Trước Khi Thế Gả, Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà
A
Thanh Đinh Chi Âm
2024-11-09 09:27:04
Rau trong không gian được chăm sóc bởi robot trồng trọt nên phát triển rất tốt, xanh mướt một vùng. Mỗi ngày cô thức dậy từ căn biệt thự lớn trong không gian, luôn đứng bên cửa sổ ngắm nhìn.
Nhìn những luống rau này là thấy tâm trạng tốt lên hẳn.
Còn rau trồng ở nhà...
Đường Tâm Nhi không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn cơm trong bát, âm thầm tăng tốc độ ăn.
“Thôi, lát nữa mẹ xuống xem.”
Triệu Mỹ Phương thấy Đường Tâm Nhi như vậy thì lườm cô một cái: "Lúc ăn cơm không thể ăn chậm một chút được à? Đừng có giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, làm như bỏ đói con không bằng!”
Chẳng phải là vậy sao?
Đường Tâm Nhi nhướng mày. Nếu Triệu Mỹ Phương mà xuống xem rau, có khi cô thật sự không có cơm mà ăn.
Ăn cơm xong một cách nhanh chóng, Đường Tâm Nhi lập tức quay vào phòng, Triệu Mỹ Phương cảm thấy có gì đó không ổn, ăn xong bát cơm liền lập tức đi xuống lầu.
Lúc lên lầu, bà ta hùng hổ cầm theo một cây gậy, vừa mở cửa vào phòng đã lớn tiếng quát: “Đường Tâm Nhi, mẹ đã nói gì với con rồi, con quên rồi hả?”
“Muốn ăn cơm thì cũng phải trồng rau chứ, một cái mầm cũng không thấy mọc, mẹ xem qua thì thấy chết khô hết rồi!”
“Mấy ngày nay ở nhà con làm gì vậy hả? Mẹ còn tưởng con đi gánh nước tưới rau, không ngờ con lại lừa mẹ như vậy sao?”
Triệu Mỹ Phương lớn tiếng mắng: "Con có biết mấy hạt giống đó mẹ mua cũng tốn kém lắm không? Con đúng là đồ hoang phí!"
Tiếng bà ta càng lúc càng lớn, trong phòng, Đường Tâm Nhi nghe rõ mọn một.
"Đường Tâm Nhi, con ra đây cho mẹ!"
Triệu Mỹ Phương vừa mắng vừa đạp cửa rầm rầm. Chu Chí Cường và Chu Du Du đều có mặt, nhưng tất cả đều ngồi yên vị trên ghế sofa, mải mê với việc của mình.
Chu Chí Cương giả vờ đọc báo, nhưng thực chất lại đang dò xét thái độ của Triệu Mỹ Phương, trong lòng ông ta cũng muốn cho Đường Tâm Nhi một bài học.
Còn Chu Du Du, cô ta dường như chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.
Chu Du Du thảnh thơi đan len, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía bên kia.
Đường Tâm Nhi ở trong phòng nghe một hồi lâu, bên ngoài Triệu Mỹ Phương vẫn mắng chửi không ngớt. Cô bĩu môi: "Mẹ, mẹ không mệt sao?"
"Cả ngày Bọn mẹ nai lưng ra ngoài đường kiếm tiền, con ở nhà chỉ trồng có chút rau cũng không xong?"
"Con làm hỏng hết rau thế này, vậy mà còn trốn trong phòng?"
"Ngày nào cũng lười biếng như vậy! Ra đây cho mẹ! Hôm nay, mẹ mà không dạy dỗ con cho ra trò thì mẹ không phải là mẹ con!" Triệu Mỹ Phương mắng mỏ không ngừng, Đường Tâm Nhi vẫn nhất quyết không chịu ra khỏi phòng.
Bà ta mắng chửi trước cửa hồi lâu mà không thấy ai mở cửa, tức giận đến mức cầm đồ đạc đập phá lung tung như con ruồi mất đầu.
"Cốc... Cốc..."
Triệu Mỹ Phương đang bực tức thì có người đến mở cửa, bà ta lúc này lại đang đứng rất gần cửa ra vào.
Tay cầm cây gậy định dạy dỗ Đường Tâm Nhi, Triệu Mỹ Phương hùng hổ bước tới, đẩy mạnh cửa, ngẩng đầu lên định mắng: "Ai đấy, không biết..."
Lời nói đến đây thì đột ngột dừng lại. Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, Triệu Mỹ Phương cứng họng.
Người đứng ngoài cửa chính là Tần Thế Diệu.
Vốn dĩ Triệu Mỹ Phương đang rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, tất cả những lời định nói đều bị nuốt ngược trở lại, bởi vì khuôn mặt đó trông thật đáng sợ.
Chi chít những vết sẹo lồi lõm, trông như thể có mấy con giun đất đang bò lúc nhúc trên mặt.
Nghĩ đến đây, bà ta bỗng cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, khó chịu vô cùng.
Thảo nào...
Chu Du Du không muốn lấy chồng, dù có được thăng chức đoàn trưởng thì sau khi kết hôn cũng phải ngày ngày đối mặt với người đàn ông như vậy, lại còn phải chung chăn chung gối, ai mà chịu nổi chứ?
"Tiểu... Tiểu Tần."
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Triệu Mỹ Phương cũng lấy lại được bình tĩnh, lắp bắp lên tiếng.
Tần Thế Diệu ừ một tiếng, rồi nói rõ mục đích đến đây: "Đường Tâm Nhi có nhà không? Tôi đến đưa chứng minh thư cho cô ấy."
"Có, có, có."
Nhìn những luống rau này là thấy tâm trạng tốt lên hẳn.
Còn rau trồng ở nhà...
Đường Tâm Nhi không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn cơm trong bát, âm thầm tăng tốc độ ăn.
“Thôi, lát nữa mẹ xuống xem.”
Triệu Mỹ Phương thấy Đường Tâm Nhi như vậy thì lườm cô một cái: "Lúc ăn cơm không thể ăn chậm một chút được à? Đừng có giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, làm như bỏ đói con không bằng!”
Chẳng phải là vậy sao?
Đường Tâm Nhi nhướng mày. Nếu Triệu Mỹ Phương mà xuống xem rau, có khi cô thật sự không có cơm mà ăn.
Ăn cơm xong một cách nhanh chóng, Đường Tâm Nhi lập tức quay vào phòng, Triệu Mỹ Phương cảm thấy có gì đó không ổn, ăn xong bát cơm liền lập tức đi xuống lầu.
Lúc lên lầu, bà ta hùng hổ cầm theo một cây gậy, vừa mở cửa vào phòng đã lớn tiếng quát: “Đường Tâm Nhi, mẹ đã nói gì với con rồi, con quên rồi hả?”
“Muốn ăn cơm thì cũng phải trồng rau chứ, một cái mầm cũng không thấy mọc, mẹ xem qua thì thấy chết khô hết rồi!”
“Mấy ngày nay ở nhà con làm gì vậy hả? Mẹ còn tưởng con đi gánh nước tưới rau, không ngờ con lại lừa mẹ như vậy sao?”
Triệu Mỹ Phương lớn tiếng mắng: "Con có biết mấy hạt giống đó mẹ mua cũng tốn kém lắm không? Con đúng là đồ hoang phí!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng bà ta càng lúc càng lớn, trong phòng, Đường Tâm Nhi nghe rõ mọn một.
"Đường Tâm Nhi, con ra đây cho mẹ!"
Triệu Mỹ Phương vừa mắng vừa đạp cửa rầm rầm. Chu Chí Cường và Chu Du Du đều có mặt, nhưng tất cả đều ngồi yên vị trên ghế sofa, mải mê với việc của mình.
Chu Chí Cương giả vờ đọc báo, nhưng thực chất lại đang dò xét thái độ của Triệu Mỹ Phương, trong lòng ông ta cũng muốn cho Đường Tâm Nhi một bài học.
Còn Chu Du Du, cô ta dường như chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.
Chu Du Du thảnh thơi đan len, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía bên kia.
Đường Tâm Nhi ở trong phòng nghe một hồi lâu, bên ngoài Triệu Mỹ Phương vẫn mắng chửi không ngớt. Cô bĩu môi: "Mẹ, mẹ không mệt sao?"
"Cả ngày Bọn mẹ nai lưng ra ngoài đường kiếm tiền, con ở nhà chỉ trồng có chút rau cũng không xong?"
"Con làm hỏng hết rau thế này, vậy mà còn trốn trong phòng?"
"Ngày nào cũng lười biếng như vậy! Ra đây cho mẹ! Hôm nay, mẹ mà không dạy dỗ con cho ra trò thì mẹ không phải là mẹ con!" Triệu Mỹ Phương mắng mỏ không ngừng, Đường Tâm Nhi vẫn nhất quyết không chịu ra khỏi phòng.
Bà ta mắng chửi trước cửa hồi lâu mà không thấy ai mở cửa, tức giận đến mức cầm đồ đạc đập phá lung tung như con ruồi mất đầu.
"Cốc... Cốc..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Mỹ Phương đang bực tức thì có người đến mở cửa, bà ta lúc này lại đang đứng rất gần cửa ra vào.
Tay cầm cây gậy định dạy dỗ Đường Tâm Nhi, Triệu Mỹ Phương hùng hổ bước tới, đẩy mạnh cửa, ngẩng đầu lên định mắng: "Ai đấy, không biết..."
Lời nói đến đây thì đột ngột dừng lại. Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, Triệu Mỹ Phương cứng họng.
Người đứng ngoài cửa chính là Tần Thế Diệu.
Vốn dĩ Triệu Mỹ Phương đang rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, tất cả những lời định nói đều bị nuốt ngược trở lại, bởi vì khuôn mặt đó trông thật đáng sợ.
Chi chít những vết sẹo lồi lõm, trông như thể có mấy con giun đất đang bò lúc nhúc trên mặt.
Nghĩ đến đây, bà ta bỗng cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, khó chịu vô cùng.
Thảo nào...
Chu Du Du không muốn lấy chồng, dù có được thăng chức đoàn trưởng thì sau khi kết hôn cũng phải ngày ngày đối mặt với người đàn ông như vậy, lại còn phải chung chăn chung gối, ai mà chịu nổi chứ?
"Tiểu... Tiểu Tần."
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Triệu Mỹ Phương cũng lấy lại được bình tĩnh, lắp bắp lên tiếng.
Tần Thế Diệu ừ một tiếng, rồi nói rõ mục đích đến đây: "Đường Tâm Nhi có nhà không? Tôi đến đưa chứng minh thư cho cô ấy."
"Có, có, có."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro