Chương 30 - Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta
Thử Bằng Cách N...
2024-08-07 00:07:49
"Ngụy vương kia... vậy mà lại không thể làm chuyện giao hợp được sao?" Khi Dung Phi nói những lời này, giọng điệu rất phức tạp.
Tiêu Vũ gật đầu.
"Sao người lại biết được?" Tô Lệ Nương nói thẳng vào trọng điểm.
Tiêu Vũ nói: "Các ngươi còn nhớ rõ, trước kia khi ta cãi nhau ầm ĩ về chuyện giải trừ hôn ước với Ngụy Ngọc Lâm không? Lúc đó ta đã từng thử rồi, Ngụy Ngọc Lâm không thể làm chuyện chăn gối được."
"Ta đường đường là Trưởng Công chúa, chưa nói đến chuyện ba nghìn trai bao, chẳng lẽ còn phải sống như quả phụ, thủ tiết cho người ta hay sao?" Vẻ mặt của Tiêu Vũ hiện lên nỗi đau thương phẫn nộ.
Thử sao? Thử bằng cách nào chứ? Tuy rằng nói rất đơn giản nhưng ý tứ ở bên trong lại khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Lúc này vẻ mặt của Dung Phi càng phức tạp hơn.
Nàng ấy là nữ nhi Thái phó gia, tính cách đoan trang, từ nhỏ đã tuân theo quy củ, sau khi nghe những lời này xong thì bỗng cảm thấy rằng đây hoàn toàn không phải là chuyện mà một cô nương có thể làm ra.
Nhưng mà Tô Lệ Nương lại rất thông cảm.
Nàng ấy vốn là vũ nữ được người ta bồi dưỡng đặc biệt, dùng để dâng tặng cho những người quyền quý, có cơ duyên vào cung, trở thành Lệ Phi.
Trước khi vào cung, nàng ấy cũng xem như là đã nghe nói một chút.
Nếu như nói Ngụy Ngọc Lâm vô lễ với Tiêu Vũ, các nàng còn có thể cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy rằng Trưởng Công chúa bị người ta khinh rẻ.
Nhưng mà bây giờ thì sao? Nghe những lời mà Tiêu Vũ nói, rõ ràng là nàng đã cợt nhả với Ngụy Ngọc Lâm trước.
Kể từ đó, tâm trạng của các nàng ngoài từ sự phức tạp ra thì không còn gì hết.
Tiêu Vũ chậc một tiếng, cảm thán nói: "Thật ra dáng vẻ của Ngụy Ngọc Lâm không tệ, nếu không phải phương diện kia của Ngụy Ngọc Lâm không được thì ta vẫn muốn để hắn làm Đại Phò mã của ta."
"Đại Phò mã?" Dung Phi hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu: "Đúng thế, sau này ta sẽ tìm thêm trai bao nữa, cuộc sống đúng là tốt đẹp biết bao!"
Trong suốt các triều đại, đúng là có những vị Công chúa sống buông thả, tự do như vậy.
Nhưng đáng tiếc rằng... không đến lượt của nàng.
Cũng không biết Tiêu Vũ tiền nhiệm sao lại mù mắt đến thế, xem trọng tên nam nhân chó Vũ Văn Thành kia! Còn bị người ta tính kế nữa.
Trong phút chốc, Dung Phi cảm thấy hơi nghẹn họng, không nên hỏi Tiêu Vũ về những vấn đề này.
Lúc này Tô Lệ Nương đã lấy thuốc mỡ ra, vất vả bôi thuốc cho bản thân.
Thước Nhi thấy thế thì vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Tiêu Vũ liếc mắt một cái, cũng không ngăn cản.
Tô Lệ Nương cũng không từ chối, dù sao thì ở trong lòng của nàng ấy, sai khiến một cung nữ còn thoải mái hơn là nhờ Dung Phi.
Còn về Tiêu Vũ? Nực cười, các nàng ai mà dám sai vặt Tiêu Vũ chứ.
Lúc trước khi ở hậu cung, Tiêu Vũ là một người kiêu ngạo đi ngang, các nàng còn phải lấy lòng Tiêu Vũ, bây giờ thì sao? Tuy rằng mất nước nhưng mà thủ đoạn lúc nãy của Tiêu Vũ đã tạo thành uy phong rồi.
Những người bị lưu đày cùng nhau vẫn chưa đến đủ, cho nên hôm nay sẽ phải ở đây một đêm.
Điều kiện có hạn nên chỉ có thể ngồi xuống đất.
Những người này tụm lại thành tốp năm tốp ba, dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Bóng đêm dần buông xuống, những người sai dịch đều canh gác ở bên ngoài, đề phòng những người này chạy thoát.
Tiêu Vũ nhìn mây đen trên bầu trời dần che khuất nửa vầng trăng rằm, nói với ba người: "Ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Các ngươi dựa vào nhau gần một chút, đừng để họ phát hiện ra ta không ở nơi này." Tiêu Vũ nói xong thì cởi áo ngoài của mình ra, để ở giữa Thước Nhi và Dung Phi.
"Đi ra ngoài sao?" Tất cả mọi người đều rất bất ngờ.
Như thế này thì làm sao mà đi ra ngoài được?
Chỉ thấy Tiêu Vũ cúi đầu chọc phá, chỉ một lát sau, hai tiếng giòn tan vang lên, thế mà Tiêu Vũ đã mở được xiềng xích rồi.
Tiêu Vũ nói: "Hôm nay Văn Thanh Lan kia định hạ độc hại ta, trong lòng ta rất bực bội, ta phải đi ra ngoài nghĩ cách gây phiền phức cho nàng ta.”
Đúng rồi, còn có người tung tin đồn kia nữa, chắc chắc không thể buông tha được.
Tiêu Vũ gật đầu.
"Sao người lại biết được?" Tô Lệ Nương nói thẳng vào trọng điểm.
Tiêu Vũ nói: "Các ngươi còn nhớ rõ, trước kia khi ta cãi nhau ầm ĩ về chuyện giải trừ hôn ước với Ngụy Ngọc Lâm không? Lúc đó ta đã từng thử rồi, Ngụy Ngọc Lâm không thể làm chuyện chăn gối được."
"Ta đường đường là Trưởng Công chúa, chưa nói đến chuyện ba nghìn trai bao, chẳng lẽ còn phải sống như quả phụ, thủ tiết cho người ta hay sao?" Vẻ mặt của Tiêu Vũ hiện lên nỗi đau thương phẫn nộ.
Thử sao? Thử bằng cách nào chứ? Tuy rằng nói rất đơn giản nhưng ý tứ ở bên trong lại khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Lúc này vẻ mặt của Dung Phi càng phức tạp hơn.
Nàng ấy là nữ nhi Thái phó gia, tính cách đoan trang, từ nhỏ đã tuân theo quy củ, sau khi nghe những lời này xong thì bỗng cảm thấy rằng đây hoàn toàn không phải là chuyện mà một cô nương có thể làm ra.
Nhưng mà Tô Lệ Nương lại rất thông cảm.
Nàng ấy vốn là vũ nữ được người ta bồi dưỡng đặc biệt, dùng để dâng tặng cho những người quyền quý, có cơ duyên vào cung, trở thành Lệ Phi.
Trước khi vào cung, nàng ấy cũng xem như là đã nghe nói một chút.
Nếu như nói Ngụy Ngọc Lâm vô lễ với Tiêu Vũ, các nàng còn có thể cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy rằng Trưởng Công chúa bị người ta khinh rẻ.
Nhưng mà bây giờ thì sao? Nghe những lời mà Tiêu Vũ nói, rõ ràng là nàng đã cợt nhả với Ngụy Ngọc Lâm trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ đó, tâm trạng của các nàng ngoài từ sự phức tạp ra thì không còn gì hết.
Tiêu Vũ chậc một tiếng, cảm thán nói: "Thật ra dáng vẻ của Ngụy Ngọc Lâm không tệ, nếu không phải phương diện kia của Ngụy Ngọc Lâm không được thì ta vẫn muốn để hắn làm Đại Phò mã của ta."
"Đại Phò mã?" Dung Phi hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu: "Đúng thế, sau này ta sẽ tìm thêm trai bao nữa, cuộc sống đúng là tốt đẹp biết bao!"
Trong suốt các triều đại, đúng là có những vị Công chúa sống buông thả, tự do như vậy.
Nhưng đáng tiếc rằng... không đến lượt của nàng.
Cũng không biết Tiêu Vũ tiền nhiệm sao lại mù mắt đến thế, xem trọng tên nam nhân chó Vũ Văn Thành kia! Còn bị người ta tính kế nữa.
Trong phút chốc, Dung Phi cảm thấy hơi nghẹn họng, không nên hỏi Tiêu Vũ về những vấn đề này.
Lúc này Tô Lệ Nương đã lấy thuốc mỡ ra, vất vả bôi thuốc cho bản thân.
Thước Nhi thấy thế thì vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Tiêu Vũ liếc mắt một cái, cũng không ngăn cản.
Tô Lệ Nương cũng không từ chối, dù sao thì ở trong lòng của nàng ấy, sai khiến một cung nữ còn thoải mái hơn là nhờ Dung Phi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về Tiêu Vũ? Nực cười, các nàng ai mà dám sai vặt Tiêu Vũ chứ.
Lúc trước khi ở hậu cung, Tiêu Vũ là một người kiêu ngạo đi ngang, các nàng còn phải lấy lòng Tiêu Vũ, bây giờ thì sao? Tuy rằng mất nước nhưng mà thủ đoạn lúc nãy của Tiêu Vũ đã tạo thành uy phong rồi.
Những người bị lưu đày cùng nhau vẫn chưa đến đủ, cho nên hôm nay sẽ phải ở đây một đêm.
Điều kiện có hạn nên chỉ có thể ngồi xuống đất.
Những người này tụm lại thành tốp năm tốp ba, dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Bóng đêm dần buông xuống, những người sai dịch đều canh gác ở bên ngoài, đề phòng những người này chạy thoát.
Tiêu Vũ nhìn mây đen trên bầu trời dần che khuất nửa vầng trăng rằm, nói với ba người: "Ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Các ngươi dựa vào nhau gần một chút, đừng để họ phát hiện ra ta không ở nơi này." Tiêu Vũ nói xong thì cởi áo ngoài của mình ra, để ở giữa Thước Nhi và Dung Phi.
"Đi ra ngoài sao?" Tất cả mọi người đều rất bất ngờ.
Như thế này thì làm sao mà đi ra ngoài được?
Chỉ thấy Tiêu Vũ cúi đầu chọc phá, chỉ một lát sau, hai tiếng giòn tan vang lên, thế mà Tiêu Vũ đã mở được xiềng xích rồi.
Tiêu Vũ nói: "Hôm nay Văn Thanh Lan kia định hạ độc hại ta, trong lòng ta rất bực bội, ta phải đi ra ngoài nghĩ cách gây phiền phức cho nàng ta.”
Đúng rồi, còn có người tung tin đồn kia nữa, chắc chắc không thể buông tha được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro