Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 25
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
"Cô nương nói nhảm với tên khốn này làm gì?" Khương Bách đang tức giận nên không nghĩ ngợi nhiều, hắn đi đến trước mặt những tên tội phạm bị lưu đày khác, chỉ vào gã trên mặt đất, nghiêm mặt cảnh cáo: "Những ai muốn chạy thì nhìn cho kỹ, đây chính là kết cục!"
Chỉ thấy Khương Bách hừ lạnh một tiếng, lấy ra một sợi dây thừng, trói chặt tay gã đàn ông trên mặt đất, sau đó kéo mạnh về phía trước, hắn bị kéo lê trên mặt đất.
Hắn vốn đã bị gãy chân, bây giờ lại bị kéo lê như thế này, mỗi giây phút sống sót tiếp theo đều là sự tra tấn!
Những tên lưu đày khác nghe thấy tiếng cơ thể hắn cọ xát với mặt đất, cùng với tiếng kêu đau, sợ đến mức người run rẩy, cúi đầu liên tục đáp: "Không, chúng ta không dám, đừng đánh chúng ta!"
Mặt đất trên núi rất gồ ghề, lại còn nhiều đá sỏi, chẳng mấy chốc, con đường mà hắn đi qua đã để lại một vệt máu dài, khiến những kẻ khác từng có ý định bỏ trốn đều dập tắt ý định đó.
"Muốn chết sao?" Tiếng quát tháo đột ngột của Khương Bách làm Lâm Hiểu Nguyệt giật mình, chẳng lẽ nàng lại bị phát hiện rồi?
Hóa ra Lâm Hiểu Nguyệt để lại dấu hiệu trên đường đi, nàng vừa đi vừa đá vài cái, muốn dính máu trên mặt đất vào những viên đá lớn hơn.
"Ta, ta đi đau đầu gối nên chỉ đá chân thôi."
Nàng cười gượng ngẩng đầu định giải thích nhưng lại phát hiện ra Khương Bách đang mắng gã bị kéo lê trên mặt đất kia.
Hắn ta thật sự rất cứng cỏi, bị hành hạ đến nửa sống nửa chết rồi mà vẫn muốn vùng khỏi Khương Bách!
Vì đã là đường xuống dốc nên Khương Bách kéo một người cũng không dễ dàng, tên đó liền mượn thế bật dậy, nhảy lên người Khương Bách.
"Buông ta ra!" Hắn ta gầm lên một tiếng, hung hăng cắn vào một bên tai của Khương Bách.
Trong chốc lát, đột nhiên Khương Bách trở nên rất bị động, trừ khi hắn không muốn tai mình nữa, nếu không thì hắn chỉ có thể nghe theo lời của người đó.
Nhưng tên đó có thể chạy thoát được không? Ở đây còn có một tên nha dịch, chỉ dùng sức mạnh để chạy trốn thì không được!
Chỉ thấy Hà Viễn đã rút thanh đao bên hông, từng bước nhanh chóng lao về phía tên đó.
Chỉ thấy Khương Bách hừ lạnh một tiếng, lấy ra một sợi dây thừng, trói chặt tay gã đàn ông trên mặt đất, sau đó kéo mạnh về phía trước, hắn bị kéo lê trên mặt đất.
Hắn vốn đã bị gãy chân, bây giờ lại bị kéo lê như thế này, mỗi giây phút sống sót tiếp theo đều là sự tra tấn!
Những tên lưu đày khác nghe thấy tiếng cơ thể hắn cọ xát với mặt đất, cùng với tiếng kêu đau, sợ đến mức người run rẩy, cúi đầu liên tục đáp: "Không, chúng ta không dám, đừng đánh chúng ta!"
Mặt đất trên núi rất gồ ghề, lại còn nhiều đá sỏi, chẳng mấy chốc, con đường mà hắn đi qua đã để lại một vệt máu dài, khiến những kẻ khác từng có ý định bỏ trốn đều dập tắt ý định đó.
"Muốn chết sao?" Tiếng quát tháo đột ngột của Khương Bách làm Lâm Hiểu Nguyệt giật mình, chẳng lẽ nàng lại bị phát hiện rồi?
Hóa ra Lâm Hiểu Nguyệt để lại dấu hiệu trên đường đi, nàng vừa đi vừa đá vài cái, muốn dính máu trên mặt đất vào những viên đá lớn hơn.
"Ta, ta đi đau đầu gối nên chỉ đá chân thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cười gượng ngẩng đầu định giải thích nhưng lại phát hiện ra Khương Bách đang mắng gã bị kéo lê trên mặt đất kia.
Hắn ta thật sự rất cứng cỏi, bị hành hạ đến nửa sống nửa chết rồi mà vẫn muốn vùng khỏi Khương Bách!
Vì đã là đường xuống dốc nên Khương Bách kéo một người cũng không dễ dàng, tên đó liền mượn thế bật dậy, nhảy lên người Khương Bách.
"Buông ta ra!" Hắn ta gầm lên một tiếng, hung hăng cắn vào một bên tai của Khương Bách.
Trong chốc lát, đột nhiên Khương Bách trở nên rất bị động, trừ khi hắn không muốn tai mình nữa, nếu không thì hắn chỉ có thể nghe theo lời của người đó.
Nhưng tên đó có thể chạy thoát được không? Ở đây còn có một tên nha dịch, chỉ dùng sức mạnh để chạy trốn thì không được!
Chỉ thấy Hà Viễn đã rút thanh đao bên hông, từng bước nhanh chóng lao về phía tên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro