Tất Cả Đều Là D...
2024-11-18 02:15:29
Đến bàn ăn, quả thực miếng đầu tiên Phó Thời gắp cũng là miếng cá.
Khi anh còn nhỏ, An Ngọc Trân đã từng làm bảo mẫu ở nhà họ Phó, Phó Thời rất quen thuộc với tay nghề của bà ấy.
Món cá lần này vẫn có hương vị đó, chỉ là hơi mặn. Nhưng Phó Thời vẫn khen ngon, mặt không đổi sắc mà nếm miếng thứ hai.
An Ngọc Trân nhìn thấy phản ứng của anh, quả nhiên mặt mày rạng rỡ hơn hẳn, mục đích ban đầu để bà ấy đích thân xuống bếp cũng không chỉ là vì giúp Tạ Hoài Chí lấy lòng Phó Thời, Phó Thời thích tay nghề của bà, đối với bà đó cũng là một loại thành tựu: "Con thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút đi."
Khác với việc Tạ Hoài Chí thường hay nịnh nọt Phó Thời, An Ngọc Trân lại dành cho anh nhiều tình cảm chân thành hơn, có lẽ vì bà ấy từng chăm sóc Phó Thời khi anh còn nhỏ.
Phó Thời động đũa, những người khác mới dám ăn.
Tạ Ly cũng thử, động tác của cô hơi dừng lại, rõ ràng cô cũng nhận ra, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa không có thêm chút biểu cảm dư thừa.
Nhưng đến lượt Tạ Hoài Chí thì khác, gần như vừa cho miếng cá vào miệng, giọng nói hơi thô của ông đã vang lên: "Hừ... cái gì thế này? Sao lại mặn thế này? An Ngọc Trân, bà cho bao nhiêu muối vào vậy?"
Thực ra cũng không đến nỗi mặn như vậy, nhưng thế cũng đủ khiến ông ta nổi trận lôi đình. Nếu Phó Thời không có ở đây, chắc chắn ông ta đã ném đũa đi rồi.
Giọng nói của Tạ Hoài Chí khiến mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía ông.
Lông mày cau lại của người đàn ông như thể có thể kẹp chết một con ruồi, trong mắt là sự tức giận, còn có cả sự chán ghét không thể che giấu.
Nụ cười trên mặt An Ngọc Trân bỗng chốc cứng đờ: "Mặn sao?"
Niềm vui lúc nãy của bà ấy đã biến mất, lúc này trông bà ấy vô cùng lúng túng và bất an.
Đương nhiên Tạ Hoài Chí không nói được lời tốt đẹp nào: "Bà tự mình nếm thử đi, hiếm khi Tiểu Phó người ta đến một lần, vậy mà đến cả làm một con cá bà cũng làm không xong."
Phó Thời cũng coi như là lớn lên cùng cặp vợ chồng này, tính tình Tạ Hoài Chí vẫn luôn như vậy, rất dễ nổi nóng, đặc biệt là khi ở nhà.
Nhìn thấy An Ngọc Trân đầy vẻ tự trách, Phó Thời gắp cả con cá vào bát của mình.
"Không phải nói là làm riêng cho con sao? Con còn chẳng thấy mặn, có phải gần đây khẩu vị của ba nhạt đi rồi không?"
Khi anh còn nhỏ, An Ngọc Trân đã từng làm bảo mẫu ở nhà họ Phó, Phó Thời rất quen thuộc với tay nghề của bà ấy.
Món cá lần này vẫn có hương vị đó, chỉ là hơi mặn. Nhưng Phó Thời vẫn khen ngon, mặt không đổi sắc mà nếm miếng thứ hai.
An Ngọc Trân nhìn thấy phản ứng của anh, quả nhiên mặt mày rạng rỡ hơn hẳn, mục đích ban đầu để bà ấy đích thân xuống bếp cũng không chỉ là vì giúp Tạ Hoài Chí lấy lòng Phó Thời, Phó Thời thích tay nghề của bà, đối với bà đó cũng là một loại thành tựu: "Con thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút đi."
Khác với việc Tạ Hoài Chí thường hay nịnh nọt Phó Thời, An Ngọc Trân lại dành cho anh nhiều tình cảm chân thành hơn, có lẽ vì bà ấy từng chăm sóc Phó Thời khi anh còn nhỏ.
Phó Thời động đũa, những người khác mới dám ăn.
Tạ Ly cũng thử, động tác của cô hơi dừng lại, rõ ràng cô cũng nhận ra, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa không có thêm chút biểu cảm dư thừa.
Nhưng đến lượt Tạ Hoài Chí thì khác, gần như vừa cho miếng cá vào miệng, giọng nói hơi thô của ông đã vang lên: "Hừ... cái gì thế này? Sao lại mặn thế này? An Ngọc Trân, bà cho bao nhiêu muối vào vậy?"
Thực ra cũng không đến nỗi mặn như vậy, nhưng thế cũng đủ khiến ông ta nổi trận lôi đình. Nếu Phó Thời không có ở đây, chắc chắn ông ta đã ném đũa đi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của Tạ Hoài Chí khiến mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía ông.
Lông mày cau lại của người đàn ông như thể có thể kẹp chết một con ruồi, trong mắt là sự tức giận, còn có cả sự chán ghét không thể che giấu.
Nụ cười trên mặt An Ngọc Trân bỗng chốc cứng đờ: "Mặn sao?"
Niềm vui lúc nãy của bà ấy đã biến mất, lúc này trông bà ấy vô cùng lúng túng và bất an.
Đương nhiên Tạ Hoài Chí không nói được lời tốt đẹp nào: "Bà tự mình nếm thử đi, hiếm khi Tiểu Phó người ta đến một lần, vậy mà đến cả làm một con cá bà cũng làm không xong."
Phó Thời cũng coi như là lớn lên cùng cặp vợ chồng này, tính tình Tạ Hoài Chí vẫn luôn như vậy, rất dễ nổi nóng, đặc biệt là khi ở nhà.
Nhìn thấy An Ngọc Trân đầy vẻ tự trách, Phó Thời gắp cả con cá vào bát của mình.
"Không phải nói là làm riêng cho con sao? Con còn chẳng thấy mặn, có phải gần đây khẩu vị của ba nhạt đi rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro