Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn

Chương 15

2024-11-17 20:30:01

Tống Nhiễm cũng phát hiện có điều không ổn.

Chỉ thấy Thần ca vừa mở miệng, bên môi và trong miệng vậy mà toàn là máu.

Dư thị tiến đến trước mặt Thần ca, cuống quýt kiểm tra, “Thần ca,con làm sao vậy? Đau ở đâu sao?”

Thần ca vẻ mặt ngây thơ, lắc đầu, “Không đau.”

Tống Nhiễm nhận lấy màn thầu trong tay Thần ca, phát hiện trên đó cũng dính máu, hơn nữa còn dính một chiếc răng sữa đã rụng.

Hóa ra là màn thầu đã làm rụng răng sữa của Thần ca.

“Không sao đâu nương, răng sữa của Thần ca rụng một cái.” Tống Nhiễm trấn an.

Dư thị thở phào nhẹ nhõm, đau lòng ôm lấy Thần ca: “Hài nhi, nương xin lỗi con.”

Thần ca cẩn thận lau đi nước mắt nơi khóe mắt Dư thị, giọng nói như sữa: “Nương, Thần nhi không đau, nương đừng khóc.”

Tống Nhiễm không đành lòng nhìn Dư thị đau lòng, vội vàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Nương, đệ đệ rụng răng cửa trên, con ném nó xuống dưới bậc cửa lao nhé.”

Dư thị gật đầu.

——

Đêm đầu tiên bị nhốt trong phòng giam, ngoại trừ người của nhị phòng, tam phòng được ăn cơm tối, những người còn lại đều phải chịu đói.

Vì tiết kiệm thể lực, mọi người đều đi ngủ sớm.

Tống Nhiễm híp mắt dựa vào một góc, giả vờ ngủ, ý thức lại tiến vào không gian.

Màn thầu cứng và cháo thiu thực sự quá khó ăn, nàng căn bản ăn không nổi, may mắn trong không gian có yến tiệc lấy được từ phủ Tam hoàng tử và Giang gia, nàng có thể ăn no nê rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng cầm lấy một cái giò heo, há to miệng gặm, tiếp theo lại gắp một viên thịt viên sốt cà chua, miệng đầy nước, lại gắp một con chim bồ câu non...

Phải nói, đầu bếp của nhà giàu có quả nhiên không giống người thường, đồ ăn làm ra thật sự rất ngon.

Một lúc sau, Tống Nhiễm vẻ mặt thỏa mãn ợ một cái.

Trước khi ra khỏi không gian, nàng lấy từ trên bàn hai khối bánh ngọt không bắt mắt, giấu vào trong tay áo.

Nhờ ánh trăng mông lung chiếu vào từ cửa sổ nhà lao, Tống Nhiễm xác nhận tất cả mọi người đều đã ngủ.

Vì vậy, nàng lặng lẽ lay tỉnh Thần ca và Tinh tỷ nhi bên cạnh.

Hai đứa trẻ dụi mắt buồn ngủ, vừa định lên tiếng đã thấy Tống Nhiễm làm động tác suỵt.

Hai đứa nhỏ hiểu ý, vội vàng gật đầu.

Tống Nhiễm mỉm cười lấy bánh ngọt từ trong tay áo ra, mỗi đứa một cái.

Hai đứa trẻ kinh ngạc nhìn bánh ngọt trong tay, trong mắt ánh lên tia sáng.

Tống Nhiễm dùng khẩu hình nói: “Nhanh ăn đi, tỷ tỷ đã giấu sẵn từ trước đó.”

Thần ca liếc nhìn Dư thị.

Tống Nhiễm hiểu ý hắn, dùng khẩu hình nói: “Đệ cứ ăn đi, tỷ sẽ đưa cho nương sau.”

Hai mắt Thần ca sáng lên, hưng phấn gật đầu, lúc này mới bắt đầu ăn.

Hai đứa nhỏ vô cùng lanh lợi, đều dùng tay áo che miệng, cắn từng miếng bánh nhỏ, nhẹ nhàng nuốt xuống, tránh bị người khác phát hiện.

Tống Nhiễm áy náy nhìn Dư thị đang ngủ say, nàng không phải không muốn đưa cho người, mà là sợ người hoài nghi, dù sao trước khi vào tù, tất cả mọi người đều bị lục soát kỹ càng, căn bản không có cách nào giấu đồ ăn.

Dư thị là người thông minh như vậy, nhất định sẽ phát giác ra sự khác thường, không dễ lừa gạt như hai đứa nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Về phần vì sao nàng chỉ lấy bánh ngọt mà không lấy thịt, là bởi vì mùi bánh ngọt tương đối nhẹ, không dễ bị người khác phát hiện.

Hai đứa nhỏ ăn xong bánh ngọt, vui vẻ xoa bụng, thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Tống Nhiễm cũng yên tâm ngủ.

——

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau.

Lục thị và những người khác đã bị đói suốt một đêm, bụng sớm đã kêu vang.

Sáng sớm, khi cai ngục đến đưa cơm, bọn họ cũng chẳng còn quan tâm đến hình tượng nữa, nhao nhao tiến lên lấy màn thầu và cháo trong thùng.

Cai ngục không kiên nhẫn quơ cây roi trong tay, tức giận mắng: “Lũ súc sinh, còn biết quy củ hay không!”

Lục thị và Triệu thị vốn da mặt mỏng, nghe cai ngục mắng như vậy, tức giận đến mức vội vàng dừng động tác.

Tống Thiển lại chẳng thèm quan tâm những chuyện này, nàng ta được nuông chiều từ bé, nào chịu được đói, một bữa không ăn cơm, cứ như muốn lấy mạng nàng ta vậy.

Thấy mọi người đều không tranh giành nữa, vậy thì vừa hay, tiện cho nàng ta.

Nàng ta thừa dịp cai ngục không chú ý, lặng lẽ đưa tay vào trong thùng, lén lấy ra một cái màn thầu.

Cai ngục phát hiện, lập tức vung roi lên, quất về phía Tống Thiển.

Tống Thiển kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể không vững, ngã về một bên, đầu đập thẳng vào cột nhà lao.

Sau khi cai ngục đưa cơm xong, những người hôm qua còn chê cơm tù khó ăn như Lục thị cùng người của đại phòng, tứ phòng đều ăn như hổ đói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn

Số ký tự: 0