Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 50
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
Rời khỏi phòng giam của huyện nha, Lâm Hiểu Nguyệt đi thẳng đến bãi tha ma, nàng cần tìm một xác chết phụ nữ có thân hình gần giống mình ở đó. Bởi vì khi Hà Viễn gây náo loạn ở Hồi Xuân Đường, nàng cũng có mặt, nếu huyện thái gia mở phiên tòa xét xử thì họ chắc chắn sẽ tìm nàng ra làm chứng, để cắt đứt hoàn toàn với Hà Viễn, lựa chọn giả chết là cách tốt nhất.
Trấn Phù Dung không có bãi tha ma, Lâm Hiểu Nguyệt phải đi đến gần trấn Đông Nguyên mới thấy một nơi âm khí rất nặng. Mặc dù nàng không hiểu tại sao trấn Đông Nguyên lại đồng ý để người ta vứt xác bừa bãi như vậy nhưng nàng có thể yên tâm tìm xác chết phụ nữ ở đây, trấn Phù Dung cách đây rất xa, hơn nữa nơi này hoang vắng không một bóng người, không lo bị người khác nhìn thấy.
Thời gian cấp bách, nàng cởi áo ngoài, thay một bộ y phục mới trong bọc đồ, Lâm Hiểu Nguyệt kéo váy lên, thắt nút, sau đó lại xắn tay áo lên cao nhất, cuối cùng nhét hai cục bông trong không gian vào mũi, mùi xác chết ở đây quá nồng! Phủ nha có ngỗ tác, vì vậy nàng không chỉ phải tìm người có thân hình giống mình mà thời gian chết cũng không được quá lâu, vì ngỗ tác chỉ cần nhìn vào vết bầm tím trên xác chết là có thể phân biệt được. Những xác chết mới ở trên lại có thân hình quá chênh lệch, nếu tìm xuống nữa thì mất quá nhiều thời gian, chọn lựa một hồi lâu, nàng suýt nôn ọe vì mùi nhưng vẫn không tìm được xác chết phụ nữ nào hài lòng.
Đang lúc nàng không biết phải làm sao thì từ xa vọng lại tiếng của mấy người đàn ông, nàng vội vàng tìm một góc trốn đi.
Người đi đầu là một người đàn ông thấp bé, trên người mặc áo bào gấm màu xanh lục, chiếc thắt lưng vàng thắt chặt lấy vòng eo to béo, khi sắp đi đến bãi tha ma, hắn ta dừng bước, ra lệnh cho mấy người đàn ông mặc quần áo vải thô: "Nhanh lên nào, các ngươi nhanh lên một chút, ném xong thì ra ngoài! Bà chủ Hoa còn chờ chúng ta tìm cô nương mới!"
Những người đàn ông mặc quần áo vải thô này hẳn là tuỳ tùng, họ cúi đầu đáp lại, suốt cả quá trình đều không dừng bước, đi thẳng vào bãi tha ma, tùy tiện ném người rồi vội vàng chạy ra.
Trấn Phù Dung không có bãi tha ma, Lâm Hiểu Nguyệt phải đi đến gần trấn Đông Nguyên mới thấy một nơi âm khí rất nặng. Mặc dù nàng không hiểu tại sao trấn Đông Nguyên lại đồng ý để người ta vứt xác bừa bãi như vậy nhưng nàng có thể yên tâm tìm xác chết phụ nữ ở đây, trấn Phù Dung cách đây rất xa, hơn nữa nơi này hoang vắng không một bóng người, không lo bị người khác nhìn thấy.
Thời gian cấp bách, nàng cởi áo ngoài, thay một bộ y phục mới trong bọc đồ, Lâm Hiểu Nguyệt kéo váy lên, thắt nút, sau đó lại xắn tay áo lên cao nhất, cuối cùng nhét hai cục bông trong không gian vào mũi, mùi xác chết ở đây quá nồng! Phủ nha có ngỗ tác, vì vậy nàng không chỉ phải tìm người có thân hình giống mình mà thời gian chết cũng không được quá lâu, vì ngỗ tác chỉ cần nhìn vào vết bầm tím trên xác chết là có thể phân biệt được. Những xác chết mới ở trên lại có thân hình quá chênh lệch, nếu tìm xuống nữa thì mất quá nhiều thời gian, chọn lựa một hồi lâu, nàng suýt nôn ọe vì mùi nhưng vẫn không tìm được xác chết phụ nữ nào hài lòng.
Đang lúc nàng không biết phải làm sao thì từ xa vọng lại tiếng của mấy người đàn ông, nàng vội vàng tìm một góc trốn đi.
Người đi đầu là một người đàn ông thấp bé, trên người mặc áo bào gấm màu xanh lục, chiếc thắt lưng vàng thắt chặt lấy vòng eo to béo, khi sắp đi đến bãi tha ma, hắn ta dừng bước, ra lệnh cho mấy người đàn ông mặc quần áo vải thô: "Nhanh lên nào, các ngươi nhanh lên một chút, ném xong thì ra ngoài! Bà chủ Hoa còn chờ chúng ta tìm cô nương mới!"
Những người đàn ông mặc quần áo vải thô này hẳn là tuỳ tùng, họ cúi đầu đáp lại, suốt cả quá trình đều không dừng bước, đi thẳng vào bãi tha ma, tùy tiện ném người rồi vội vàng chạy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro