Trước Khi Lưu Đày, Thê Tử Bị Bỏ Rơi Dọn Sạch Phủ Tướng Quân Đi Chạy Nạn!!
Chương 31
Công Tôn Tiêu Y
2024-10-01 09:23:05
"Đột nhiên có một trận gió kỳ lạ, quan gia muốn đi tiểu, đi rồi không thấy trở về, ta liền... đợi một lúc, trong lòng lo lắng cho đứa trẻ nên trở về!"
"Một trận gió? Nói bậy, sao chúng ta không cảm thấy?"
Cai đầu mục trừng mắt, giơ tay muốn cho Trương thị biết tay.
"Có gió, có gió, quan gia, vừa rồi bụng ta bị đau, thật sự có một trận gió lớn, còn làm ta bị xước tay! Các người xem!"
Tô Cẩn ba bước gộp làm hai bước đi tới, để chứng minh sự thật, nàng còn giơ cao tay lên cho bọn họ xem.
Tô Cẩn kỳ thực bị Lưu Nhị làm xước ngón tay, nàng nghĩ đã giúp Trương thị thoát nạn thì làm ơn cho trót.
Cai đầu mục nhíu mày, không tìm thấy Lưu Nhị, lại không thể trút giận lên Trương thị, đột nhiên nắm lấy lời Tô Cẩn mà nổi giận nói: "Ngươi nói ngươi bị đau bụng, có phải ngươi đã hại hắn không?"
"Sao có thể?" Tô Cẩn có chút nghi ngờ hắn cố ý chuyển chủ đề.
"Bọn họ ở bên kia, ta ở bên này, sao có thể hại hắn được, huống hồ đội ngũ dài như vậy, ta muốn chạy cũng không chạy qua được."
Mặc thị vừa thấy Cai đầu mục muốn lấy chuyện con dâu ra nói, vội vàng tiến lên giải thích: "Quan gia, bụng con dâu ta không tốt, quả thực đi ngược hướng với bọn họ."
Cảnh Hoằng không mở miệng giúp đỡ nhưng cũng không phản bác, ngược lại Hiểu Ngọc ngây thơ chớp chớp mắt phụ họa: "Tẩu tử chỉ đi một lát thôi, thật đấy."
Cai đầu mục bị chuyện kỳ lạ này làm cho rối tung, cơn giận không thể giải tỏa, liền lớn tiếng chỉ thị: "Ngươi, đi đến bên kia kiểm tra xem, xem nàng ta có thực sự bị đau bụng không?"
Lời này vừa nói ra, Mặc thị tim đập thình thịch, liếc trộm thấy sắc mặt Tô Cẩn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ việc quan sai mất tích này thật sự có liên quan đến nàng?
Sớm muộn gì thì bệnh tim của bà cũng sẽ bị con dâu này làm cho phát tác, tên quan sai trở về kiểm tra vẫn luôn nghi ngờ nhìn chằm chằm Tô Cẩn.
Mặc thị trong lòng nghĩ xong rồi xong rồi, ngày tháng của mấy mẹ con bà đến hồi kết rồi.
Mặc thị có chút lo lắng, đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối của con dâu mà coi thường, trong lòng nàng lại đầy chính nghĩa.
Bà có một linh cảm, việc quan sai mất tích này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến nàng.
Mặc Cảnh Hoằng tiến lại gần Tô Cẩn, thấy sắc mặt quan sai trở về có chút khó coi, liền sốt ruột hỏi: "Có phải ngươi đã giết người kia không?"
Tô Cẩn quay đầu, nhìn vẻ mặt căng thẳng của đệ phu, đột nhiên muốn biết lòng hắn nghĩ gì, nói ra chính mình đã làm, hắn muốn xử lý thế nào?
"Đúng, là ta giết hắn, giết xong ta còn chôn hắn rồi! Ngươi muốn làm gì, tố cáo ta à, tố cáo ta thì có thể thoát khỏi ta rồi, ngươi chẳng phải vẫn luôn không ưa ta sao, vừa khéo như ý ngươi!"
Cảnh Hoằng trừng mắt, quả nhiên là nàng, vốn đã không ưa nàng, nàng lại còn to gan lớn mật, còn dám giết người diệt khẩu?
"Một trận gió? Nói bậy, sao chúng ta không cảm thấy?"
Cai đầu mục trừng mắt, giơ tay muốn cho Trương thị biết tay.
"Có gió, có gió, quan gia, vừa rồi bụng ta bị đau, thật sự có một trận gió lớn, còn làm ta bị xước tay! Các người xem!"
Tô Cẩn ba bước gộp làm hai bước đi tới, để chứng minh sự thật, nàng còn giơ cao tay lên cho bọn họ xem.
Tô Cẩn kỳ thực bị Lưu Nhị làm xước ngón tay, nàng nghĩ đã giúp Trương thị thoát nạn thì làm ơn cho trót.
Cai đầu mục nhíu mày, không tìm thấy Lưu Nhị, lại không thể trút giận lên Trương thị, đột nhiên nắm lấy lời Tô Cẩn mà nổi giận nói: "Ngươi nói ngươi bị đau bụng, có phải ngươi đã hại hắn không?"
"Sao có thể?" Tô Cẩn có chút nghi ngờ hắn cố ý chuyển chủ đề.
"Bọn họ ở bên kia, ta ở bên này, sao có thể hại hắn được, huống hồ đội ngũ dài như vậy, ta muốn chạy cũng không chạy qua được."
Mặc thị vừa thấy Cai đầu mục muốn lấy chuyện con dâu ra nói, vội vàng tiến lên giải thích: "Quan gia, bụng con dâu ta không tốt, quả thực đi ngược hướng với bọn họ."
Cảnh Hoằng không mở miệng giúp đỡ nhưng cũng không phản bác, ngược lại Hiểu Ngọc ngây thơ chớp chớp mắt phụ họa: "Tẩu tử chỉ đi một lát thôi, thật đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cai đầu mục bị chuyện kỳ lạ này làm cho rối tung, cơn giận không thể giải tỏa, liền lớn tiếng chỉ thị: "Ngươi, đi đến bên kia kiểm tra xem, xem nàng ta có thực sự bị đau bụng không?"
Lời này vừa nói ra, Mặc thị tim đập thình thịch, liếc trộm thấy sắc mặt Tô Cẩn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ việc quan sai mất tích này thật sự có liên quan đến nàng?
Sớm muộn gì thì bệnh tim của bà cũng sẽ bị con dâu này làm cho phát tác, tên quan sai trở về kiểm tra vẫn luôn nghi ngờ nhìn chằm chằm Tô Cẩn.
Mặc thị trong lòng nghĩ xong rồi xong rồi, ngày tháng của mấy mẹ con bà đến hồi kết rồi.
Mặc thị có chút lo lắng, đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối của con dâu mà coi thường, trong lòng nàng lại đầy chính nghĩa.
Bà có một linh cảm, việc quan sai mất tích này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến nàng.
Mặc Cảnh Hoằng tiến lại gần Tô Cẩn, thấy sắc mặt quan sai trở về có chút khó coi, liền sốt ruột hỏi: "Có phải ngươi đã giết người kia không?"
Tô Cẩn quay đầu, nhìn vẻ mặt căng thẳng của đệ phu, đột nhiên muốn biết lòng hắn nghĩ gì, nói ra chính mình đã làm, hắn muốn xử lý thế nào?
"Đúng, là ta giết hắn, giết xong ta còn chôn hắn rồi! Ngươi muốn làm gì, tố cáo ta à, tố cáo ta thì có thể thoát khỏi ta rồi, ngươi chẳng phải vẫn luôn không ưa ta sao, vừa khéo như ý ngươi!"
Cảnh Hoằng trừng mắt, quả nhiên là nàng, vốn đã không ưa nàng, nàng lại còn to gan lớn mật, còn dám giết người diệt khẩu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro