Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng
CÚI ĐẦU NHẬN LỖI
Đường Nguyệt Y
2024-07-12 16:15:14
"Cảnh Đình, bọn họ bắt nạt em."
Giọng điệu nũng nịu, cầu được chở che và cả hai từ "bọn họ" của Ân Mặc Dao thôi cũng đủ khiến hai tên bảo vệ run sợ, tới khi lén lút bắt gặp cặp mắt lạnh giá như băng của người đàn ông ấy, thì chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống xin tha.
Phương Cảnh Đình đi tới, nhưng việc đầu tiên anh làm là nhìn về phía hai cô gái kia và nói:
"Hai người làm việc ở bộ phận nào?"
"Dạ, bọn em được gọi tới phỏng vấn!"
"Vị trí Giám đốc thiết kế?"
"Vâng!" Hai cô gái đều gật đầu xác nhận.
"Vị trí đó đã chọn được người thích hợp rồi, hai cô về đi, chi phí đi lại bên bộ phận tài chính sẽ liên hệ chi trả sau."
Nghe anh nói xong, thì hai cô gái lại ngơ ngác nhìn nhau, căn bản là vì vẫn mông lung trước thân phận của người đàn ông này. Thấy vậy, Ân Mặc Dao liền lên tiếng:
"Anh ấy là Tổng giám đốc điều hành ở đây, là người có quyết định cuối cùng. Hai cô có thể ra về được rồi đó."
Nghe vậy, hai cô gái mới chịu tin, nét mặt thất vọng nhanh chóng xuất hiện cùng cái cúi đầu trước khi rời đi.
Lúc này, Phương Quảng Trọng cũng có ý định tránh khỏi tai họa sắp sửa ập tới, nhưng làm sao tránh kịp với ánh mắt sắc lạnh của Phương Cảnh Đình.
"Đứng lại."
Anh đã lên tiếng, hắn có không muốn cũng không dám chống đối. Vừa đứng lại, đã bị chất vấn.
"Ba cậu có dạy cách cúi đầu chào hỏi người lớn khi gặp mặt không? Mẹ cậu có dạy thái độ hành xử lịch sự, chín chắn khi đứng trước bề trên của mình không? Nếu không có, hay để người chú này thay mặt dạy dỗ một lần cho nhớ, hửm?"
Phương Quảng Trọng vừa rồi ngông cuồng bao nhiêu, giờ lại dè dặt như chó cụp đuôi bấy nhiêu. Bởi hắn chỉ như con kiến trước mặt Phương Cảnh Đình vậy, anh chỉ cần dùng một ngón tay út cũng có thể đè chết hắn.
Việc đầu tiên hắn làm, là lễ phép cúi đầu.
"Chú út, thím út!"
Nhìn nét mặt đè nén tức giận của hắn, Mặc Dao hả hê vô cùng. Nhưng chưa gì lại nghe hắn mách lẻo:
"Thật ra chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thậm chí người phụ nữ của chú còn ra tay đánh cháu trước. Tức quá, nên cháu mới gọi bảo vệ..."
"Gọi bảo vệ đến đánh tôi, định đánh đến khi nào tôi chịu nói xin lỗi mới thôi. Với cả, tôi đánh cậu cũng tại vì cậu mắng thím dâu bằng cái loại ngôn ngữ vô học, đại khái là con tiện nhân này kia đồ đó. Cậu có mắng vốn, cũng phải nói cho đầy đủ một chút chứ."
Lúc hắn đang ngập ngừng, thì Mặc Dao đã thản nhiên lên tiếng nói rõ đầu đuôi trước, khiến ai kia một phen đen mặt.
"Xem ra, cậu không hề để vào đầu những gì tôi đã nói trước đó nhỉ? Cứ thích gây chuyện với thím dâu của mình, như vậy mới vui à?" Chất giọng của Phương Cảnh Đình tuyệt nhiên lạnh lùng, như thể đang trực tiếp dồn ép đối phương vào thế căng thẳng không lối thoát.
"Cháu..."
"Mau cúi đầu nhận lỗi đi." Anh kiên định lên tiếng, cũng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Giờ thì Phương Quảng Trọng có không muốn, cũng phải thực hiện theo yêu cầu của người chú quyền lực, mặc dù ánh mắt đã hằn lên vệt đỏ vì không cam tâm.
"Thím út, vừa rồi đều là lỗi của tôi. Thím đại nhân đại lượng, bỏ qua cho."
Còn gì hả hê bằng được nhìn hình ảnh bạn trai cúi đầu nhận lỗi ngay trước mặt. Ân Mặc Dao không tài nào giấu nổi nụ cười đắc ý trên môi, kèm theo hành động xoa đầu tra nam một cách tùy ý.
"Được rồi. Sau này, đừng để bản thân lặp lại sai lầm tương tự nữa nha, cháu trai."
Phương Quảng Trọng nghiến răng ken két, đường quyền siết chặt trong tay mà chẳng thể làm gì lại càng dễ điên hơn. Nhưng suy cho cùng, thứ hắn có thể cũng chỉ là đứng đó trơ mắt chứng kiến dáng vẻ tay trong tay, kiêu kỳ rời đi của bạn gái cũ.
Hắn tức tới mức vung tay đấm thẳng vào tường, lửa giận đong đầy trong hốc mắt.
"Ân Mặc Dao, cô cứ chờ đó cho tôi."
[...]
Theo chân Phương Cảnh Đình lên tận phòng làm việc, cô tự nhiên thoải mái ngã lưng trên sofa, đợi tới khi người đàn ông ấy rót trà xong, mới ngồi dậy nâng ly uống liền một ngụm.
Nhìn điệu bộ khoái chí của cô, anh lại bất giác mỉm cười.
"Sao lại đăng ký xin ứng tuyển? Trực tiếp để tôi đề cử lên, rồi nhận chức luôn không phải tốt hơn sao?"
"Tôi muốn đi lên bằng thực lực, nhưng mà anh cũng dở thật. Biết rõ kiểu gì tôi cũng xin vào làm, vậy mà cũng không dọn đường trước cho tôi, còn để hai người khác được gọi tới phỏng vấn."
Ủa? Vậy là muốn đi lên bằng thực lực dữ chưa cô Dao? Cô nói, mà Phương Cảnh Đình không kịp đỡ, làm anh đơ ra luôn rồi.
"Vậy là đều tại tôi không sắp xếp chu toàn cho cô đó à?"
"Chứ còn gì nữa." Mặc Dao bĩu môi.
Sau đó, cô tùy hứng phóng tầm mắt quan sát không gian trong phòng làm việc của vị Tổng giám đốc này, rồi tự nhiên gật đầu tán thưởng.
"Phòng rộng rãi, trang trí đẹp mắt, gam màu phù hợp. Cảnh Đình, tôi cũng muốn có một nơi làm việc y như chỗ này."
Giọng điệu nũng nịu, cầu được chở che và cả hai từ "bọn họ" của Ân Mặc Dao thôi cũng đủ khiến hai tên bảo vệ run sợ, tới khi lén lút bắt gặp cặp mắt lạnh giá như băng của người đàn ông ấy, thì chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống xin tha.
Phương Cảnh Đình đi tới, nhưng việc đầu tiên anh làm là nhìn về phía hai cô gái kia và nói:
"Hai người làm việc ở bộ phận nào?"
"Dạ, bọn em được gọi tới phỏng vấn!"
"Vị trí Giám đốc thiết kế?"
"Vâng!" Hai cô gái đều gật đầu xác nhận.
"Vị trí đó đã chọn được người thích hợp rồi, hai cô về đi, chi phí đi lại bên bộ phận tài chính sẽ liên hệ chi trả sau."
Nghe anh nói xong, thì hai cô gái lại ngơ ngác nhìn nhau, căn bản là vì vẫn mông lung trước thân phận của người đàn ông này. Thấy vậy, Ân Mặc Dao liền lên tiếng:
"Anh ấy là Tổng giám đốc điều hành ở đây, là người có quyết định cuối cùng. Hai cô có thể ra về được rồi đó."
Nghe vậy, hai cô gái mới chịu tin, nét mặt thất vọng nhanh chóng xuất hiện cùng cái cúi đầu trước khi rời đi.
Lúc này, Phương Quảng Trọng cũng có ý định tránh khỏi tai họa sắp sửa ập tới, nhưng làm sao tránh kịp với ánh mắt sắc lạnh của Phương Cảnh Đình.
"Đứng lại."
Anh đã lên tiếng, hắn có không muốn cũng không dám chống đối. Vừa đứng lại, đã bị chất vấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba cậu có dạy cách cúi đầu chào hỏi người lớn khi gặp mặt không? Mẹ cậu có dạy thái độ hành xử lịch sự, chín chắn khi đứng trước bề trên của mình không? Nếu không có, hay để người chú này thay mặt dạy dỗ một lần cho nhớ, hửm?"
Phương Quảng Trọng vừa rồi ngông cuồng bao nhiêu, giờ lại dè dặt như chó cụp đuôi bấy nhiêu. Bởi hắn chỉ như con kiến trước mặt Phương Cảnh Đình vậy, anh chỉ cần dùng một ngón tay út cũng có thể đè chết hắn.
Việc đầu tiên hắn làm, là lễ phép cúi đầu.
"Chú út, thím út!"
Nhìn nét mặt đè nén tức giận của hắn, Mặc Dao hả hê vô cùng. Nhưng chưa gì lại nghe hắn mách lẻo:
"Thật ra chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thậm chí người phụ nữ của chú còn ra tay đánh cháu trước. Tức quá, nên cháu mới gọi bảo vệ..."
"Gọi bảo vệ đến đánh tôi, định đánh đến khi nào tôi chịu nói xin lỗi mới thôi. Với cả, tôi đánh cậu cũng tại vì cậu mắng thím dâu bằng cái loại ngôn ngữ vô học, đại khái là con tiện nhân này kia đồ đó. Cậu có mắng vốn, cũng phải nói cho đầy đủ một chút chứ."
Lúc hắn đang ngập ngừng, thì Mặc Dao đã thản nhiên lên tiếng nói rõ đầu đuôi trước, khiến ai kia một phen đen mặt.
"Xem ra, cậu không hề để vào đầu những gì tôi đã nói trước đó nhỉ? Cứ thích gây chuyện với thím dâu của mình, như vậy mới vui à?" Chất giọng của Phương Cảnh Đình tuyệt nhiên lạnh lùng, như thể đang trực tiếp dồn ép đối phương vào thế căng thẳng không lối thoát.
"Cháu..."
"Mau cúi đầu nhận lỗi đi." Anh kiên định lên tiếng, cũng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Giờ thì Phương Quảng Trọng có không muốn, cũng phải thực hiện theo yêu cầu của người chú quyền lực, mặc dù ánh mắt đã hằn lên vệt đỏ vì không cam tâm.
"Thím út, vừa rồi đều là lỗi của tôi. Thím đại nhân đại lượng, bỏ qua cho."
Còn gì hả hê bằng được nhìn hình ảnh bạn trai cúi đầu nhận lỗi ngay trước mặt. Ân Mặc Dao không tài nào giấu nổi nụ cười đắc ý trên môi, kèm theo hành động xoa đầu tra nam một cách tùy ý.
"Được rồi. Sau này, đừng để bản thân lặp lại sai lầm tương tự nữa nha, cháu trai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Quảng Trọng nghiến răng ken két, đường quyền siết chặt trong tay mà chẳng thể làm gì lại càng dễ điên hơn. Nhưng suy cho cùng, thứ hắn có thể cũng chỉ là đứng đó trơ mắt chứng kiến dáng vẻ tay trong tay, kiêu kỳ rời đi của bạn gái cũ.
Hắn tức tới mức vung tay đấm thẳng vào tường, lửa giận đong đầy trong hốc mắt.
"Ân Mặc Dao, cô cứ chờ đó cho tôi."
[...]
Theo chân Phương Cảnh Đình lên tận phòng làm việc, cô tự nhiên thoải mái ngã lưng trên sofa, đợi tới khi người đàn ông ấy rót trà xong, mới ngồi dậy nâng ly uống liền một ngụm.
Nhìn điệu bộ khoái chí của cô, anh lại bất giác mỉm cười.
"Sao lại đăng ký xin ứng tuyển? Trực tiếp để tôi đề cử lên, rồi nhận chức luôn không phải tốt hơn sao?"
"Tôi muốn đi lên bằng thực lực, nhưng mà anh cũng dở thật. Biết rõ kiểu gì tôi cũng xin vào làm, vậy mà cũng không dọn đường trước cho tôi, còn để hai người khác được gọi tới phỏng vấn."
Ủa? Vậy là muốn đi lên bằng thực lực dữ chưa cô Dao? Cô nói, mà Phương Cảnh Đình không kịp đỡ, làm anh đơ ra luôn rồi.
"Vậy là đều tại tôi không sắp xếp chu toàn cho cô đó à?"
"Chứ còn gì nữa." Mặc Dao bĩu môi.
Sau đó, cô tùy hứng phóng tầm mắt quan sát không gian trong phòng làm việc của vị Tổng giám đốc này, rồi tự nhiên gật đầu tán thưởng.
"Phòng rộng rãi, trang trí đẹp mắt, gam màu phù hợp. Cảnh Đình, tôi cũng muốn có một nơi làm việc y như chỗ này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro