Trước Khi Thế Gả, Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà
A
Thanh Đinh Chi Âm
2024-11-09 09:27:04
Lấy đại vài món ăn tạm, ông ta mới lấy tiền trong túi đưa cho Triệu Mỹ Phương: "Hôm nay tôi mượn đồng nghiệp mười tệ, tạm thời ứng phó đến khi nào lĩnh lương rồi tính tiếp, không thì cả nhà mình đều phải uống gió Tây Bắc mất!”
Nhắc đến chuyện này, mọi người lại nghĩ đến việc bị mất tiền.
Chu Diệu Tổ ngồi bên cạnh gãi đầu: "Đến giờ con vẫn không hiểu, tiền nhà mình bị trộm kiểu gì nhỉ?”
Mọi người đều không nói gì, bởi vì suy nghĩ trong lòng họ đều giống nhau.
Đặc biệt là Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương hôm nay đi làm đều hơi mất tập trung, mãi không hiểu được tên đó làm cách nào tìm được chỗ họ giấu số trang sức kia.
Kể cả như vậy, thế số tiền riêng Chu Chí Cương thường giấu trong túi áo đã đi đâu?
Vừa nghĩ đến đây, đầu Chu Chí Cương lại ong ong: "Mất rồi thì còn cách nào nữa, bây giờ cố lo liệu đến tháng sau lĩnh lương đã.”
“Kể cả chúng ta có kêu trời than đất, tiền cũng không thể quay về!”
Chu Chí Cương vừa dứt lời, mọi người đều mím môi không nói gì, một lúc lâu sau Chu Diệu Tổ mới hỏi: “Vậy chuyện kết hôn của con thì sao?”
“Chuyện này.” Chu Chí Cương thở dài, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đồng nghiệp đưa cho lúc chiều, ông ta châm lửa rồi rít mạnh hai hơi: "Bố cũng đang muốn nói với con đây.”
Chu Diệu Tổ nhìn bố mình, vặn vẹo người: "Bố nói đi.”
“Bố định đưa con đến nhà Tiểu Mai một chuyến, hai đứa cũng yêu nhau lâu rồi, nói với họ nhà mình gặp chuyện ngoài ý muốn, hỏi họ xem tiền khách sạn có thể ứng trước một ít được không?”
“Cứ ứng trước bằng tiền sính lễ là được.”
Chu Chí Cương suy nghĩ cả ngày, nhưng cũng chỉ nghĩ ra cách này, dù sao thì đám cưới của cậu ta cũng không thể không tổ chức.
Trước đây họ đã gặp qua người nhà Tiểu Mai, cũng coi như là người biết điều, biết đâu lại đồng ý thật.
“Không được!”
Chu Diệu Tổ bỗng chốc đứng phắt dậy: "Con cưới vợ, con đặt khách sạn, sao lại để người ta trả nốt được? Tiểu Mai chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”
“Con này.”
Triệu Mỹ Phương kéo Chu Diệu Tổ lại: "Bố con còn chưa nói hết, ý của chúng ta là nói với họ một tiếng, để họ trả nốt, chúng ta cứ làm đám cưới trước, sau này đi làm có lương rồi từ từ trả lại họ.”
“Chắc chắn họ sẽ hiểu thôi, dù sao cũng là vì hạnh phúc của hai đứa.”
Trước khi về nhà, Triệu Mỹ Phương và Chu Chí Cương đã gặp nhau bên ngoài, hai người bàn bạc trước rồi.
Chu Diệu Tổ còn định nói thêm, Chu Chí Cương lập tức phất tay: "Nếu con không đồng ý, không muốn đi thì thôi chuyện cưới xin này đi.”
Ông ta không phải là không muốn quản mà là thực sự bất lực.
“Vâng.” Chu Diệu Tổ day day thái dương, bọn họ lại ngồi thêm một lúc, tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, bọn họ cùng đến nhà Lưu Ngọc Mai.
Người vừa đi, Đường Tâm Nhi trong không gian nghe được toàn bộ câu chuyện thì lập tức bật cười.
Quả nhiên là trâu bò!
Ý tưởng này của Chu Chí Cương không tồi, chỉ là không biết đối phương có đồng ý hay không.
Hai ngày nay Lưu Ngọc Mai đều ở nhà, mỗi ngày đều đến trung tâm thương mại một lần, thỉnh thoảng lại mua một số thứ dùng cho đám cưới.
Hiện tại, cô ta là người có sính lễ cao nhất khu tập thể này khiến không ít người ghen tị, mấy bà cô hàng ngày hay nói sau lưng cô ta cũng đều im bặt.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hơi ngạc nhiên, đợi cô ra khỏi phòng thì thấy cả nhà Chu Diệu Tổ đã đến.
“Diệu Tổ.”
Hai người sắp kết hôn, Lưu Ngọc Mai và Chu Diệu Tổ cũng coi như là có tình cảm, vì vậy vừa nhìn thấy cậu ta, cô ta lập tức tiến lại gần.
Nhắc đến chuyện này, mọi người lại nghĩ đến việc bị mất tiền.
Chu Diệu Tổ ngồi bên cạnh gãi đầu: "Đến giờ con vẫn không hiểu, tiền nhà mình bị trộm kiểu gì nhỉ?”
Mọi người đều không nói gì, bởi vì suy nghĩ trong lòng họ đều giống nhau.
Đặc biệt là Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương hôm nay đi làm đều hơi mất tập trung, mãi không hiểu được tên đó làm cách nào tìm được chỗ họ giấu số trang sức kia.
Kể cả như vậy, thế số tiền riêng Chu Chí Cương thường giấu trong túi áo đã đi đâu?
Vừa nghĩ đến đây, đầu Chu Chí Cương lại ong ong: "Mất rồi thì còn cách nào nữa, bây giờ cố lo liệu đến tháng sau lĩnh lương đã.”
“Kể cả chúng ta có kêu trời than đất, tiền cũng không thể quay về!”
Chu Chí Cương vừa dứt lời, mọi người đều mím môi không nói gì, một lúc lâu sau Chu Diệu Tổ mới hỏi: “Vậy chuyện kết hôn của con thì sao?”
“Chuyện này.” Chu Chí Cương thở dài, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đồng nghiệp đưa cho lúc chiều, ông ta châm lửa rồi rít mạnh hai hơi: "Bố cũng đang muốn nói với con đây.”
Chu Diệu Tổ nhìn bố mình, vặn vẹo người: "Bố nói đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bố định đưa con đến nhà Tiểu Mai một chuyến, hai đứa cũng yêu nhau lâu rồi, nói với họ nhà mình gặp chuyện ngoài ý muốn, hỏi họ xem tiền khách sạn có thể ứng trước một ít được không?”
“Cứ ứng trước bằng tiền sính lễ là được.”
Chu Chí Cương suy nghĩ cả ngày, nhưng cũng chỉ nghĩ ra cách này, dù sao thì đám cưới của cậu ta cũng không thể không tổ chức.
Trước đây họ đã gặp qua người nhà Tiểu Mai, cũng coi như là người biết điều, biết đâu lại đồng ý thật.
“Không được!”
Chu Diệu Tổ bỗng chốc đứng phắt dậy: "Con cưới vợ, con đặt khách sạn, sao lại để người ta trả nốt được? Tiểu Mai chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”
“Con này.”
Triệu Mỹ Phương kéo Chu Diệu Tổ lại: "Bố con còn chưa nói hết, ý của chúng ta là nói với họ một tiếng, để họ trả nốt, chúng ta cứ làm đám cưới trước, sau này đi làm có lương rồi từ từ trả lại họ.”
“Chắc chắn họ sẽ hiểu thôi, dù sao cũng là vì hạnh phúc của hai đứa.”
Trước khi về nhà, Triệu Mỹ Phương và Chu Chí Cương đã gặp nhau bên ngoài, hai người bàn bạc trước rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Diệu Tổ còn định nói thêm, Chu Chí Cương lập tức phất tay: "Nếu con không đồng ý, không muốn đi thì thôi chuyện cưới xin này đi.”
Ông ta không phải là không muốn quản mà là thực sự bất lực.
“Vâng.” Chu Diệu Tổ day day thái dương, bọn họ lại ngồi thêm một lúc, tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, bọn họ cùng đến nhà Lưu Ngọc Mai.
Người vừa đi, Đường Tâm Nhi trong không gian nghe được toàn bộ câu chuyện thì lập tức bật cười.
Quả nhiên là trâu bò!
Ý tưởng này của Chu Chí Cương không tồi, chỉ là không biết đối phương có đồng ý hay không.
Hai ngày nay Lưu Ngọc Mai đều ở nhà, mỗi ngày đều đến trung tâm thương mại một lần, thỉnh thoảng lại mua một số thứ dùng cho đám cưới.
Hiện tại, cô ta là người có sính lễ cao nhất khu tập thể này khiến không ít người ghen tị, mấy bà cô hàng ngày hay nói sau lưng cô ta cũng đều im bặt.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hơi ngạc nhiên, đợi cô ra khỏi phòng thì thấy cả nhà Chu Diệu Tổ đã đến.
“Diệu Tổ.”
Hai người sắp kết hôn, Lưu Ngọc Mai và Chu Diệu Tổ cũng coi như là có tình cảm, vì vậy vừa nhìn thấy cậu ta, cô ta lập tức tiến lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro