Tin Nhắn Đã Xóa
2024-11-18 02:15:29
Người phụ nữ thản nhiên như thể đã quên mất chuyện trong máy tính còn có một bản thỏa thuận ly hôn, điều này khiến Phó Thời lại không khỏi suy đoán, bất kể trước đây cô vì lý do gì mà có suy nghĩ như vậy, thì hiện tại có lẽ cô đã quên mất chuyện này rồi.
Anh cầm một cuốn sách ngồi cách đó không xa, thực ra sự chú ý đều đổ dồn về phía Tạ Ly.
Cô lúc thì gõ gõ trên máy tính, lúc lại nhìn điện thoại.
Cuối cùng thì cảm hứng đến nhanh đi cũng nhanh, không lâu sau cô đã tắt máy tính, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Phó Thời nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, mới chậm rãi đi đến bên bàn.
Điện thoại của Tạ Ly đặt ngay bên cạnh máy tính, Phó Thời đưa tay cầm lấy.
Hôm qua không mở khóa được, lúc này anh lại bắt đầu thử, Tạ Ly sẽ không đặt mật khẩu quá phức tạp, sau khi thử ngày sinh các kiểu không đúng, anh lại thử một vài hình vẽ đơn giản.
Sau khi vẽ hình chữ "L" và nhập một chuỗi số, quả nhiên điện thoại đã được mở khóa.
Phó Thời ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, sau đó mới cúi đầu xuống.
Đầu tiên anh mở trang trò chuyện.
Có vài ảnh đại diện quen thuộc, đó là bạn bè của cô ấy, phần lớn Phó Thời đều biết họ. Còn những ảnh đại diện xa lạ, anh bấm vào xem, cơ bản đều là đồng nghiệp nói chuyện công việc.
Nhóm trò chuyện cũng có vài nhóm, nhưng ngoài một nhóm bạn thân của cô ra, những nhóm khác đều liên quan đến công việc.
Vòng tròn xã giao đơn giản không thể đơn giản hơn.
Lướt từ trên xuống dưới, cũng không có gì bất thường.
Phó Thời không hiểu sao mình lại thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy mình đã quá đa nghi, nghĩ bóng nghĩ gió.
Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị đặt điện thoại xuống, đột nhiên một tin nhắn mới hiện lên.
Phó Thời không biết làm sao, đột nhiên lại nhớ đến tin nhắn mới vào nửa đêm hôm qua.
Anh khẽ nheo mắt, ngón tay đã bấm vào.
"Vừa nãy tôi lại đột nhiên nghĩ ra một điểm, thêm một đoạn Hà Bác chia phần bánh kem có dâu tây cho Hạ Kỳ thì sao?"
"Chỉ cần một cảnh quay rất ngắn, chia một cách như không để ý."
"Để khán giả tự tìm kẹo ăn*."
*: kiểu như khán giả nhìn hạnh động thân mật, quan tâm nhau của 2 diên viên rồi tự mình cảm thấy ngọt ngào.
Hà Bác và Hạ Kỳ đều là nhân vật trong loạt tiểu phẩm của Tạ Ly, vì vậy người này có vẻ cũng là đồng nghiệp của Tạ Ly, đang thảo luận với cô ấy về nội dung tiểu phẩm.
Vốn dĩ cũng không có gì bất thường.
Nhưng điều khiến Phó Thời để ý là, ngoài những câu nói này ra trong trang trò chuyện giữa Tạ Ly và người này không còn gì khác.
Anh cố ý kéo lên trên, quả thực không có gì, lại tìm kiếm lịch sử trò chuyện của hai người, cũng trống không.
Mấy câu nói rời rạc này không thể đột nhiên xuất hiện.
Chắc chắn trước đó, hai người đã từng trò chuyện với nhau.
Giải thích duy nhất là Tạ Ly đã xóa hết.
Anh cầm một cuốn sách ngồi cách đó không xa, thực ra sự chú ý đều đổ dồn về phía Tạ Ly.
Cô lúc thì gõ gõ trên máy tính, lúc lại nhìn điện thoại.
Cuối cùng thì cảm hứng đến nhanh đi cũng nhanh, không lâu sau cô đã tắt máy tính, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Phó Thời nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, mới chậm rãi đi đến bên bàn.
Điện thoại của Tạ Ly đặt ngay bên cạnh máy tính, Phó Thời đưa tay cầm lấy.
Hôm qua không mở khóa được, lúc này anh lại bắt đầu thử, Tạ Ly sẽ không đặt mật khẩu quá phức tạp, sau khi thử ngày sinh các kiểu không đúng, anh lại thử một vài hình vẽ đơn giản.
Sau khi vẽ hình chữ "L" và nhập một chuỗi số, quả nhiên điện thoại đã được mở khóa.
Phó Thời ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, sau đó mới cúi đầu xuống.
Đầu tiên anh mở trang trò chuyện.
Có vài ảnh đại diện quen thuộc, đó là bạn bè của cô ấy, phần lớn Phó Thời đều biết họ. Còn những ảnh đại diện xa lạ, anh bấm vào xem, cơ bản đều là đồng nghiệp nói chuyện công việc.
Nhóm trò chuyện cũng có vài nhóm, nhưng ngoài một nhóm bạn thân của cô ra, những nhóm khác đều liên quan đến công việc.
Vòng tròn xã giao đơn giản không thể đơn giản hơn.
Lướt từ trên xuống dưới, cũng không có gì bất thường.
Phó Thời không hiểu sao mình lại thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy mình đã quá đa nghi, nghĩ bóng nghĩ gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị đặt điện thoại xuống, đột nhiên một tin nhắn mới hiện lên.
Phó Thời không biết làm sao, đột nhiên lại nhớ đến tin nhắn mới vào nửa đêm hôm qua.
Anh khẽ nheo mắt, ngón tay đã bấm vào.
"Vừa nãy tôi lại đột nhiên nghĩ ra một điểm, thêm một đoạn Hà Bác chia phần bánh kem có dâu tây cho Hạ Kỳ thì sao?"
"Chỉ cần một cảnh quay rất ngắn, chia một cách như không để ý."
"Để khán giả tự tìm kẹo ăn*."
*: kiểu như khán giả nhìn hạnh động thân mật, quan tâm nhau của 2 diên viên rồi tự mình cảm thấy ngọt ngào.
Hà Bác và Hạ Kỳ đều là nhân vật trong loạt tiểu phẩm của Tạ Ly, vì vậy người này có vẻ cũng là đồng nghiệp của Tạ Ly, đang thảo luận với cô ấy về nội dung tiểu phẩm.
Vốn dĩ cũng không có gì bất thường.
Nhưng điều khiến Phó Thời để ý là, ngoài những câu nói này ra trong trang trò chuyện giữa Tạ Ly và người này không còn gì khác.
Anh cố ý kéo lên trên, quả thực không có gì, lại tìm kiếm lịch sử trò chuyện của hai người, cũng trống không.
Mấy câu nói rời rạc này không thể đột nhiên xuất hiện.
Chắc chắn trước đó, hai người đã từng trò chuyện với nhau.
Giải thích duy nhất là Tạ Ly đã xóa hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro