Trùng Sinh Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân
Chương 7
2024-12-28 16:27:20
_PHỦ TƯỚNG QUÂN
"Ca ca, huynh về rồi."
"Muội đang làm gì vậy."
"Muội đang tập thoại."
"Tập?"
"Dù sao cũng rất khó khăn mới mời được thái tử ca ca ra ngoài chơi cùng, muội tất nhiên không thể lỗ mãng, muội phải tập những câu thoại mà có thể sẽ dùng đến."
Cẩn Thần thở dài, bước tới chỗ Cẩn Lan, cốc vào chán người muội muội ngốc của mình.
"Cẩn Lan, muội và thái tử không có tương lai đâu."
"Huynh...huynh, sao huynh biết chứ. Không thử làm sao biết được, muội thua các cô nương trong kinh thành này chỗ nào chứ?"
Cẩn Lan nắm chặt lấy góc tay áo, ấm ức hỏi Cẩn Thần. Phải, cô không thua nữ tử nào trong kinh thành, nhưng không phải chuyện có thua kém hay không, người làm thái tử phi, mẫu nghi thiên hạ sau này phải là người mà có thể giúp thái tử lên ngôi và ngồi vững ngôi vị.
"Muội nói muội thích Tề Mặc?"
"Phải, muội rất thích huynh ấy."
"Vậy muội nói xem Tề Mặc có thích muội không."
"Muội...muội. Huynh không thể nói những lời như động viên muội theo đuổi tình yêu sao? Vả lại huynh ấy cũng rất tốt với muội, bây giờ có thể không thích nhưng sau này sẽ thích thì sao?"
"Vậy nếu sau này không thể thì sao? Cẩn Lan, muội bằng tuổi với ngũ công chúa, muội muội của hắn, hắn đối xử tốt với muội cũng giống như với muội muội hắn mà thôi. Với ngũ công chúa ta cũng đối xử với muội ấy rất tốt vì con bé bằng tuổi muội, là muội muội của bằng hữu."
"Hức...hức, huynh nói dối, huynh lừa muội, ca ca là đồ lừa đảo."
Cẩn Lan vừa nói vừa khóc, quay đầu chạy một mạch về phòng. Cẩn Thần biết mình nói như vậy sẽ khiến Cẩn Lan đau lòng, nhưng không thể để con bé ôm hi vọng quá lớn, hi vọng càng nhiều thì khi thất vọng vỡ mộng sẽ còn đau lòng hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.
Cẩn Lan về phòng khóc rất lớn, tì nữ thân cận cũng không cho vào, khóc mệt rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không thấy Cẩn Lan xuống ăn cơm tối, Phó Cẩn Thần sai một nha hoàn gọi Cẩn Lan.
"Ngươi, gọi tiểu thư xuống dùng bữa."
"Vâng, thưa công tử."
*Cốc cốc
"Tiểu thư, công tử mời người xuống dùng bữa, nô tì giúp người sửa soạn."
"Được, ngươi vào đi."
Sửa soạn xong xuôi, Cẩn Lan cùng tì nữ thân cận và nha hoàn kia đến phòng ăn, cả nhà chỉ còn đợi mình cô.
"Lan nhi, con mệt chỗ nào sao? Để mẹ cho người gọi lang trung đến xem bệnh cho con."
"Con không sao, vừa nãy có chút buồn ngủ nên ngủ quên mà thôi."
"Tiểu Cầm, sao ngươi không gọi tiểu thư dậy, từ khi nào đến ngươi ta còn phải đích thân căn dặn. Ngươi là tì nữ thân cận của Cẩn Lan, không lẽ đến việc này còn cần ta phải chỉ bảo."
"Mẹ, người đừng trách Tiểu Cầm, là con gái dặn cô ấy không được làm phiền, có trách thì trách con."
"Được rồi được rồi, Lan nhi con ngồi xuống ăn cơm đi. Vừa nãy Cẩn Thần có nói muốn dẫn con ra ngoài tham gia lễ hội hoa đăng cùng với cô nương nhà lão Triệu."
"Cha, con có thể đi không."
"Gì mà có thể hay không chứ. Con gái của ta muốn đi đâu thì đi đó."
"Cảm ơn cha."
Phó phu nhân gắp thức ăn cho phu quân, còn mang theo vẻ mặt trách móc nói:
"Lão gia, người như vậy sẽ dạy hư nhi nữ nhà chúng ta đó."
"Phu nhân lo gì chứ, cả kinh thành ai không biết con gái ta dung mạo như hoa, thục nữ đoan trang."
"Người còn nói sao, nếu không phải trước đây thiếp cương quyết không cho Lan nhi theo người học võ, thì bây giờ Lan nhi có thể trở thành đệ nhất tài nữ không. Nếu để con bé theo người học võ thì bây giờ đã trở thành một nữ tử thô kệch rồi."
Phó tướng quân cười khà khà. Dỗ dành phu nhân của mình, nhận hết lỗi về mình để dỗ cho Phó phu nhân vui.
"Mẹ, người nói thế không đúng. Ngũ công chúa cũng học võ, có khi còn giỏi hơn nhiều nam nhân trong quân doanh của con, con cũng có thấy công chúa thô kệch đâu."
"Phải đó mẹ, ca ca nói đúng đó. Con thấy ngũ công chúa như vậy rất ngầu, có thể luyện võ như vậy cũng có thể bảo vệ chính mình."
"Thôi ngay, ai cho huynh muội hai đứa lấy công chúa ra làm ví dụ phản bác ta. Công chúa và Lan nhi nhà chúng ta có thể giống nhau sao."
Thấy mẹ giận như vậy Cẩn Thần và Cẩn Lan lập tức im lặng, bầu không khí trở nên u ám, thấy thế Phó tướng quân liền giúp hai đứa nhóc nhà mình giải vây:
"Phu nhân bớt giận, bọn trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện làm phu nhân giận rồi, một lát ta sẽ giáo huấn bọn chúng. Nào nào phu nhân, món này ngon ta gắp cho nàng."
Vừa dỗ phu nhân nhà mình, Phó tướng quân vừa ra hiệu cho Cẩn Thần và Cẩn Lan yên lặng, bầu không khí mới dịu đi.
"Cẩn Lan, muội không giận ca ca nữa sao?"
"Không giận nữa, dù sao thì đó cũng chỉ là ca ca nói. Khi nào thái tử ca ca nói mới tính "
"Thật là hết cách với muội."
Dùng bữa xong cả hai đều chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng tối, Cẩn Thần đến phủ thừa tướng còn Cẩn Lan cùng tì nữ Tiểu Cầm đứng đợi xe ngựa của thái tử.
"Tiểu Cầm cô xem bộ trang phục hôm nay của ta thế nào, có đẹp không? Chỗ này có cần thêm dây thắt không? Còn tóc của ta có phải hơi xơ xài rồi không, cần thêm trâm cài và kẹp tóc không?"
"Tiểu thư, người hôm nay rất đẹp. Bộ trang phục hôm nay của người càng đơn giản trông sẽ càng nhã nhặn hơn."
"Ngươi nói thật không thế?"
"Nô tì không dám nói dối."
"Được rồi."
*Lộc cộc lộc cộc
Từ xa đã nghe thấy tiếng xe ngựa, Phó Cẩn Lan vội chỉnh lại trang phục, cử chỉ cũng có phần đoan trang hơn.
"Tham kiến thái tử điện hạ."
"Không cần hành lễ. Ta hứa với Phó Cẩn Thần đến đón muội, muội lên đi. Người đâu, đỡ Phó tiểu thư lên."
Khi vừa lên xe ngựa, đập vào mắt Cẩn Lan là ngũ công chúa với vẻ ngoài xinh xắn, thân hình mảnh mai lại khí phách với bộ váy xanh lam điểm thêm vài viên ngọc trai, cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
"Ngũ công chúa, sao cô cũng..."
"Không cần khách sáo, cứ gọi ta Nguyệt Hi là được."
Thấy Cẩn Lan thắc mắc vì sự có mặt của Tề Nguyệt Hi, Tề Mặc liền nhanh chóng giải thích:
"Cẩn Lan, muội ấy khi biết ta sẽ xuất cung tham gia lễ hội hoa đăng liền bắt ta dẫn muội ấy đi theo, không còn cách nào khác đành dẫn muội ấy đi."
"Cẩn Lan, xin lỗi vì không báo trước với cô, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu không cho ta ra khỏi cung, rất ít khi được tham gia các lễ hội như vậy. Vậy nên ta rất muốn đi."
"Công chúa đừng nói vậy, không cần xin lỗi, được đi cùng công chúa là vinh hạnh của ta."
"Cẩn Lan, cô không cần gọi ta là công chúa, ta xuất cung phụ hoàng và mẫu hậu ta không biết. Nên vô cứ gọi ta là Nguyệt Hi, gọi công chúa công chúa làm ta rất gượng gạo."
"Như vậy có ổn không thế công chúa...à Nguyệt Hi."
"Có gì không ổn, dù sao ta và cô cũng bằng tuổi nhau, cứ xem như bạn bè là được."
"Vậy ta gọi cô là Nguyệt Hi nhé."
"Được."
"Ca ca, huynh về rồi."
"Muội đang làm gì vậy."
"Muội đang tập thoại."
"Tập?"
"Dù sao cũng rất khó khăn mới mời được thái tử ca ca ra ngoài chơi cùng, muội tất nhiên không thể lỗ mãng, muội phải tập những câu thoại mà có thể sẽ dùng đến."
Cẩn Thần thở dài, bước tới chỗ Cẩn Lan, cốc vào chán người muội muội ngốc của mình.
"Cẩn Lan, muội và thái tử không có tương lai đâu."
"Huynh...huynh, sao huynh biết chứ. Không thử làm sao biết được, muội thua các cô nương trong kinh thành này chỗ nào chứ?"
Cẩn Lan nắm chặt lấy góc tay áo, ấm ức hỏi Cẩn Thần. Phải, cô không thua nữ tử nào trong kinh thành, nhưng không phải chuyện có thua kém hay không, người làm thái tử phi, mẫu nghi thiên hạ sau này phải là người mà có thể giúp thái tử lên ngôi và ngồi vững ngôi vị.
"Muội nói muội thích Tề Mặc?"
"Phải, muội rất thích huynh ấy."
"Vậy muội nói xem Tề Mặc có thích muội không."
"Muội...muội. Huynh không thể nói những lời như động viên muội theo đuổi tình yêu sao? Vả lại huynh ấy cũng rất tốt với muội, bây giờ có thể không thích nhưng sau này sẽ thích thì sao?"
"Vậy nếu sau này không thể thì sao? Cẩn Lan, muội bằng tuổi với ngũ công chúa, muội muội của hắn, hắn đối xử tốt với muội cũng giống như với muội muội hắn mà thôi. Với ngũ công chúa ta cũng đối xử với muội ấy rất tốt vì con bé bằng tuổi muội, là muội muội của bằng hữu."
"Hức...hức, huynh nói dối, huynh lừa muội, ca ca là đồ lừa đảo."
Cẩn Lan vừa nói vừa khóc, quay đầu chạy một mạch về phòng. Cẩn Thần biết mình nói như vậy sẽ khiến Cẩn Lan đau lòng, nhưng không thể để con bé ôm hi vọng quá lớn, hi vọng càng nhiều thì khi thất vọng vỡ mộng sẽ còn đau lòng hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.
Cẩn Lan về phòng khóc rất lớn, tì nữ thân cận cũng không cho vào, khóc mệt rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không thấy Cẩn Lan xuống ăn cơm tối, Phó Cẩn Thần sai một nha hoàn gọi Cẩn Lan.
"Ngươi, gọi tiểu thư xuống dùng bữa."
"Vâng, thưa công tử."
*Cốc cốc
"Tiểu thư, công tử mời người xuống dùng bữa, nô tì giúp người sửa soạn."
"Được, ngươi vào đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sửa soạn xong xuôi, Cẩn Lan cùng tì nữ thân cận và nha hoàn kia đến phòng ăn, cả nhà chỉ còn đợi mình cô.
"Lan nhi, con mệt chỗ nào sao? Để mẹ cho người gọi lang trung đến xem bệnh cho con."
"Con không sao, vừa nãy có chút buồn ngủ nên ngủ quên mà thôi."
"Tiểu Cầm, sao ngươi không gọi tiểu thư dậy, từ khi nào đến ngươi ta còn phải đích thân căn dặn. Ngươi là tì nữ thân cận của Cẩn Lan, không lẽ đến việc này còn cần ta phải chỉ bảo."
"Mẹ, người đừng trách Tiểu Cầm, là con gái dặn cô ấy không được làm phiền, có trách thì trách con."
"Được rồi được rồi, Lan nhi con ngồi xuống ăn cơm đi. Vừa nãy Cẩn Thần có nói muốn dẫn con ra ngoài tham gia lễ hội hoa đăng cùng với cô nương nhà lão Triệu."
"Cha, con có thể đi không."
"Gì mà có thể hay không chứ. Con gái của ta muốn đi đâu thì đi đó."
"Cảm ơn cha."
Phó phu nhân gắp thức ăn cho phu quân, còn mang theo vẻ mặt trách móc nói:
"Lão gia, người như vậy sẽ dạy hư nhi nữ nhà chúng ta đó."
"Phu nhân lo gì chứ, cả kinh thành ai không biết con gái ta dung mạo như hoa, thục nữ đoan trang."
"Người còn nói sao, nếu không phải trước đây thiếp cương quyết không cho Lan nhi theo người học võ, thì bây giờ Lan nhi có thể trở thành đệ nhất tài nữ không. Nếu để con bé theo người học võ thì bây giờ đã trở thành một nữ tử thô kệch rồi."
Phó tướng quân cười khà khà. Dỗ dành phu nhân của mình, nhận hết lỗi về mình để dỗ cho Phó phu nhân vui.
"Mẹ, người nói thế không đúng. Ngũ công chúa cũng học võ, có khi còn giỏi hơn nhiều nam nhân trong quân doanh của con, con cũng có thấy công chúa thô kệch đâu."
"Phải đó mẹ, ca ca nói đúng đó. Con thấy ngũ công chúa như vậy rất ngầu, có thể luyện võ như vậy cũng có thể bảo vệ chính mình."
"Thôi ngay, ai cho huynh muội hai đứa lấy công chúa ra làm ví dụ phản bác ta. Công chúa và Lan nhi nhà chúng ta có thể giống nhau sao."
Thấy mẹ giận như vậy Cẩn Thần và Cẩn Lan lập tức im lặng, bầu không khí trở nên u ám, thấy thế Phó tướng quân liền giúp hai đứa nhóc nhà mình giải vây:
"Phu nhân bớt giận, bọn trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện làm phu nhân giận rồi, một lát ta sẽ giáo huấn bọn chúng. Nào nào phu nhân, món này ngon ta gắp cho nàng."
Vừa dỗ phu nhân nhà mình, Phó tướng quân vừa ra hiệu cho Cẩn Thần và Cẩn Lan yên lặng, bầu không khí mới dịu đi.
"Cẩn Lan, muội không giận ca ca nữa sao?"
"Không giận nữa, dù sao thì đó cũng chỉ là ca ca nói. Khi nào thái tử ca ca nói mới tính "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật là hết cách với muội."
Dùng bữa xong cả hai đều chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng tối, Cẩn Thần đến phủ thừa tướng còn Cẩn Lan cùng tì nữ Tiểu Cầm đứng đợi xe ngựa của thái tử.
"Tiểu Cầm cô xem bộ trang phục hôm nay của ta thế nào, có đẹp không? Chỗ này có cần thêm dây thắt không? Còn tóc của ta có phải hơi xơ xài rồi không, cần thêm trâm cài và kẹp tóc không?"
"Tiểu thư, người hôm nay rất đẹp. Bộ trang phục hôm nay của người càng đơn giản trông sẽ càng nhã nhặn hơn."
"Ngươi nói thật không thế?"
"Nô tì không dám nói dối."
"Được rồi."
*Lộc cộc lộc cộc
Từ xa đã nghe thấy tiếng xe ngựa, Phó Cẩn Lan vội chỉnh lại trang phục, cử chỉ cũng có phần đoan trang hơn.
"Tham kiến thái tử điện hạ."
"Không cần hành lễ. Ta hứa với Phó Cẩn Thần đến đón muội, muội lên đi. Người đâu, đỡ Phó tiểu thư lên."
Khi vừa lên xe ngựa, đập vào mắt Cẩn Lan là ngũ công chúa với vẻ ngoài xinh xắn, thân hình mảnh mai lại khí phách với bộ váy xanh lam điểm thêm vài viên ngọc trai, cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
"Ngũ công chúa, sao cô cũng..."
"Không cần khách sáo, cứ gọi ta Nguyệt Hi là được."
Thấy Cẩn Lan thắc mắc vì sự có mặt của Tề Nguyệt Hi, Tề Mặc liền nhanh chóng giải thích:
"Cẩn Lan, muội ấy khi biết ta sẽ xuất cung tham gia lễ hội hoa đăng liền bắt ta dẫn muội ấy đi theo, không còn cách nào khác đành dẫn muội ấy đi."
"Cẩn Lan, xin lỗi vì không báo trước với cô, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu không cho ta ra khỏi cung, rất ít khi được tham gia các lễ hội như vậy. Vậy nên ta rất muốn đi."
"Công chúa đừng nói vậy, không cần xin lỗi, được đi cùng công chúa là vinh hạnh của ta."
"Cẩn Lan, cô không cần gọi ta là công chúa, ta xuất cung phụ hoàng và mẫu hậu ta không biết. Nên vô cứ gọi ta là Nguyệt Hi, gọi công chúa công chúa làm ta rất gượng gạo."
"Như vậy có ổn không thế công chúa...à Nguyệt Hi."
"Có gì không ổn, dù sao ta và cô cũng bằng tuổi nhau, cứ xem như bạn bè là được."
"Vậy ta gọi cô là Nguyệt Hi nhé."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro