Trước Khi Thế Gả, Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà
A
Thanh Đinh Chi Âm
2024-11-09 09:27:04
Hai ngày nay, phần lớn thời gian cô đều ở trong không gian, lúc thì lên mạng chơi game, lúc thì đến phòng nghiên cứu mày mò.
Cô cảm thấy cuộc sống thật đầy đủ!
Sáng sớm hôm sau.
Đường Tâm Nhi tỉnh dậy, phát hiện trong nhà đã không còn ai, bụng đói cứ kêu ục ục, cô đi vào bếp, mở tủ bát ra nhìn, vậy mà chỉ có một phần cơm?
“Trời ạ!”
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tâm Nhi không khỏi thốt lên.
Cô hiểu ý của Triệu Mỹ Phương nên nhanh chóng lấy phần cơm ra, cô mở nồi, tùy tiện hâm nóng rồi bắt đầu ăn.
Mùi thơm của thức ăn bay vào phòng Chu Diệu Tổ, cậu ta trở mình trên giường, ngáp một cái, vốn định ngồi dậy nhưng mí mắt nặng trĩu, lại ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh lại lần nữa thì bụng đã đói meo, cậu ta mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng.
Đường Tâm Nhi đã ăn hết cơm, thậm chí đã rửa bát xong, hai người chạm mặt nhau ở cửa bếp.
“Chị ăn hết rồi à?”
Chu Diệu Tổ chau mày, vẻ mặt khó chịu như muốn đánh người: "Vậy sao chị không nấu cơm cho tôi? Chị quên chuyện mấy hôm trước rồi à? Hôm nay nhà…”
Chu Diệu Tổ chặn ở cửa bếp lầm bầm chửi rủa, Đường Tâm Nhi nhanh nhẹn luồn người đi ra.
Đi xa rồi cô mới xòe tay, bất lực nói: “Trời đất chứng giám, hôm nay chị thật sự muốn nấu cơm cho em, nhưng mẹ chỉ chừa có một phần, chị chỉ đành ăn hết mà thôi.”
“Chị thấy mẹ chắc là muốn bỏ đói em đó.” Đường Tâm Nhi nói với vẻ mặt chân thành, Chu Diệu Tổ chợt nhớ tới lời Triệu Mỹ Phương nói tối qua, cậu ta tức đến suýt chút nữa thì hộc máu.
"Thức ăn để lại cho tôi, chị không đi làm thì có tư cách gì mà ăn!” Chu Diệu Tổ nhất thời không vui, nhưng rất nhanh đã bị tức giận thay thế.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà này thứ gì chỉ có một cái thì đều là của cậu ta, Đường Tâm Nhi dựa vào đâu mà ăn?
“Sao chị lại không được ăn cơm? Trên cơm và rau có ghi tên em à?” Giây phút này, trong lòng Đường Tâm Nhi lại thầm mắng Triệu Mỹ Phương một lần nữa.
Quả nhiên là mẹ ruột!
Vậy mà lại tốn bao tâm tư để ép cô đi tìm việc làm, bù vào căn nhà rách nát này.
Đáng tiếc Chu Diệu Tổ là bùn nhão không thể trát nổi tường.
Đường Tâm Nhi không muốn nói nhảm với Chu Diệu Tổ nữa, cô nói xong lập tức xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Chu Diệu Tổ tức giận dậm chân ở cửa bếp, cậu ta đi vào lục lọi một lượt, quả nhiên chỉ thấy một phần cơm và rau, bây giờ ăn hết rồi thì chẳng còn gì nữa.
Trong nhà trống trơn.
Muốn ăn cơm thì phải đợi đến chiều khi Triệu Mỹ Phương trở về, tiện thể mua thức ăn thì trong nhà mới có lương thực.
Chu Diệu Tổ nghiến răng "Bốp” một tiếng đập tay lên bàn, gân xanh trên mu bàn tay cậu ta nổi lên cuồn cuộn: "Mẹ kiếp!”
Càng tức giận lại càng thấy đói, bụng kêu ùng ục, đến cả dạ dày cũng đau theo, Chu Diệu Tổ móc túi mình, định ra ngoài mua chút đồ ăn nhưng lại phát hiện bản thân không có tiền.
Bởi vì tiền trong nhà đều bị trộm hết rồi, mười tệ tiền sinh hoạt phí này vẫn là Chu Chí Cương mượn đồng nghiệp, vốn dĩ không còn dư tiền cho cậu ta tiêu vặt.
“Tên trộm chết tiệt!”
Mắng xong tên trộm, cậu ta hùng hổ đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Đường Tâm Nhi đúng lúc đi đến cửa phòng vệ sinh, cậu ta không đi tiếp nữa.
Đường Tâm Nhi đi ra, đặt mông ngồi xuống ghế.
Cô định uống cốc nước rồi nghỉ ngơi một chút.
Chu Diệu Tổ vốn định xem cô muốn làm gì, nhưng khi thấy cô nghỉ ngơi, sự bất mãn trong lòng lập tức bùng nổ, cậu ta hùng hổ đi tới.
Cậu ta còn định đá ghế cô để cảnh cáo.
Mặc dù Đường Tâm Nhi đã bưng cốc nước lên, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn Chu Diệu Tổ.
Tên nhóc này không phải thứ tốt gì, cô phải đề phòng cậu ta mọi lúc mọi nơi.
Quả nhiên, khi nhìn thấy cậu ta hùng hổ đi tới, Đường Tâm Nhi canh đúng thời điểm, lúc cậu ta duỗi chân muốn đá ghế, cô lập tức đứng dậy né sang một bên.
Chu Diệu Tổ đá chiếc ghế ngã ngửa, thân thể lập tức nhào về phía trước, trọng tâm mất ổn định, eo lại không có lực chống đỡ nên lùi về sau mấy bước, sau đó “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.
Cô cảm thấy cuộc sống thật đầy đủ!
Sáng sớm hôm sau.
Đường Tâm Nhi tỉnh dậy, phát hiện trong nhà đã không còn ai, bụng đói cứ kêu ục ục, cô đi vào bếp, mở tủ bát ra nhìn, vậy mà chỉ có một phần cơm?
“Trời ạ!”
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tâm Nhi không khỏi thốt lên.
Cô hiểu ý của Triệu Mỹ Phương nên nhanh chóng lấy phần cơm ra, cô mở nồi, tùy tiện hâm nóng rồi bắt đầu ăn.
Mùi thơm của thức ăn bay vào phòng Chu Diệu Tổ, cậu ta trở mình trên giường, ngáp một cái, vốn định ngồi dậy nhưng mí mắt nặng trĩu, lại ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh lại lần nữa thì bụng đã đói meo, cậu ta mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng.
Đường Tâm Nhi đã ăn hết cơm, thậm chí đã rửa bát xong, hai người chạm mặt nhau ở cửa bếp.
“Chị ăn hết rồi à?”
Chu Diệu Tổ chau mày, vẻ mặt khó chịu như muốn đánh người: "Vậy sao chị không nấu cơm cho tôi? Chị quên chuyện mấy hôm trước rồi à? Hôm nay nhà…”
Chu Diệu Tổ chặn ở cửa bếp lầm bầm chửi rủa, Đường Tâm Nhi nhanh nhẹn luồn người đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi xa rồi cô mới xòe tay, bất lực nói: “Trời đất chứng giám, hôm nay chị thật sự muốn nấu cơm cho em, nhưng mẹ chỉ chừa có một phần, chị chỉ đành ăn hết mà thôi.”
“Chị thấy mẹ chắc là muốn bỏ đói em đó.” Đường Tâm Nhi nói với vẻ mặt chân thành, Chu Diệu Tổ chợt nhớ tới lời Triệu Mỹ Phương nói tối qua, cậu ta tức đến suýt chút nữa thì hộc máu.
"Thức ăn để lại cho tôi, chị không đi làm thì có tư cách gì mà ăn!” Chu Diệu Tổ nhất thời không vui, nhưng rất nhanh đã bị tức giận thay thế.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà này thứ gì chỉ có một cái thì đều là của cậu ta, Đường Tâm Nhi dựa vào đâu mà ăn?
“Sao chị lại không được ăn cơm? Trên cơm và rau có ghi tên em à?” Giây phút này, trong lòng Đường Tâm Nhi lại thầm mắng Triệu Mỹ Phương một lần nữa.
Quả nhiên là mẹ ruột!
Vậy mà lại tốn bao tâm tư để ép cô đi tìm việc làm, bù vào căn nhà rách nát này.
Đáng tiếc Chu Diệu Tổ là bùn nhão không thể trát nổi tường.
Đường Tâm Nhi không muốn nói nhảm với Chu Diệu Tổ nữa, cô nói xong lập tức xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Chu Diệu Tổ tức giận dậm chân ở cửa bếp, cậu ta đi vào lục lọi một lượt, quả nhiên chỉ thấy một phần cơm và rau, bây giờ ăn hết rồi thì chẳng còn gì nữa.
Trong nhà trống trơn.
Muốn ăn cơm thì phải đợi đến chiều khi Triệu Mỹ Phương trở về, tiện thể mua thức ăn thì trong nhà mới có lương thực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Diệu Tổ nghiến răng "Bốp” một tiếng đập tay lên bàn, gân xanh trên mu bàn tay cậu ta nổi lên cuồn cuộn: "Mẹ kiếp!”
Càng tức giận lại càng thấy đói, bụng kêu ùng ục, đến cả dạ dày cũng đau theo, Chu Diệu Tổ móc túi mình, định ra ngoài mua chút đồ ăn nhưng lại phát hiện bản thân không có tiền.
Bởi vì tiền trong nhà đều bị trộm hết rồi, mười tệ tiền sinh hoạt phí này vẫn là Chu Chí Cương mượn đồng nghiệp, vốn dĩ không còn dư tiền cho cậu ta tiêu vặt.
“Tên trộm chết tiệt!”
Mắng xong tên trộm, cậu ta hùng hổ đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Đường Tâm Nhi đúng lúc đi đến cửa phòng vệ sinh, cậu ta không đi tiếp nữa.
Đường Tâm Nhi đi ra, đặt mông ngồi xuống ghế.
Cô định uống cốc nước rồi nghỉ ngơi một chút.
Chu Diệu Tổ vốn định xem cô muốn làm gì, nhưng khi thấy cô nghỉ ngơi, sự bất mãn trong lòng lập tức bùng nổ, cậu ta hùng hổ đi tới.
Cậu ta còn định đá ghế cô để cảnh cáo.
Mặc dù Đường Tâm Nhi đã bưng cốc nước lên, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn Chu Diệu Tổ.
Tên nhóc này không phải thứ tốt gì, cô phải đề phòng cậu ta mọi lúc mọi nơi.
Quả nhiên, khi nhìn thấy cậu ta hùng hổ đi tới, Đường Tâm Nhi canh đúng thời điểm, lúc cậu ta duỗi chân muốn đá ghế, cô lập tức đứng dậy né sang một bên.
Chu Diệu Tổ đá chiếc ghế ngã ngửa, thân thể lập tức nhào về phía trước, trọng tâm mất ổn định, eo lại không có lực chống đỡ nên lùi về sau mấy bước, sau đó “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro