Trước Khi Xét Nhà, Dọn Sạch Hoàng Thành, Thảnh Thơi Đi Chạy Nạn
Chương 9
2024-11-17 20:30:01
Tống Nhiễm nhận ra người đó, chính là nha hoàn thân cận nhất của nguyên chủ - Đào Nhị.
"A ——" Đào Nhị bỗng nhiên hét lên một tiếng, khiến Tống Nhiễm giật mình.
Tống Nhiễm giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, vén màn che ngáp một cái hỏi: "Làm ồn gì vậy? Làm phiền ta ngủ."
"Tiểu... tiểu thư," Đào Nhị há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tống Nhiễm: "Người... người về từ lúc nào vậy, chẳng phải người đã dặn dò nô tỳ giả trang thành người, lừa gạt phu nhân sao?"
Tống Nhiễm nhớ ra rồi, trước khi nguyên chủ đến chỗ Giang Uyển Nhi, đã cố ý dặn dò Đào Nhị, bảo nàng giả trang thành mình nằm trên giường giả vờ ngủ, tránh để kế mẫu Dư thị phát hiện nàng tự ý ra khỏi phủ.
Dư thị là kế mẫu của Tống Nhiễm, bà được gả vào phủ sau khi mẫu thân nàng qua đời vì bệnh. Bình thường, Dư thị đối xử với nguyên chủ cũng coi như khách khí, chưa từng hà khắc.
Nhưng Dư thị là người cổ hủ, luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo. Nếu để bà biết nguyên chủ trốn ra ngoài, muốn gả cho Tam hoàng tử làm thiếp, chắc chắn bà sẽ bắt nguyên chủ về, giam cầm lại, chờ phụ thân trở về xử lý.
Tống Nhiễm không muốn để lộ sơ hở trước mặt Đào Nhị nên qua loa đáp: "Ồ, ta vẫn luôn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài."
Đào Nhị có chút ngơ ngác: "Tiểu thư không đi tìm Giang tiểu thư sao? Tiểu thư rõ ràng..."
Thấy Đào Nhị không buông tha, Tống Nhiễm muốn nhanh chóng chuyển chủ đề, bèn cao giọng hỏi lại: "Lời của ta, ngươi cũng không tin sao?"
"Không, nô tỳ không dám." Đào Nhị cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Tống Nhiễm mỉm cười, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút, hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi vì sao ngươi lại hét lên như vậy?"
"A, đúng rồi, tiểu thư." Giọng Đào Nhị vừa khẩn trương vừa sợ hãi: "Không xong rồi, xảy ra chuyện lạ, quần áo trong tủ của tiểu thư đều biến mất, còn có..." Nàng chỉ vào khoảng đất trống trước mặt: "Bộ bàn ghế gỗ đàn hương này, cả bàn trang điểm bên kia cũng không cánh mà bay!"
Tống Nhiễm đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra, những thứ đó đã sớm bị nàng cất vào không gian.
Tuy nhiên, nàng vẫn giả vờ kinh ngạc, chậm chạp nói: "Quả thật là vậy, ta chỉ ngủ một giấc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đào Nhị và Tống Nhiễm nhìn nhau, nhất thời không tìm ra câu trả lời.
Đột nhiên.
Bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của đám gia nhân:
"Không xong rồi, phủ bị trộm rồi."
"Đồ trong phòng chủ mẫu cũng bị mất rồi!"
"Kho cũng trống không rồi."
"Trong bếp không còn gì cả."
...
Tin tức bị trộm truyền đến, cả phủ lập tức hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Tống Nhiễm không khỏi thầm cười trong lòng: Chắc một lát nữa, cả hoàng thành sẽ chấn động.
Không được, nàng phải ra ngoài xem náo nhiệt mới được.
Trong hoàng cung.
Thời gian khôi phục, các vị đại thần và hoàng đế lập tức phát hiện ra hai bức mật thư.
Sau khi đọc xong nội dung trong thư, hoàng đế nổi trận lôi đình: "Đây chính là hoàng nhi ngoan và các vị đại thần mà trẫm hết mực tin tưởng, chúng dám làm ra loại chuyện phản nghịch này! Người đâu, soạn thảo hai đạo thánh chỉ, tịch biên gia sản và lưu đày toàn bộ người nhà họ Giang và Tam hoàng tử."
"Vâng."
Trong số các vị đại thần, có một người từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ tốt với Tống tướng quân. Vị đại thần này cảm thấy hai bức mật thư này có thể minh oan cho Tống gia, gột rửa tội danh cấu kết với Thanh môn và mưu phản, nên mạnh dạn quỳ xuống cầu xin: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho rằng cả nhà Tống tướng quân đều bị oan uổng, khẩn cầu hoàng thượng thu hồi hình phạt."
Hoàng đế nghe xong, mím chặt môi, ánh mắt sắc lạnh, hồi lâu không nói gì.
Hắn vốn đã e ngại binh quyền của Tống gia, lần này vừa hay có thể mượn cớ để diệt trừ thế lực của Tống gia. Cho dù có hai bức mật thư làm bằng chứng, hắn cũng quyết không buông tha cho Tống gia.
Hơn nữa, hai bức mật thư này xuất hiện quá kỳ lạ, hắn luôn cảm thấy có người đang giúp Tống gia minh oan.
Dù thế nào đi nữa, lần này hắn cũng phải xử lý Tống gia.
"Phụ tử Tống thị lâm trận bỏ trốn, hiện không rõ tung tích, việc này không cần phải bàn cãi nữa."
Hắn lại nhớ đến một chuyện khác, bèn ra lệnh cho cung nhân: "Thêm một điều vào thánh chỉ tịch biên gia sản của Tống gia. Xét thấy Tàn vương và Tống gia thiên kim đã có hôn ước từ trước, lệnh cho hai người nhanh chóng thành hôn, Tàn vương sẽ bị lưu đày cùng Tống gia."
Hắn đã sớm muốn đuổi Cửu đệ ra khỏi kinh thành, cơ hội này hắn đã chờ đợi quá lâu!
——
"A ——" Đào Nhị bỗng nhiên hét lên một tiếng, khiến Tống Nhiễm giật mình.
Tống Nhiễm giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, vén màn che ngáp một cái hỏi: "Làm ồn gì vậy? Làm phiền ta ngủ."
"Tiểu... tiểu thư," Đào Nhị há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tống Nhiễm: "Người... người về từ lúc nào vậy, chẳng phải người đã dặn dò nô tỳ giả trang thành người, lừa gạt phu nhân sao?"
Tống Nhiễm nhớ ra rồi, trước khi nguyên chủ đến chỗ Giang Uyển Nhi, đã cố ý dặn dò Đào Nhị, bảo nàng giả trang thành mình nằm trên giường giả vờ ngủ, tránh để kế mẫu Dư thị phát hiện nàng tự ý ra khỏi phủ.
Dư thị là kế mẫu của Tống Nhiễm, bà được gả vào phủ sau khi mẫu thân nàng qua đời vì bệnh. Bình thường, Dư thị đối xử với nguyên chủ cũng coi như khách khí, chưa từng hà khắc.
Nhưng Dư thị là người cổ hủ, luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo. Nếu để bà biết nguyên chủ trốn ra ngoài, muốn gả cho Tam hoàng tử làm thiếp, chắc chắn bà sẽ bắt nguyên chủ về, giam cầm lại, chờ phụ thân trở về xử lý.
Tống Nhiễm không muốn để lộ sơ hở trước mặt Đào Nhị nên qua loa đáp: "Ồ, ta vẫn luôn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài."
Đào Nhị có chút ngơ ngác: "Tiểu thư không đi tìm Giang tiểu thư sao? Tiểu thư rõ ràng..."
Thấy Đào Nhị không buông tha, Tống Nhiễm muốn nhanh chóng chuyển chủ đề, bèn cao giọng hỏi lại: "Lời của ta, ngươi cũng không tin sao?"
"Không, nô tỳ không dám." Đào Nhị cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Tống Nhiễm mỉm cười, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút, hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi vì sao ngươi lại hét lên như vậy?"
"A, đúng rồi, tiểu thư." Giọng Đào Nhị vừa khẩn trương vừa sợ hãi: "Không xong rồi, xảy ra chuyện lạ, quần áo trong tủ của tiểu thư đều biến mất, còn có..." Nàng chỉ vào khoảng đất trống trước mặt: "Bộ bàn ghế gỗ đàn hương này, cả bàn trang điểm bên kia cũng không cánh mà bay!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Nhiễm đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra, những thứ đó đã sớm bị nàng cất vào không gian.
Tuy nhiên, nàng vẫn giả vờ kinh ngạc, chậm chạp nói: "Quả thật là vậy, ta chỉ ngủ một giấc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đào Nhị và Tống Nhiễm nhìn nhau, nhất thời không tìm ra câu trả lời.
Đột nhiên.
Bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của đám gia nhân:
"Không xong rồi, phủ bị trộm rồi."
"Đồ trong phòng chủ mẫu cũng bị mất rồi!"
"Kho cũng trống không rồi."
"Trong bếp không còn gì cả."
...
Tin tức bị trộm truyền đến, cả phủ lập tức hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Tống Nhiễm không khỏi thầm cười trong lòng: Chắc một lát nữa, cả hoàng thành sẽ chấn động.
Không được, nàng phải ra ngoài xem náo nhiệt mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hoàng cung.
Thời gian khôi phục, các vị đại thần và hoàng đế lập tức phát hiện ra hai bức mật thư.
Sau khi đọc xong nội dung trong thư, hoàng đế nổi trận lôi đình: "Đây chính là hoàng nhi ngoan và các vị đại thần mà trẫm hết mực tin tưởng, chúng dám làm ra loại chuyện phản nghịch này! Người đâu, soạn thảo hai đạo thánh chỉ, tịch biên gia sản và lưu đày toàn bộ người nhà họ Giang và Tam hoàng tử."
"Vâng."
Trong số các vị đại thần, có một người từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ tốt với Tống tướng quân. Vị đại thần này cảm thấy hai bức mật thư này có thể minh oan cho Tống gia, gột rửa tội danh cấu kết với Thanh môn và mưu phản, nên mạnh dạn quỳ xuống cầu xin: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho rằng cả nhà Tống tướng quân đều bị oan uổng, khẩn cầu hoàng thượng thu hồi hình phạt."
Hoàng đế nghe xong, mím chặt môi, ánh mắt sắc lạnh, hồi lâu không nói gì.
Hắn vốn đã e ngại binh quyền của Tống gia, lần này vừa hay có thể mượn cớ để diệt trừ thế lực của Tống gia. Cho dù có hai bức mật thư làm bằng chứng, hắn cũng quyết không buông tha cho Tống gia.
Hơn nữa, hai bức mật thư này xuất hiện quá kỳ lạ, hắn luôn cảm thấy có người đang giúp Tống gia minh oan.
Dù thế nào đi nữa, lần này hắn cũng phải xử lý Tống gia.
"Phụ tử Tống thị lâm trận bỏ trốn, hiện không rõ tung tích, việc này không cần phải bàn cãi nữa."
Hắn lại nhớ đến một chuyện khác, bèn ra lệnh cho cung nhân: "Thêm một điều vào thánh chỉ tịch biên gia sản của Tống gia. Xét thấy Tàn vương và Tống gia thiên kim đã có hôn ước từ trước, lệnh cho hai người nhanh chóng thành hôn, Tàn vương sẽ bị lưu đày cùng Tống gia."
Hắn đã sớm muốn đuổi Cửu đệ ra khỏi kinh thành, cơ hội này hắn đã chờ đợi quá lâu!
——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro