Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 34
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
Ngon! Thịt gà cắn vào ngọt chắc nhưng không hề dai, chắc là gà thả rông? Không giống như những con gà cả đời không đi bộ quá ba mét, hương vị của chúng thật sự kém xa! Không biết từ lúc nào, Lâm Hiểu Nguyệt đã ăn hết một chiếc đùi gà, nàng sờ cái bụng đã căng tròn, quyết định nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ ăn nốt chiếc đùi gà còn lại! So với Lâm Hiểu Nguyệt nhàn nhã ở đây thì Hà Viễn lại thảm hơn nhiều! Hắn ta đói bụng chạy đến Hồi Xuân Đường, vì trên người có mùi máu quá nồng nên bị người hầu chặn ở bên ngoài.
"Đi đi đi! Đừng kéo người chết vào đây!"
Người hầu bịt mũi, ghét bỏ xua đuổi Hà Viễn.
Đây có lẽ là ngày tủi nhục nhất của Hà Viễn kể từ khi làm nha dịch!
Hắn ta lấy lệnh bài ra: "Đồ hỗn xược, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, ta là nha dịch kinh thành! Huynh đệ của ta bị thương rồi, mau gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!"
Người hầu cười lạnh, thật sự coi Hồi Xuân Đường là nơi thu gom rác thải sao? Một tên nha dịch nhỏ bé mà cũng dám ra oai, đến từ kinh thành thì sao chứ? Hồi Xuân Đường cũng có mặt bằng ở kinh thành! Chưa thấy quý nhân nào đến Hồi Xuân Đường mà lại không nể mặt, thật sự cho rằng mình là nhân vật quan trọng lắm sao! Hắn không khách khí đáp trả: "Chưởng quầy không có ở đây, ngài tìm nơi khác đi! Mau đi đi, mau đi đi!"
Hà Viễn biết Hồi Xuân Đường có bối cảnh nhưng không ngờ người hầu ở đây lại không nể mặt như vậy! Hắn ta đột ngột hất tiểu nhị ra, xông vào trong, lớn tiếng gọi: "Chưởng quầy có ở đây không? Cứu mạng! Mau cứu mạng huynh đệ của ta!"
Chưởng quầy trong phòng đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ông ta không ra ngoài là vì rất bất mãn với thái độ hống hách của Hà Viễn, cho nên dù Hà Viễn có gào thét nửa ngày trời, ông ta cũng không hề động lòng.
Người hầu bị hất đau điếng, tức giận vô cùng! Hắn thấy chưởng quầy vẫn không ra mặt, trong lòng đã hiểu được phần nào, thế là hắn gọi tất cả mọi người trong cửa hàng lại, vây quanh Hà Viễn: "Tên này to gan lớn mật, dám xông vào Hồi Xuân Đường, đuổi hắn ra ngoài!"
"Đi đi đi! Đừng kéo người chết vào đây!"
Người hầu bịt mũi, ghét bỏ xua đuổi Hà Viễn.
Đây có lẽ là ngày tủi nhục nhất của Hà Viễn kể từ khi làm nha dịch!
Hắn ta lấy lệnh bài ra: "Đồ hỗn xược, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, ta là nha dịch kinh thành! Huynh đệ của ta bị thương rồi, mau gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!"
Người hầu cười lạnh, thật sự coi Hồi Xuân Đường là nơi thu gom rác thải sao? Một tên nha dịch nhỏ bé mà cũng dám ra oai, đến từ kinh thành thì sao chứ? Hồi Xuân Đường cũng có mặt bằng ở kinh thành! Chưa thấy quý nhân nào đến Hồi Xuân Đường mà lại không nể mặt, thật sự cho rằng mình là nhân vật quan trọng lắm sao! Hắn không khách khí đáp trả: "Chưởng quầy không có ở đây, ngài tìm nơi khác đi! Mau đi đi, mau đi đi!"
Hà Viễn biết Hồi Xuân Đường có bối cảnh nhưng không ngờ người hầu ở đây lại không nể mặt như vậy! Hắn ta đột ngột hất tiểu nhị ra, xông vào trong, lớn tiếng gọi: "Chưởng quầy có ở đây không? Cứu mạng! Mau cứu mạng huynh đệ của ta!"
Chưởng quầy trong phòng đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ông ta không ra ngoài là vì rất bất mãn với thái độ hống hách của Hà Viễn, cho nên dù Hà Viễn có gào thét nửa ngày trời, ông ta cũng không hề động lòng.
Người hầu bị hất đau điếng, tức giận vô cùng! Hắn thấy chưởng quầy vẫn không ra mặt, trong lòng đã hiểu được phần nào, thế là hắn gọi tất cả mọi người trong cửa hàng lại, vây quanh Hà Viễn: "Tên này to gan lớn mật, dám xông vào Hồi Xuân Đường, đuổi hắn ra ngoài!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro