Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn

Chương 24

2024-11-17 20:30:01

Tống Thiển như ý nguyện cướp được hết đồ của đám người ái mộ tặng cho Giang Uyển Nhi.

Sau khi bọn họ tức giận bỏ đi, Giang Uyển Nhi trừng mắt nhìn Tống Thiển, chất vấn: "Có phải ngươi cố ý hay không?"

Tống Thiển ra vẻ vô tội, nghẹn ngào nói: "Uyển Nhi tỷ tỷ, muội thật sự không cố ý, muội... muội trả lại đồ cho tỷ."

Giang Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tống Thiển nhìn theo bóng lưng nàng ta, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.

 Nàng hiểu Giang Uyển Nhi, loại người ngạo mạn như nàng ta, dẫu có sa cơ thất thế cũng chẳng thèm nhận bố thí.

Tốt lắm, vậy thì tiện cho nàng ta.

Tống Nhiễm đứng cách đó không xa, chứng kiến một màn vừa xảy ra trong lương đình.

Nàng xem như đã được mở mang tầm mắt, biết thế nào là trà xanh biểu, về sau phải tránh xa vị đường tỷ này một chút.

Tống Nhiễm đang suy tư, trong đình một trước một sau đi ra hai nam tử trung niên, tiến thẳng đến trước mặt nàng.

"Ngươi là A Nhiễm?" Nam nhân dẫn đầu ôn nhu hỏi.

Tống Nhiễm gật đầu, "Ngài là?"

Lục Văn Chinh nhìn Tống Nhiễm với ánh mắt ôn hòa, khàn giọng cười giải thích: "Ta là cữu cữu của ngươi. Ta vừa nhìn đã nhận ra ngươi, ngươi và Tuyên Dương trông thật giống nhau!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuyên Dương là tên húy của mẫu thân Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm nhìn nam nhân nho nhã, thân hình cao lớn, khí chất ngay thẳng trước mặt, ngọt ngào gọi: "Cữu cữu."

Lục Văn Chinh gật đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng, "Từ khi mẫu thân ngươi qua đời, ngươi rất ít qua lại với chúng ta. Giờ ngươi đã trưởng thành rồi, thật tốt!"

Tống Nhiễm lộ vẻ hổ thẹn: "Xin lỗi cữu cữu, những năm qua cháu quá vô lễ."

Nam nhân vỗ nhẹ vai Tống Nhiễm, "Chuyện này không trách ngươi, ngươi sống dưới tay kế mẫu, không thân cận với chúng ta cũng là điều tốt. Haiz..."

Hắn thở dài, lấy bọc đồ từ tay quản gia phía sau, đưa cho Tống Nhiễm, "Cữu nghe chuyện nhà các ngươi, mấy ngày nay ăn ngủ không yên. Cữu cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể đưa ngươi chút đồ, dùng trên đường. Cầm lấy đi."

Tống Nhiễm nhận lấy bọc đồ nặng trĩu, ngoài nói lời cảm tạ, nhất thời không biết nói gì hơn.

Nguyên chủ cũng vậy, vì không muốn Dư thị phiền lòng mà nhiều năm không qua lại với người cữu cữu thương yêu mình như vậy, thật không nên!

Lục Văn Chinh lại trò chuyện với Tống Nhiễm một hồi lâu, mới lưu luyến rời đi.

Ở một nơi khác.

Dư thị cũng nhận được đồ ăn thức uống và bạc do quản gia nhà mẹ đẻ gửi đến.

Nàng cẩn thận cất giấu bạc, để dành phòng khi bất trắc.

Về phía Tam hoàng tử, hắn vốn tưởng Lệ phi hoặc Tứ đệ, người nuôi hắn lớn, sẽ phái người đưa đồ cho hắn, nhưng mãi đến khi đội ngũ lưu đày rời khỏi Chiết Liễu đình, hắn vẫn không thấy bóng dáng ai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi tiễn Lục Văn Chinh, Tống Nhiễm lập tức đi tìm Hàn Tu, vị thống lĩnh phụ trách áp giải.

"Đại nhân, xin mạn phép nói chuyện riêng."

Hàn Tu đi theo Tống Nhiễm đến một nơi vắng vẻ.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Hàn Tu không thích vòng vo.

Hắn cũng đoán được mục đích Tống Nhiễm tìm mình, không gì khác ngoài muốn hắn chiếu cố nhiều hơn trên đường đi, nhưng muốn được đối xử đặc biệt thì phải có lợi ích trao đổi.

Tống Nhiễm cũng không dài dòng, lấy ra năm trăm lượng ngân phiếu từ bọc đồ Lục Văn Chinh đưa, đưa cho Hàn Tu với giọng điệu thành khẩn: "Đây là toàn bộ bạc người nhà ta vừa đưa, ta muốn tặng cho đại nhân."

Thực ra trong bọc Lục Văn Chinh đưa có ba trăm lượng ngân phiếu và năm mươi lượng bạc vụn, Tống Nhiễm cảm thấy đưa bạc vụn quá phô trương, ba trăm lượng ngân phiếu lại quá ít, nên lấy thêm hai tờ ngân phiếu từ không gian ra, còn bạc vụn thì cất vào không gian.

Hàn Tu nhìn ngân phiếu Tống Nhiễm đưa, có chút kinh ngạc. Phải biết trước đây hắn từng áp giải nhiều phạm nhân, nhưng chưa từng có ai đưa nhiều bạc như vậy, hơn nữa đối phương còn dốc hết gia sản.

Hắn sợ Tống Nhiễm có mục đích khác, nghiêm mặt thăm dò: "Bản quan phụ trách áp giải phạm nhân, chỉ làm tròn phận sự. Nếu ngươi có ý đồ khác, bản quan sẽ không dung thứ."

Tống Nhiễm mỉm cười, thái độ khiêm nhường: "Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi! Ta đưa ngân phiếu này không hề có ý gì khác.

Ta thấy số bạc cữu đưa chẳng khác nào củ khoai lang bỏng tay trên đường lưu đày.

Thứ nhất, ta là tội nhân, không được phép mua bán; thứ hai, nếu số bạc này bị kẻ xấu phát hiện, e rằng sẽ nảy lòng tham, đến lúc đó chẳng may sẽ liên lụy đến tính mạng.

Thay vì mang theo số bạc này mà nơm nớp lo sợ, chi bằng đưa cho đại nhân, đổi lấy một đường bình an."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn

Số ký tự: 0