm phiền tỷ ấy, mắng chửi tỷ ấy, bây giờ còn muốn động thủ. Thừa tướng biết được nhất định sẽ không tha cho huynh!"
Tề Hoàng như bị Nguyệt Hi nắm chúng thóp liền khựng lại. Hắn vừa muốn làm bề mặt Cảnh Điềm, muốn nàng thu lại vẻ mặt cao ngạo mà xin lỗi lại vừa không dám đắc tội với thừa tướng. Trong lúc hắn đang đắn đo suy nghĩ Cẩn Lan liền thốt ra câu:
"Tài đức vẹn toàn là thánh nhân
Không tài không đức là ngu xuẩn
Đức hơn tài là quân tử
Tài hơn đức là tiểu nhân."
"Nữ nhân chúng ta ai lại muốn chia sẻ phu quân của mình cho người khác đúng không?"
"Nguyệt Hi, muội nói không sai! Nhưng mong muốn của phận làm nữ nhi chúng ta cách biệt với thực tế hiện tại thật sự quá xa." - Cảnh Điềm nói.
"Tại sao đến tỷ cũng nói những lời cổ hủ như vậy? Hai người cứ muốn trói buộc bản thân với lễ giáo trọng nam khinh nữ này suốt đời hay sao?"
Cảnh Điềm nhìn lên trời thở dài, khẽ đáp:
"Ta hiểu cảm giác trong lòng muội muốn thay đổi suy nghĩ của chúng ta theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng muội biết không, vì ta từng giống muội bây giờ mà đã phải trả cái giá quá đắt, ta không muốn thử nữa."
"Cảnh Điềm tỷ, tỷ đừng nói tỷ cũng.."
Cẩn Lan nghe hai người nói mà đầu óc ong ong không hiểu gì. Nguyệt Hi định hỏi Cảnh Điềm thêm gì đó bỗng có tiếng một thái giám hộ lớn:
"Nhị hoàng tử điện hạ giá đáo."
Đúng vậy, người đó không ai khác chính là Tề Hoàng. Người mà kiếp này Cảnh Điềm không muốn gặp lại nhất cũng là người nàng hận nhất. Thấy ba người bọn họ ở ngự hoa viên, Tề Hoàng kinh ngạc bước đến, sau đó lại gần Cảnh Điềm hỏi hạn:
"Cảnh Điềm, muội đến gặp ta sao? Còn có ngũ muội muội và Phó tiểu thư nữa."
Cảnh Điềm chán ghét lùi về sau, giữ phép tắc mà hành lễ. Thấy hành động này của Cảnh Điềm, Tề Hoàng thoáng chút tức giận nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bày ra cái dáng vẻ giả vờ chu đáo, thấu hiểu lòng người nói:
"Cảnh Điềm, muội vẫn còn giận ta sao? Hôm đó đến cầu thân là ta chuẩn bị chưa chu toàn để muội tức giận mới dùng Phó Cẩn Thần kia chọc tức ta. Ta cũng là nhất thời nóng nảy mới to tiếng, muội đừng giận nữa, muội tha lỗi cho ta có được không?"
"Nhị hoàng tử, ngài nói gì ta không hiểu? Lần đó là ta nói không đủ rõ ràng hay là ngài cố tình không hiểu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảnh Điềm, ta là thật lòng yêu muội, một lòng một dạ với muội, chính muội cũng từng nói yêu ta muốn trở thành hoàng tử phi của ta. Sao bây giờ muội lại như vậy?"
"Nhị hoàng tử điện hạ, ngài cũng biết đó là "từng" sao? Dù là ngày hôm đó Triệu Cảnh Điềm ta nói chưa đủ rõ ràng hay là ngài cố tình không hiểu thì hôm nay ta vẫn sẽ nhắc lại. Triệu Cảnh Điềm ta đời này chỉ gả cho một người duy nhất là Phó Cẩn Thần, không phải chàng ấy ta tuyệt đối không gả"
"Hắn thì có gì tốt? Suốt ngày chỉ cầm kiếm, luyện võ khô khan lại nhàm chán, còn phải ở doanh trại luyện tập tối muộn mới trở về. Để lại muội cô đơn lại trong ngôi nhà rộng lớn thì có ích gì? Còn chưa nói hắn còn phải ra chiến trường, nếu có c.h.ế.t ở chiến trường cùng lắm thì là vinh danh mấy đời, liên lụy muội trở thành góa phụ, có gì đáng để muội thích hắn như vậy?"
Cẩn Lan nghe tên nhị hoàng tử thao thao bất tuyệt hạ thấp ca ca của cô, còn muốn cạy góc tường nhà ca ca cô, cô không muốn nể mặt hắn là hoàng tử nữa. Đang chuẩn bị nói lí lẽ với hắn bảo vệ ca ca, cho hắn biết cái danh tài nữ đệ nhất kinh thành này của cô không phải chỉ để ngâm thơ, đàn hát thì Cảnh Điềm đã không nhịn được mà lên tiếng trước:
"Ngươi lấy tư cách gì để nói chàng ấy? Nhịn người nãy giờ ngươi liền nhầm tưởng bản thân mình thành con công chắc, cứ xoè đuôi khoe khoang cái gì?"
"Triệu Cảnh Điềm! Muội đừng ỷ lại vào việc ta yêu muội mà nghĩ rằng ta không dám làm gì muội."
"Ngươi làm gì được ta?"
"Triệu Cảnh Điềm, ngươi đừng nghĩ cha ngươi là thừa tướng bổn hoàng tử không dám làm gì ngươi! Người đâu, Triệu Cảnh Điềm vô lễ, xúc phạm hoàng thân quốc thích, động tay cho ta."
"Không giả vờ nữa sao, Tề Hoàng!"
"Ngươi dám gọi thẳng tên bổn hoàng tử? Hôm nay bổn hoàng tử muốn xem xem ai cứu được ngươi. Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt cô ta quỳ xuống cho bổn hoàng tử!"
Tề Hoàng gào lên, đám nô tài, nô tì lại như chôn chân tại chỗ, không ai dám tiến lên. Một thái giám trong đó run rẩy nói:
"Nhị hoàng tử, người bớt giận! Chúng nô tài không phải không nghe người, mà thực sự không thể bắt Triệu tiểu thư quỳ đâu ạ!"
"To gan! Ngươi muốn tạo phản à? Hôm nay cô ta không quỳ thì cái đừng nói là cái mạng nhỏ của các ngươi không giữ được, người nhà các ngươi cũng phải chôn cùng các ngươi!"
Đám người hầu vì để giữ mạng chỉ có thể nghe theo, cúi thấp người tiến chầm chậm đến chỗ Cảnh Điềm. Trưởng nữ của phủ thừa tướng không thể đụng vào nhưng đây là hoàng cung, nếu họ không làm theo lời Tề Hoàng vừa khó giữ được mạng lại còn liên lụy người nhà. Để giữ lại cái mạng nhỏ của mình và bình an cho gia đình, đám người bọn họ chỉ có thể cắn răng làm theo. Lúc này Nguyệt Hi mặt mày đen lại, lấy ra chiếc roi dài - vũ khí của cô luôn mang theo dắt ở bên hông, quất mạnh xuống đất chỗ chân đám người đang tiến tới tạo thành vệt dài trên đất chặn bọn họ lại.
"Các ngươi hôm nay ai dám đụng vào tỷ ấy bổn công chúa tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người sợ hãi lùi hẳn về phía sau, cúi người vốn đã thấp bây giờ lại càng thấp hơn. Thấy những người này mới bị Tề Nguyệt Hi dọa một chút đã sợ tái mặt, Tề Hoàng tức giận, mặt mày sa sầm mắng:
"Lũ vô dụng các ngươi chẳng được tích sự gì, nuôi các ngươi chỉ tổ tốn thức ǎn."
Nói rồi hắn tiến đến muốn động thủ với Cảnh Điềm. Hắn tuy không có võ công cao cường gì nhưng dù vậy cũng là hoàng tử một nước, chút võ phòng thân hắn vẫn biết. Nghĩ bụng đối phó với tiểu thư đài các chân yếu tay mềm này không thành vấn đề. Thấy hắn ỷ thế ức hiếp người khác, ban đầu không muốn làm lớn chuyện bây giờ hắn lại muốn động thủ, xem ra không thể nói lí lẽ với hắn. Nàng dùng vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng của một vị tiểu thư quyền thế được nuông chiều nhưng vẫn toát ra khí tức lấn át nói:
"Tề Hoàng, dù ta có gọi thẳng tên ngươi thì đã làm sao chứ? Chẳng lẽ vì chuyện này mà hoàng thượng sẽ trách phạt ta sao? Cùng lắm thì bị cha ta dạy dỗ vài câu. Còn ngươi, ỷ thế ức hiếp người khác, muốn mưu sát con gái đại thần, tưởng mình là thiên tử sao? Cha ta là thừa tướng, trong triều trừ hoàng đế ai ai cũng phải nể cha ta ba phần, nếu hôm nay ngươi dám làm gì ta cha ta nhất định sẽ khiến ngươi mất tất cả kể cả ngôi vị hoàng tử này!"
"Ngươi nói bổn hoàng tử cậy thế ức hiếp người khác? Vậy ngươi thì không phải sao? Lấy danh thừa tướng tác oai tác quái, không có Triệu thừa tướng, chỉ dựa vào ngươi e là còn chẳng có tư cách nói chuyện với bổn hoàng tử."
Hắn nói xong muốn xông đến động tay động chân với nàng. Cơn tức giận lấn áp lí trí khiến hắn chẳng còn nghĩ gì nhiều đến hậu quả. Hắn chưa kịp đến quá gần Cảnh Điềm liền bị roi của Nguyệt Hi đánh mạnh xuống tay làm rách lớp áo ngoài. Tề Hoàng gào lên:
"Nguyệt Hi, muội làm gì vậy? Muội bảo vệ tiện nhân đó mà đánh ta?"
"Nhị hoàng huynh ăn nói cẩn thận chút. Tỷ ấy là đích nữ cũng là trưởng nữ
phủ thừa tướng, còn là con gái cưng của Triệu thừa tướng. Huynh làm phiền tỷ ấy, mắng chửi tỷ ấy, bây giờ còn muốn động thủ. Thừa tướng biết được nhất định sẽ không tha cho huynh!"
Tề Hoàng như bị Nguyệt Hi nắm chúng thóp liền khựng lại. Hắn vừa muốn làm bề mặt Cảnh Điềm, muốn nàng thu lại vẻ mặt cao ngạo mà xin lỗi lại vừa không dám đắc tội với thừa tướng. Trong lúc hắn đang đắn đo suy nghĩ Cẩn Lan liền thốt ra câu:
"Tài đức vẹn toàn là thánh nhân
Không tài không đức là ngu xuẩn
Đức hơn tài là quân tử
Tài hơn đức là tiểu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro