Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn

Chương 46

2024-11-17 20:30:01

“Đại nhân, trước khi ngài ngất xỉu có phải tim đập nhanh, toát mồ hôi và ý thức dần dần mơ hồ không?” Tống Nhiễm hỏi.

“Tống cô nương thật thần kỳ, ta quả thực có những triệu chứng đó.”

Vậy là đúng rồi, Tống Nhiễm nói: “Nghiêm đại nhân, ngài hẳn là bị “đói no lao”.”

“Đói no lao? Là bệnh gì, ta chưa từng nghe nói đến.”

Tống Nhiễm kiên nhẫn giải thích: “Cái gọi là đói no lao chính là biểu hiện của chứng khí huyết hư, khi đói sẽ toát mồ hôi lạnh, toàn thân vô lực. Sau này ngài chỉ cần ăn uống đúng giờ, chú ý điều dưỡng là được.”

“Thì ra là vậy, đa tạ Tống cô nương. Hôm nay ngươi cứu ta, ta nên báo đáp ngươi, không biết ngươi có nguyện vọng gì không?” Nghiêm Chính ôn hòa hỏi.

Tống Nhiễm nghĩ đến mục đích của mình, vội vàng nói ra: “Tiểu nữ quả thực có một việc muốn nhờ, mong các vị đại nhân giúp đỡ.”

Nghiêm Chính và Hàn Tu đồng thời hỏi: “Việc gì?”

“Mẫu thân của tiểu nữ đã mang thai bảy tháng, thân thể yếu ớt, đeo xiềng xích đi lại rất bất tiện, mong đại nhân có thể tháo xiềng xích cho mẫu thân. Tiểu nữ cam đoan, mẫu thân sẽ không bỏ trốn.”

Hàn Tu trầm mặc một lát, gật đầu đáp: “Ta đồng ý.”

Nghiêm Chính cũng gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Ta nhớ ngươi còn có một em trai và một em gái?”

“Vâng.”

Nghiêm Chính nói với Hàn Tu: “Hàn thống lĩnh, Tống cô nương và hai đứa em nhỏ của nàng đều yếu ớt, chắc cũng không thể bỏ trốn, chi bằng tháo xiềng xích cho cả bọn họ luôn đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn nói như vậy là vì muốn lấy lòng Tống Nhiễm thêm một chút.

Trên thực tế, các sai dịch áp giải phạm nhân trên đường đi có quyền tự chủ rất lớn, có thể tùy ý xử lý.

Hàn Tu trước đó đã nhận bạc của Tống Nhiễm, hôm nay lại nhận đồ ăn nàng đưa, đương nhiên là bằng lòng nể mặt.

“Đồng ý.”

Tên sai dịch râu quai nón lập tức lấy chìa khóa ra, tháo xiềng xích trên chân Tống Nhiễm.

Không còn bị xiềng xích trói buộc, Tống Nhiễm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tiếp đó, tên sai dịch râu quai nón lại đến chỗ Dư thị, tháo xiềng xích cho cả ba người.

Các phạm nhân khác thấy vậy, vừa ghen tị vừa tò mò, đều muốn biết tại sao Dư thị cùng hai đứa nhỏ lại được tháo xiềng xích.

Chờ các sai dịch đi khỏi, Lục thị đi đến trước mặt Dư thị, chất vấn với giọng điệu khó chịu: “Tại sao sai dịch lại tháo xiềng xích cho các ngươi?”

Dư thị biết đây là công lao của Tống Nhiễm, nhưng bà không muốn giải thích nhiều với Lục thị, chỉ nói: “Ta cũng không biết.”

“Hừ!” Lục thị cười lạnh, “Chắc chắn là nha đầu Tống Nhiễm kia đã dùng thủ đoạn gì đó, dụ dỗ sai dịch tháo xiềng xích cho các ngươi.”

“Đúng vậy, tối qua cả nhà các ngươi đều không ở trong ngục, nha đầu kia chắc chắn đã nhân cơ hội bò lên giường tên sai dịch nào đó, mới đổi lấy đặc quyền được tháo xiềng xích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên ả làm chuyện này, trước kia ả chẳng phải đã bò lên giường Tàn vương rồi sao!” Trương Quế Hoa ở bên cạnh phụ họa.

Dư thị thấy Tống Nhiễm bị hiểu lầm, vừa định giải thích thì nghe thấy giọng nói châm chọc của Tống Nhiễm vang lên: “Ta còn tưởng là ai ban ngày ban mặt mà nói bậy nói bạ, hóa ra là các ngươi!

Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, cẩn thận kẻo bị sai dịch nghe thấy, lại đến trị các ngươi.”

Tống Nhiễm đi đến trước mặt Dư thị, dịu dàng cười nói: “Nương, con về rồi.”

Nàng về muộn như vậy là vì trên đường trở về, nàng bị một tên sai dịch nhỏ tuổi gọi lại.

Nàng nhận ra tên sai dịch đó chính là người đã đưa bình nước cho nàng lúc trước.

Tên sai dịch nhỏ tuổi lấy ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho nàng, dặn dò: “Bôi lên thái dương có thể phòng ngừa say nắng.”

Tống Nhiễm cảm thấy tên sai dịch này hết lần này đến lần khác giúp đỡ nàng, chắc chắn là được người khác nhờ vả, bèn hỏi hắn: “Tại sao huynh lại quan tâm đến chúng ta như vậy? Có phải có người nhờ huynh làm vậy không?”

Tên sai dịch cúi đầu, không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.

Tống Nhiễm không hỏi ra được gì, đành phải ấm ức quay về chỗ Dư thị.

Khi nàng đến gần, vừa hay nghe thấy Lục thị và Trương Quế Hoa nói xấu nàng, nàng sẽ không để yên cho bọn họ.

Lục thị bị Tống Nhiễm mắng một trận, trong lòng khó chịu, mắng: “Đồ thấp hèn, tự rước nhục!”

“bà cao thượng, bà ghê gớm, vậy thì đừng có ghen tị với chúng ta. Ta thấy bà chính là ăn không được nho, nói nho chua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn

Số ký tự: 0