Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Giám Sát Chữa T...
Thần Kinh Tây Tây
2024-09-19 01:51:51
Tô Thiên Ngữ biến sắc, nhìn vào ngón tay thon dài gần trong gang tấc, nhịn không được mở miệng nói: "Nam Tịch, cậu nói cái gì..."
Lời còn chưa dứt, Nam Tịch đã đưa tay chỉ người phụ nữ đằng sau, bình tĩnh nói: "Là cô làm."
Tiểu Cần một mặt kinh ngạc, nhìn Nam Tịch, cười nói: "Chị Nam Tịch, chị đừng nói đùa chứ? Việc này sao tôi có thể?"
Tầm mắt của mọi người nhao nhao nhìn về phía tiểu Cần, cũng là một mặt không hiểu, nghị luận.
"Nói đi, vì sao lại đổi ly nước ép của tôi, ai sai khiến cô?" Nam Tịch không để ý tới tiểu Cần hỏi lại, hai tay vòng trước ngực, một mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Tiểu Cần còn chưa kịp mở miệng, thì Tô Thiên Ngữ đã đứng ra, lôi kéo tay Nam Tịch nói: "Nam Tịch, có phải có hiểu lầm gì rồi không? Tiểu Cần một mực ở bên cạnh tớ, làm sao có thể đi đổi nước ép của cậu được?"
Nam Tịch ra vẻ tỉnh ngộ nói một câu: "Đúng nha, biết tôi dị ứng với xoài còn có cậu."
"Nam Tịch, cậu có ý gì?"
Tô Thiên Ngữ trừng to mắt, một bộ dáng ủy khuất nhìn Nam Tịch, hai mắt phiếm hồng.
Nam Tịch thấy thế, khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tô Thiên Ngữ, "Không có ý gì, tớ cũng đâu nói là cậu làm, nhưng chuyện này… xác thực là có liên quan đến trợ lý của cậu!"
"Chị Nam Tịch, chị luôn miệng nói là tôi làm, có chứng cứ sao?"
"Không có, cái ly cũng bị cô mang đi thì tôi đào đâu ra chứng cứ."
Tiểu Cần nghe thấy vậy thì không nhịn được mà cười phá lên, giễu cợt nói: "Không có chứng cứ mà chị một mực chắc chắn là tôi. Chị Nam Tịch, cho dù chị có là Tổng giám đốc phu nhân thì cũng không thể ngậm máu phun người chứ?"
Tô Thiên Ngữ thấy thế, thì liền đứng chắn trước mặt tiểu Cần, trong lời nói đều là Nam Tịch không nói đạo lý ——
"Nam Tịch, tớ biết cậu rất tức giận, nhưng loại sự tình này phải có chứng cứ, điều tra rõ ràng, không thể đổ oan cho người tốt."
Cô ta vừa dứt lời dưới, thì một đạo thanh âm thanh lãnh truyền đến ——
"Tôi có thể chứng minh, người đổi ly nước trái cây chính là cô ta."
Tô Thiên Ngữ nghe thấy giọng nói này, thân thể liền run lên.
Chỉ thấy Diệp Tĩnh Hi chậm rãi đứng dậy, thần sắc ung dung.
Nam Tịch nhìn về phía Diệp Tĩnh Hi, cô thật không nghĩ tới, lúc này cô ấy lại giúp đỡ chính mình.
Mà Tô Thiên Ngữ thì sợ ngây người!
Cô ta không thể tin nhìn Diệp Tĩnh Hi, "Hi tỷ, chị..."
Diệp Tĩnh Hi không nhìn Tô Thiên Ngữ, trầm giọng nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đi từ tổ đạo cụ ra, trong tay còn cầm một ly nước ép xoài, sau đó ném đi đâu tôi cũng không rõ."
"Tôi không có! Các người đều đang vu oan cho tôi, tôi chưa từng làm qua!" Lúc này sắc mặt Tiểu Cần tái nhợt, mạnh miệng phản bác.
Ánh mắt Diệp Tĩnh Hi lạnh lùng nhìn về phía cô ta, mang theo vài phần châm chọc nói: "Ý của cô là tôi đổ oan cho cô?"
Tô Thiên Ngữ từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trên mặt miễn cưỡng mang theo nụ cười, nói: "Hi tỷ, có phải có hiểu lầm rồi không, hoặc là chị nhìn nhầm."
"Tôi thấy rất rõ ràng."
Tô Thiên Ngữ sắc mặt trắng bệch, cô ta thật sự không nghĩ tới, mới có một ngày mà Diệp Tĩnh Hi như biến thành một người khác, mỗi lời nói ra đều là giúp Nam Tịch.
Lúc này Bạch Dị chạy tới, "Phu nhân, camera đã sửa xong, có thể lấy giữ liệu được rồi."
Tiểu Cần nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Thiên Ngữ.
"Tiểu Cần, em mau thành thật trả lời cho chị, em có làm việc này hay không?" Trước mặt tất cả mọi người, Tô Thiên Ngữ liền đứng ra, túm lấy bả vai của Tiểu Cần, giọng điệu tra hỏi.
Tiểu Cần nhìn Tô Thiên Ngữ, khẽ cắn môi gật đầu nói: "Là em làm! Bởi vì em chán ghét Nam Tịch, vai diễn của bộ phim này rõ ràng là của chị. Là cô ta dùng mọi thủ đoạn để cướp đi nên em mới không nhịn được."
"Thật xin lỗi, chị Thiên Ngữ, làm liên lụy đến chị! Các người không cần tra xét nữa, tất cả đều là tôi làm!"
"Sao cô biết tôi bị dị ứng với xoài?" Nam Tịch mặt không thay đổi hỏi.
"Trước đó có một lần, chị Thiên Ngữ để cho tôi đặt thức ăn ngoài, chị ấy có nói qua là cô không thể ăn được xoài, sẽ bị dị ứng. Tôi liền nhớ kỹ, cho nên lần này mới nghĩ đến việc dùng nước ép xoài để hại cô!"
Tô Thiên Ngữ nghe vậy, tức giận tát cô ta một bạt tai, tức giận nói: "Tiểu Cần, sao em có thể làm như vậy? Vai diễn vốn là cạnh tranh công bằng, chưa nói đến Nam Tịch là chị em tốt của chị, cô ấy có thể diễn nhân vật này chị cũng rất vui!"
"Em làm như vậy, rõ ràng là đẩy chị vào thế bất nghĩa!" Tô Thiên Ngữ quay đầu nhìn về phía Nam Tịch, "Nam Tịch, thật xin lỗi, tớ thật không nghĩ tới..."
Nam Tịch không muốn xem cô ta diễn kịch, liền đánh gãy lời nói của cô ta, "Đều thừa nhận rồi, cũng không cần phải xoắn xuýt làm gì, giao cho công ty xử lý đi."
Sau đó, Nam Tịch quay đầu nhìn về phía Diệp Tĩnh Hi, chân thành nói: "Cảm ơn chị, Hi tỷ."
"Chuyện nhỏ mà thôi."
Lời còn chưa dứt, Nam Tịch đã đưa tay chỉ người phụ nữ đằng sau, bình tĩnh nói: "Là cô làm."
Tiểu Cần một mặt kinh ngạc, nhìn Nam Tịch, cười nói: "Chị Nam Tịch, chị đừng nói đùa chứ? Việc này sao tôi có thể?"
Tầm mắt của mọi người nhao nhao nhìn về phía tiểu Cần, cũng là một mặt không hiểu, nghị luận.
"Nói đi, vì sao lại đổi ly nước ép của tôi, ai sai khiến cô?" Nam Tịch không để ý tới tiểu Cần hỏi lại, hai tay vòng trước ngực, một mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Tiểu Cần còn chưa kịp mở miệng, thì Tô Thiên Ngữ đã đứng ra, lôi kéo tay Nam Tịch nói: "Nam Tịch, có phải có hiểu lầm gì rồi không? Tiểu Cần một mực ở bên cạnh tớ, làm sao có thể đi đổi nước ép của cậu được?"
Nam Tịch ra vẻ tỉnh ngộ nói một câu: "Đúng nha, biết tôi dị ứng với xoài còn có cậu."
"Nam Tịch, cậu có ý gì?"
Tô Thiên Ngữ trừng to mắt, một bộ dáng ủy khuất nhìn Nam Tịch, hai mắt phiếm hồng.
Nam Tịch thấy thế, khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tô Thiên Ngữ, "Không có ý gì, tớ cũng đâu nói là cậu làm, nhưng chuyện này… xác thực là có liên quan đến trợ lý của cậu!"
"Chị Nam Tịch, chị luôn miệng nói là tôi làm, có chứng cứ sao?"
"Không có, cái ly cũng bị cô mang đi thì tôi đào đâu ra chứng cứ."
Tiểu Cần nghe thấy vậy thì không nhịn được mà cười phá lên, giễu cợt nói: "Không có chứng cứ mà chị một mực chắc chắn là tôi. Chị Nam Tịch, cho dù chị có là Tổng giám đốc phu nhân thì cũng không thể ngậm máu phun người chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thiên Ngữ thấy thế, thì liền đứng chắn trước mặt tiểu Cần, trong lời nói đều là Nam Tịch không nói đạo lý ——
"Nam Tịch, tớ biết cậu rất tức giận, nhưng loại sự tình này phải có chứng cứ, điều tra rõ ràng, không thể đổ oan cho người tốt."
Cô ta vừa dứt lời dưới, thì một đạo thanh âm thanh lãnh truyền đến ——
"Tôi có thể chứng minh, người đổi ly nước trái cây chính là cô ta."
Tô Thiên Ngữ nghe thấy giọng nói này, thân thể liền run lên.
Chỉ thấy Diệp Tĩnh Hi chậm rãi đứng dậy, thần sắc ung dung.
Nam Tịch nhìn về phía Diệp Tĩnh Hi, cô thật không nghĩ tới, lúc này cô ấy lại giúp đỡ chính mình.
Mà Tô Thiên Ngữ thì sợ ngây người!
Cô ta không thể tin nhìn Diệp Tĩnh Hi, "Hi tỷ, chị..."
Diệp Tĩnh Hi không nhìn Tô Thiên Ngữ, trầm giọng nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đi từ tổ đạo cụ ra, trong tay còn cầm một ly nước ép xoài, sau đó ném đi đâu tôi cũng không rõ."
"Tôi không có! Các người đều đang vu oan cho tôi, tôi chưa từng làm qua!" Lúc này sắc mặt Tiểu Cần tái nhợt, mạnh miệng phản bác.
Ánh mắt Diệp Tĩnh Hi lạnh lùng nhìn về phía cô ta, mang theo vài phần châm chọc nói: "Ý của cô là tôi đổ oan cho cô?"
Tô Thiên Ngữ từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trên mặt miễn cưỡng mang theo nụ cười, nói: "Hi tỷ, có phải có hiểu lầm rồi không, hoặc là chị nhìn nhầm."
"Tôi thấy rất rõ ràng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thiên Ngữ sắc mặt trắng bệch, cô ta thật sự không nghĩ tới, mới có một ngày mà Diệp Tĩnh Hi như biến thành một người khác, mỗi lời nói ra đều là giúp Nam Tịch.
Lúc này Bạch Dị chạy tới, "Phu nhân, camera đã sửa xong, có thể lấy giữ liệu được rồi."
Tiểu Cần nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Thiên Ngữ.
"Tiểu Cần, em mau thành thật trả lời cho chị, em có làm việc này hay không?" Trước mặt tất cả mọi người, Tô Thiên Ngữ liền đứng ra, túm lấy bả vai của Tiểu Cần, giọng điệu tra hỏi.
Tiểu Cần nhìn Tô Thiên Ngữ, khẽ cắn môi gật đầu nói: "Là em làm! Bởi vì em chán ghét Nam Tịch, vai diễn của bộ phim này rõ ràng là của chị. Là cô ta dùng mọi thủ đoạn để cướp đi nên em mới không nhịn được."
"Thật xin lỗi, chị Thiên Ngữ, làm liên lụy đến chị! Các người không cần tra xét nữa, tất cả đều là tôi làm!"
"Sao cô biết tôi bị dị ứng với xoài?" Nam Tịch mặt không thay đổi hỏi.
"Trước đó có một lần, chị Thiên Ngữ để cho tôi đặt thức ăn ngoài, chị ấy có nói qua là cô không thể ăn được xoài, sẽ bị dị ứng. Tôi liền nhớ kỹ, cho nên lần này mới nghĩ đến việc dùng nước ép xoài để hại cô!"
Tô Thiên Ngữ nghe vậy, tức giận tát cô ta một bạt tai, tức giận nói: "Tiểu Cần, sao em có thể làm như vậy? Vai diễn vốn là cạnh tranh công bằng, chưa nói đến Nam Tịch là chị em tốt của chị, cô ấy có thể diễn nhân vật này chị cũng rất vui!"
"Em làm như vậy, rõ ràng là đẩy chị vào thế bất nghĩa!" Tô Thiên Ngữ quay đầu nhìn về phía Nam Tịch, "Nam Tịch, thật xin lỗi, tớ thật không nghĩ tới..."
Nam Tịch không muốn xem cô ta diễn kịch, liền đánh gãy lời nói của cô ta, "Đều thừa nhận rồi, cũng không cần phải xoắn xuýt làm gì, giao cho công ty xử lý đi."
Sau đó, Nam Tịch quay đầu nhìn về phía Diệp Tĩnh Hi, chân thành nói: "Cảm ơn chị, Hi tỷ."
"Chuyện nhỏ mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro