Chương 30 - Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta
Rắn Chết Trăm N...
2024-08-07 00:07:49
Gã đầu hói hừ lạnh: "Tới đây đi, ta lại muốn xem ngươi không khách sáo như thế nào!"
Tiêu Vũ nhấc chân lên, cả người gọn gàng bay lên không trung. Dưới chân nàng còn có xiềng xích, dây sắt của xiềng xích quấn quanh cổ gã đầu hói.
Nàng vặn mạnh chân, sợi dây xích sắt trở thành vũ khí giết người.
Gã đầu hói cố sức giãy giụa bằng cả hai tay, nhưng sức lực ngày càng yếu đi, cuối cùng cả người ngã ầm xuống đất, hai mắt trắng dã.
Sắc mặt Tiêu Vũ tối sầm, đang định dùng nhiều sức hơn thì lại bị người nào đó ngăn lại: “Đủ rồi!”
Người lên tiếng là Trần Thuận Niên.
Tiêu Vũ nhìn qua.
Trần Thuận Niên nói: “Nếu dùng lực nữa sẽ chết người đấy.”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: "Nói hay, nói hay lắm. Dùng nhiều sức sẽ chết người, nhưng chẳng phải ngươi vừa nói không quan tâm những chuyện này sao?"
Trần Thuận Niên nói: "Tiêu Vũ, ta biết ngươi từng là Công chúa, nhưng hôm nay ngươi bị lưu đày, không khác gì với những người khác. Về phần ta, ta cũng có tư cách quản ngươi. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi buông hắn ra!"
Tiêu Vũ nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, chân đột nhiên động đậy...
Chỉ thấy Tiêu Vũ bay lên trời rồi lại lập tức rơi mạnh xuống.
Răng rắc một tiếng.
Gã đầu hói la hét thảm thiết: “Á!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn có thể hét chứng tỏ gã ta vẫn chưa chết được.
Nhưng chỉ chốc lát sau, mọi người đã nhận ra cánh tay của gã đầu hói kia đã bị bẻ gãy, bởi vì gã ta đang ôm lấy cánh tay mình mà gào thét đau đớn.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Hôm nay tạm thời tha cho cái mạng chó của hắn, sau này nếu còn có kẻ nào khác dám mạo phạm ta thì đừng trách ta không khách sáo!”
Nói đến đây, đôi môi đỏ mọng của Tiêu Vũ lại khẽ nhếch lên: “Phượng hoàng rơi xuống nước còn không bằng một con gà quả thật là không sai, nhưng cũng có một câu là rắn chết trăm năm vẫn còn độc.”
Thật ra Tiêu Vũ cũng không muốn để lộ tài năng của mình như thế này. Nhưng với tình huống hiện tại, nàng không thể không làm vậy được!
Mấy tên giặc cỏ này, nếu như nàng không làm gì đó khiến cho người khác phải kiêng kị thì chắc chắn những kẻ này sẽ lấn tới!
Sau hành động hôm nay của nàng, những kẻ có tâm tư không tốt cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi ra tay với họ, xem sau khi mạo phạm họ thì còn có thể trở ra toàn thây được không.
Gã đầu hói kia lấy lại được chút bình tĩnh, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ của gã ta đã không còn sự càn rỡ thô lỗ như trước nữa, thay vào đó là một loại sợ hãi.
Mọi người cũng ý thức được rằng mặc dù Trưởng Công chúa Tiêu Vũ này là một mỹ nhân, nhưng cũng là một mụ điên, ra tay tàn nhẫn, vừa ra tay đã muốn lấy mạng người.
Nếu không phải hôm nay có Trần Thuận Niên ngăn cản thì có lẽ gã đầu hói kia đã không còn sống nữa rồi.
Những kẻ nóng lòng muốn bắt nạt ba người họ cũng co rúm lại.
Lúc này Tô Lệ Nương đã tìm được một chỗ, định ngồi xuống.
Người bên cạnh không hề có ý định di chuyển: “Vị vừa rồi kia chính là Công chúa, không biết vị này là ai? Cũng không thể cũng là Công chúa đâu nhỉ?”
Dù không dám dùng hành động thực tế, nhưng há họng nói mấy lời kỳ quặc thế này thì chắc chắn không thể thiếu.
Những người này đều là người bị giam cầm dưới triều Đại Ninh do tộc Tiêu thị thống trị, hiển nhiên là bọn họ cũng không có ấn tượng gì tốt với đám người Tiêu Vũ.
Thậm chí còn có một loại cảm giác rất hả giận.
Vẻ mặt Tô Lệ Nương không vui, nàng ấy mở miệng định nói gì đó.
Dung Phi nhanh chóng bước tới: “Lệ Phi, ngươi và ta qua bên đó ngồi đi, không ai dám tới đó đâu.”
“Ôi trời, thật mới mẻ mà, là Hoàng phi đó sao?” Có người dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương hừ lạnh một tiếng, nhìn Dung Phi nói: “Giang Cẩm Dung, ngươi cố ý đúng không?”
Dung Phi hơi sửng sốt: “Cố ý gì cơ?”
“Sau này đừng có gọi ta là Lệ Phi nữa, không còn Lệ Phi gì hết, chỉ còn có Tô Lệ Nương ta thôi.” Tô Lệ Nương vừa đứng dậy vừa nói.
Xung quanh Tiêu Vũ trống không, không ai dám đến gần nàng.
Tiêu Vũ nhấc chân lên, cả người gọn gàng bay lên không trung. Dưới chân nàng còn có xiềng xích, dây sắt của xiềng xích quấn quanh cổ gã đầu hói.
Nàng vặn mạnh chân, sợi dây xích sắt trở thành vũ khí giết người.
Gã đầu hói cố sức giãy giụa bằng cả hai tay, nhưng sức lực ngày càng yếu đi, cuối cùng cả người ngã ầm xuống đất, hai mắt trắng dã.
Sắc mặt Tiêu Vũ tối sầm, đang định dùng nhiều sức hơn thì lại bị người nào đó ngăn lại: “Đủ rồi!”
Người lên tiếng là Trần Thuận Niên.
Tiêu Vũ nhìn qua.
Trần Thuận Niên nói: “Nếu dùng lực nữa sẽ chết người đấy.”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: "Nói hay, nói hay lắm. Dùng nhiều sức sẽ chết người, nhưng chẳng phải ngươi vừa nói không quan tâm những chuyện này sao?"
Trần Thuận Niên nói: "Tiêu Vũ, ta biết ngươi từng là Công chúa, nhưng hôm nay ngươi bị lưu đày, không khác gì với những người khác. Về phần ta, ta cũng có tư cách quản ngươi. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi buông hắn ra!"
Tiêu Vũ nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, chân đột nhiên động đậy...
Chỉ thấy Tiêu Vũ bay lên trời rồi lại lập tức rơi mạnh xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Răng rắc một tiếng.
Gã đầu hói la hét thảm thiết: “Á!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn có thể hét chứng tỏ gã ta vẫn chưa chết được.
Nhưng chỉ chốc lát sau, mọi người đã nhận ra cánh tay của gã đầu hói kia đã bị bẻ gãy, bởi vì gã ta đang ôm lấy cánh tay mình mà gào thét đau đớn.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Hôm nay tạm thời tha cho cái mạng chó của hắn, sau này nếu còn có kẻ nào khác dám mạo phạm ta thì đừng trách ta không khách sáo!”
Nói đến đây, đôi môi đỏ mọng của Tiêu Vũ lại khẽ nhếch lên: “Phượng hoàng rơi xuống nước còn không bằng một con gà quả thật là không sai, nhưng cũng có một câu là rắn chết trăm năm vẫn còn độc.”
Thật ra Tiêu Vũ cũng không muốn để lộ tài năng của mình như thế này. Nhưng với tình huống hiện tại, nàng không thể không làm vậy được!
Mấy tên giặc cỏ này, nếu như nàng không làm gì đó khiến cho người khác phải kiêng kị thì chắc chắn những kẻ này sẽ lấn tới!
Sau hành động hôm nay của nàng, những kẻ có tâm tư không tốt cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi ra tay với họ, xem sau khi mạo phạm họ thì còn có thể trở ra toàn thây được không.
Gã đầu hói kia lấy lại được chút bình tĩnh, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ của gã ta đã không còn sự càn rỡ thô lỗ như trước nữa, thay vào đó là một loại sợ hãi.
Mọi người cũng ý thức được rằng mặc dù Trưởng Công chúa Tiêu Vũ này là một mỹ nhân, nhưng cũng là một mụ điên, ra tay tàn nhẫn, vừa ra tay đã muốn lấy mạng người.
Nếu không phải hôm nay có Trần Thuận Niên ngăn cản thì có lẽ gã đầu hói kia đã không còn sống nữa rồi.
Những kẻ nóng lòng muốn bắt nạt ba người họ cũng co rúm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Tô Lệ Nương đã tìm được một chỗ, định ngồi xuống.
Người bên cạnh không hề có ý định di chuyển: “Vị vừa rồi kia chính là Công chúa, không biết vị này là ai? Cũng không thể cũng là Công chúa đâu nhỉ?”
Dù không dám dùng hành động thực tế, nhưng há họng nói mấy lời kỳ quặc thế này thì chắc chắn không thể thiếu.
Những người này đều là người bị giam cầm dưới triều Đại Ninh do tộc Tiêu thị thống trị, hiển nhiên là bọn họ cũng không có ấn tượng gì tốt với đám người Tiêu Vũ.
Thậm chí còn có một loại cảm giác rất hả giận.
Vẻ mặt Tô Lệ Nương không vui, nàng ấy mở miệng định nói gì đó.
Dung Phi nhanh chóng bước tới: “Lệ Phi, ngươi và ta qua bên đó ngồi đi, không ai dám tới đó đâu.”
“Ôi trời, thật mới mẻ mà, là Hoàng phi đó sao?” Có người dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương hừ lạnh một tiếng, nhìn Dung Phi nói: “Giang Cẩm Dung, ngươi cố ý đúng không?”
Dung Phi hơi sửng sốt: “Cố ý gì cơ?”
“Sau này đừng có gọi ta là Lệ Phi nữa, không còn Lệ Phi gì hết, chỉ còn có Tô Lệ Nương ta thôi.” Tô Lệ Nương vừa đứng dậy vừa nói.
Xung quanh Tiêu Vũ trống không, không ai dám đến gần nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro