Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn
Chương 22
2024-11-17 20:30:01
Tống Quang sợ hãi không dám nói thêm gì nữa, ánh mắt lại hận không thể giết chết Tống Nhiễm.
Lục thị thấy hai đứa cháu trai bảo bối của mình bị thương, chống gậy gỗ liền lao tới.
Bà ta chỉ vào Tống Nhiễm mắng to: "Ngươi làm cái gì vậy! Chúng nó là đường huynh của ngươi, sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy. Xem ta có đánh gãy chân ngươi không!"
Vừa dứt lời, bà ta giơ gậy gỗ lên muốn đánh vào người Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm ánh mắt sắc bén cảnh cáo: "Tổ mẫu xác định muốn đánh ta?"
Lục thị bị ánh mắt của Tống Nhiễm dọa sợ, cánh tay đang giơ lên không tự chủ được dừng lại.
"Rõ ràng là bọn họ đến trêu chọc con trước, mong tổ mẫu minh xét." Tống Nhiễm cười lạnh, cầm bình nước trở về bên cạnh Dư thị.
Nàng mở nắp bình, đưa cho Dư thị: "Mẫu thân, làm người phải chờ lâu rồi, người mau uống chút nước đi, đội ngũ lập tức xuất phát."
Dư thị ngơ ngác nhận lấy bình nước, uống một hơi cạn sạch, trong lòng lại rối bời.
Vừa rồi Tống Nhiễm dạy dỗ hai huynh đệ Tống Quang, bà đều nhìn thấy rõ ràng, bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ khi nào Tống Nhiễm lại có bản lĩnh như vậy, có thể tay không bẻ gãy tay hai huynh đệ nhà đó.
Cuối cùng, bà vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "A Nhiễm, từ khi nào mà sức lực của con lại lớn như vậy?"
Tống Nhiễm sững sờ, bình tĩnh đáp: "Mẫu thân, có lẽ là con bị bọn họ chọc tức, cho nên mới đột nhiên bộc phát, dù sao con cũng là nữ nhi tướng môn."
"Ồ." Dư thị cảm thấy có lý.
Bên kia.
Hai huynh đệ bị tháo khớp và gãy xương, vừa được người nhà đỡ dậy, còn chưa kịp kiểm tra thương thế, liền nghe thấy quan sai quát: "Tất cả đứng dậy, tiếp tục lên đường."
Tống Quang dùng một tay ôm lấy cánh tay bị tháo khớp, vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Nghiêm Chính cáo trạng: "Đại nhân, vừa rồi lúc nghỉ ngơi, có người gây sự đánh bị thương ta, xin đại nhân làm chủ cho ta."
Nghiêm Chính liếc mắt nhìn Tống Quang, không để ý tới.
Hắn áp giải phạm nhân nhiều năm như vậy, chuyện đánh nhau giữa các phạm nhân đã sớm là chuyện thường tình, chỉ cần không phải là chết người làm chậm trễ công việc của hắn, còn lại thì dù cho phạm nhân có chịu ủy khuất lớn đến đâu, hắn cũng lười quản.
Tống Quang thấy Nghiêm Chính không nói gì, lại bổ sung thêm một câu: "Đại nhân, người nọ không chỉ gây chuyện, còn dám tư tàng bình nước, xin đại nhân làm chủ!"
Nghiêm Chính bị hắn ta làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, giơ roi lên hung hăng quất một roi vào người Tống Quang: "Cút, loại chuyện nhỏ nhặt này đừng có mà làm phiền ta."
Một roi này trực tiếp quất vào cánh tay còn lại của Tống Quang, đánh cho hắn ta da tróc thịt bong.
Lần này thì hay rồi, hắn ta cáo trạng không thành, hai cánh tay đều bị thương.
Quan sai cũng chẳng ai quan tâm hắn, mặc kệ hắn ta kêu la thảm thiết, lôi xềng xích trên tay hắn ta đi về phía trước.
Hắn ta đau đến suýt ngất đi.
Tống Huy cũng chẳng khá hơn, cổ tay bị gãy của hắn ta bị xềng xích siết chặt, trong thời gian ngắn e là khó mà lành lại được.
Triệu thị thấy hai đứa con trai đều bị Tống Nhiễm đánh thành trọng thương như vậy, tức giận chạy đến tìm Tống Nhiễm lý luận: "Ngươi sao có thể đối xử với hai đường huynh của ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc có còn nhân tính hay không!"
"Có, nhưng không nhiều." Tống Nhiễm đối mặt với lời chất vấn, thản nhiên đáp, cuối cùng, nàng còn bổ sung thêm một câu: "Cũng phải xem là đối xử với ai, súc sinh thì không tính."
"Ngươi!" Triệu thị nếu không phải xuất thân là tiểu thư khuê các, giờ phút này chắc chắn đã xông lên túm tóc Tống Nhiễm, hung hăng trút giận.
"Hôm nay rõ ràng là bọn họ đến gây sự với ta trước, không thể trách ta. Sau này nếu còn có kẻ nào dám bắt nạt ta, mẫu thân và các đệ đệ muội muội, ta sẽ còn ra tay tàn nhẫn hơn." Tống Nhiễm cố ý lên giọng, để cho những lời này lọt vào tai tất cả mọi người trong đại phòng.
Mọi người trong đại phòng nghe vậy, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tống Nhiễm, nhưng lại chẳng thể làm gì được nàng!
Trong lòng Tống Nhiễm dâng lên một tia đắc ý, nàng thích nhìn thấy bộ dạng bọn họ chán ghét nàng, nhưng lại không thể làm gì được nàng.
Nguyên chủ, ngươi thấy không, ta đã dùng cách của mình, thay ngươi trút giận!
Sau này chỉ cần người của đại phòng biết điều một chút trước mặt nàng, nàng sẽ không nhắc lại chuyện cũ, nếu không...
Đoàn người tiếp tục lên đường, đi thêm một dặm nữa là đến Chiết Liễu đình.
"Mẫu thân, Chiết Liễu đình là nơi nào vậy, vì sao những phạm nhân khác đều nóng lòng muốn đến đó?" Tống Nhiễm không hiểu liền hỏi Dư thị.
Lục thị thấy hai đứa cháu trai bảo bối của mình bị thương, chống gậy gỗ liền lao tới.
Bà ta chỉ vào Tống Nhiễm mắng to: "Ngươi làm cái gì vậy! Chúng nó là đường huynh của ngươi, sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy. Xem ta có đánh gãy chân ngươi không!"
Vừa dứt lời, bà ta giơ gậy gỗ lên muốn đánh vào người Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm ánh mắt sắc bén cảnh cáo: "Tổ mẫu xác định muốn đánh ta?"
Lục thị bị ánh mắt của Tống Nhiễm dọa sợ, cánh tay đang giơ lên không tự chủ được dừng lại.
"Rõ ràng là bọn họ đến trêu chọc con trước, mong tổ mẫu minh xét." Tống Nhiễm cười lạnh, cầm bình nước trở về bên cạnh Dư thị.
Nàng mở nắp bình, đưa cho Dư thị: "Mẫu thân, làm người phải chờ lâu rồi, người mau uống chút nước đi, đội ngũ lập tức xuất phát."
Dư thị ngơ ngác nhận lấy bình nước, uống một hơi cạn sạch, trong lòng lại rối bời.
Vừa rồi Tống Nhiễm dạy dỗ hai huynh đệ Tống Quang, bà đều nhìn thấy rõ ràng, bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ khi nào Tống Nhiễm lại có bản lĩnh như vậy, có thể tay không bẻ gãy tay hai huynh đệ nhà đó.
Cuối cùng, bà vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "A Nhiễm, từ khi nào mà sức lực của con lại lớn như vậy?"
Tống Nhiễm sững sờ, bình tĩnh đáp: "Mẫu thân, có lẽ là con bị bọn họ chọc tức, cho nên mới đột nhiên bộc phát, dù sao con cũng là nữ nhi tướng môn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ." Dư thị cảm thấy có lý.
Bên kia.
Hai huynh đệ bị tháo khớp và gãy xương, vừa được người nhà đỡ dậy, còn chưa kịp kiểm tra thương thế, liền nghe thấy quan sai quát: "Tất cả đứng dậy, tiếp tục lên đường."
Tống Quang dùng một tay ôm lấy cánh tay bị tháo khớp, vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Nghiêm Chính cáo trạng: "Đại nhân, vừa rồi lúc nghỉ ngơi, có người gây sự đánh bị thương ta, xin đại nhân làm chủ cho ta."
Nghiêm Chính liếc mắt nhìn Tống Quang, không để ý tới.
Hắn áp giải phạm nhân nhiều năm như vậy, chuyện đánh nhau giữa các phạm nhân đã sớm là chuyện thường tình, chỉ cần không phải là chết người làm chậm trễ công việc của hắn, còn lại thì dù cho phạm nhân có chịu ủy khuất lớn đến đâu, hắn cũng lười quản.
Tống Quang thấy Nghiêm Chính không nói gì, lại bổ sung thêm một câu: "Đại nhân, người nọ không chỉ gây chuyện, còn dám tư tàng bình nước, xin đại nhân làm chủ!"
Nghiêm Chính bị hắn ta làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, giơ roi lên hung hăng quất một roi vào người Tống Quang: "Cút, loại chuyện nhỏ nhặt này đừng có mà làm phiền ta."
Một roi này trực tiếp quất vào cánh tay còn lại của Tống Quang, đánh cho hắn ta da tróc thịt bong.
Lần này thì hay rồi, hắn ta cáo trạng không thành, hai cánh tay đều bị thương.
Quan sai cũng chẳng ai quan tâm hắn, mặc kệ hắn ta kêu la thảm thiết, lôi xềng xích trên tay hắn ta đi về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta đau đến suýt ngất đi.
Tống Huy cũng chẳng khá hơn, cổ tay bị gãy của hắn ta bị xềng xích siết chặt, trong thời gian ngắn e là khó mà lành lại được.
Triệu thị thấy hai đứa con trai đều bị Tống Nhiễm đánh thành trọng thương như vậy, tức giận chạy đến tìm Tống Nhiễm lý luận: "Ngươi sao có thể đối xử với hai đường huynh của ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc có còn nhân tính hay không!"
"Có, nhưng không nhiều." Tống Nhiễm đối mặt với lời chất vấn, thản nhiên đáp, cuối cùng, nàng còn bổ sung thêm một câu: "Cũng phải xem là đối xử với ai, súc sinh thì không tính."
"Ngươi!" Triệu thị nếu không phải xuất thân là tiểu thư khuê các, giờ phút này chắc chắn đã xông lên túm tóc Tống Nhiễm, hung hăng trút giận.
"Hôm nay rõ ràng là bọn họ đến gây sự với ta trước, không thể trách ta. Sau này nếu còn có kẻ nào dám bắt nạt ta, mẫu thân và các đệ đệ muội muội, ta sẽ còn ra tay tàn nhẫn hơn." Tống Nhiễm cố ý lên giọng, để cho những lời này lọt vào tai tất cả mọi người trong đại phòng.
Mọi người trong đại phòng nghe vậy, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tống Nhiễm, nhưng lại chẳng thể làm gì được nàng!
Trong lòng Tống Nhiễm dâng lên một tia đắc ý, nàng thích nhìn thấy bộ dạng bọn họ chán ghét nàng, nhưng lại không thể làm gì được nàng.
Nguyên chủ, ngươi thấy không, ta đã dùng cách của mình, thay ngươi trút giận!
Sau này chỉ cần người của đại phòng biết điều một chút trước mặt nàng, nàng sẽ không nhắc lại chuyện cũ, nếu không...
Đoàn người tiếp tục lên đường, đi thêm một dặm nữa là đến Chiết Liễu đình.
"Mẫu thân, Chiết Liễu đình là nơi nào vậy, vì sao những phạm nhân khác đều nóng lòng muốn đến đó?" Tống Nhiễm không hiểu liền hỏi Dư thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro