Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 45
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
Cổ Thiện Nhân tức đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi mình, tức giận mắng: "Được lắm đồ bạch nhãn lang, ta tốt bụng cho ngươi ở lại, ngươi lại còn lấy oán báo ân! Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có thể bước ra khỏi cửa Hồi Xuân Đường của chúng ta, cũng đừng hòng bước ra khỏi cửa trấn Phù Dung!"
Hà Viễn trừng mắt nhìn Cổ Thiện Nhân, trầm giọng quát: "Ông nói lại lần nữa!"
Cổ Thiện Nhân bị sát khí của Hà Viễn làm cho sợ hãi, nuốt nước bọt mấy lần mới tiếp tục lấy hết can đảm nói: "Ta nói, ngươi đừng hòng bước ra khỏi trấn Phù Dung! Ngươi nợ tiền không trả thì chờ huyện nha phát lệnh truy nã bắt ngươi đi! Ta và huyện thái gia có giao tình! Ngươi là nha dịch từ kinh thành đến thì là cái thá gì, phép vua thua lệ làng!"
Hà Viễn bóp chặt cổ Cổ Thiện Nhân, đe dọa: "Ông nói là huyện thái gia bắt ta nhanh hơn, hay là ta giết ông nhanh hơn?"
Cổ Thiện Nhân sợ Hà Viễn kích động thật sự bóp chết mình, mạng ông đáng giá hơn mười đồng vàng nhiều!
Ông ta nhìn đi nhìn lại lại trong y quán tìm kiếm cứu tinh, khi nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyệt, ông ta kích động hét lên: "Cô nương, cô cứu ta với, ta nể mặt cô mới ra tay cứu người!"
Lâm Hiểu Nguyệt thầm mắng Hà Viễn không phải thứ gì tốt đẹp, Khương Bách đã chết, nếu nàng còn đi theo hắn ta nữa, không biết sẽ phải mất bao nhiêu tiền? Mặc dù tiền của nàng kiếm được dễ dàng nhưng cũng không phải từ trên trời rơi xuống, lấy được nhiều thứ như vậy từ dưới mí mắt của hoàng đế, chỉ có quỷ mới biết nàng đã phải tiêu tốn bao nhiêu tế bào não! Vì vậy, nàng nhất định phải mượn tay Cổ Thiện Nhân để giải quyết cái hố không đáy này!
"Hà Viễn, huynh bị làm sao vậy! Mau xin lỗi Cổ chưởng quầy đi, tiền huynh nợ, ta trả giúp huynh! Cổ chưởng quầy, viên thuốc hôm qua cần bao nhiêu tiền?"
Cổ Thiện Nhân bây giờ chỉ muốn bảo vệ mạng sống, chuyện trả thù hay không thì để sau tính, ông nói ngay: "Mười đồng vàng!"
Hà Viễn trợn tròn mắt, tức giận mắng: "Ông làm vậy khác gì cướp tiền? Người cũng không cứu sống được, dựa vào đâu mà đòi mười đồng vàng!"
Hà Viễn trừng mắt nhìn Cổ Thiện Nhân, trầm giọng quát: "Ông nói lại lần nữa!"
Cổ Thiện Nhân bị sát khí của Hà Viễn làm cho sợ hãi, nuốt nước bọt mấy lần mới tiếp tục lấy hết can đảm nói: "Ta nói, ngươi đừng hòng bước ra khỏi trấn Phù Dung! Ngươi nợ tiền không trả thì chờ huyện nha phát lệnh truy nã bắt ngươi đi! Ta và huyện thái gia có giao tình! Ngươi là nha dịch từ kinh thành đến thì là cái thá gì, phép vua thua lệ làng!"
Hà Viễn bóp chặt cổ Cổ Thiện Nhân, đe dọa: "Ông nói là huyện thái gia bắt ta nhanh hơn, hay là ta giết ông nhanh hơn?"
Cổ Thiện Nhân sợ Hà Viễn kích động thật sự bóp chết mình, mạng ông đáng giá hơn mười đồng vàng nhiều!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta nhìn đi nhìn lại lại trong y quán tìm kiếm cứu tinh, khi nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyệt, ông ta kích động hét lên: "Cô nương, cô cứu ta với, ta nể mặt cô mới ra tay cứu người!"
Lâm Hiểu Nguyệt thầm mắng Hà Viễn không phải thứ gì tốt đẹp, Khương Bách đã chết, nếu nàng còn đi theo hắn ta nữa, không biết sẽ phải mất bao nhiêu tiền? Mặc dù tiền của nàng kiếm được dễ dàng nhưng cũng không phải từ trên trời rơi xuống, lấy được nhiều thứ như vậy từ dưới mí mắt của hoàng đế, chỉ có quỷ mới biết nàng đã phải tiêu tốn bao nhiêu tế bào não! Vì vậy, nàng nhất định phải mượn tay Cổ Thiện Nhân để giải quyết cái hố không đáy này!
"Hà Viễn, huynh bị làm sao vậy! Mau xin lỗi Cổ chưởng quầy đi, tiền huynh nợ, ta trả giúp huynh! Cổ chưởng quầy, viên thuốc hôm qua cần bao nhiêu tiền?"
Cổ Thiện Nhân bây giờ chỉ muốn bảo vệ mạng sống, chuyện trả thù hay không thì để sau tính, ông nói ngay: "Mười đồng vàng!"
Hà Viễn trợn tròn mắt, tức giận mắng: "Ông làm vậy khác gì cướp tiền? Người cũng không cứu sống được, dựa vào đâu mà đòi mười đồng vàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro