Trở Về Nhà
2024-11-18 02:15:29
Không lâu sau, Tạ Ly nhắn lại cho anh.
"Vừa nãy đang giúp mọi người quay phim, không nhìn thấy tin nhắn."
"Chân vẫn còn hơi đau, nhưng không sao."
"Ba gọi điện cho em, dặn tối nay đến nhà ông ăn cơm. Anh không cần đến đón em, xe của em ở công ty, tan làm em sẽ đi thẳng đến đó."
Tin nhắn của cô liên tục hiện lên, trả lời từng câu hỏi mà anh gửi qua.
Phó Thời chỉ cần nhìn chữ, cũng có thể tưởng tượng ra cô ấy sẽ dùng giọng điệu gì để nói những lời này.
Tâm trạng anh cũng tốt hơn nhiều vì sự hồi đáp của cô.
Anh trả lời Tạ Ly: "Được, lái xe cẩn thận."
***
Buổi tối, Phó Thời đến nhà họ Tạ trước.
Cha mẹ Tạ Ly sống trong một khu biệt thự trong thành phố.
Khi xe của Phó Thời lái vào sân biệt thự, anh đã nhìn thấy có người đang đứng đó chờ anh. Có lẽ vì anh đã gọi điện trước, nên hầu như mọi người nhà họ Tạ đều có mặt.
Bên cạnh Tạ Hoài Chí, có một thanh niên mặc vest đứng cạnh, đó là em trai của Tạ Ly - Tạ Khởi Nguyên, cậu ta chỉ nhỏ hơn Tạ Ly hai tuổi, năm năm trước kết hôn vì có con, hiện tại vợ và cô con gái bốn tuổi của cậu ta cũng có mặt.
Không thấy bóng dáng Tạ Ly, có lẽ cô ấy vẫn chưa tan làm.
Phó Thời thu lại ánh mắt, đỗ xe sang một bên sân, lúc xuống xe, mấy người kia đã đi tới.
"Ba." Phó Thời lên tiếng trước.
Nụ cười trên mặt Tạ Hoài Chí như nở hoa: "Tiểu Phó, Tạ Ly không đến cùng con à?"
"Cô ấy chạy từ công ty qua đây."
"Được được được." Đối với Tạ Hoài Chí, chỉ cần tình cảm vợ chồng không có vấn đề gì là được.
"Anh rể." Vợ chồng Tạ Khởi Nguyên cũng chào anh.
Phó Thời ừ một tiếng.
Anh không tỏ ra quá thân mật, nhưng không ai ở đây để ý, Tô Như còn huých nhẹ Tạ Huyên đang trốn sau lưng mình.
Cô bé mới rụt rè ló mặt ra từ sau lưng Tô Như gọi anh: "Dượng."
Thực ra khi đối diện với cô bé, nụ cười trên mặt Phó Thời thân thiện hơn, Tạ Ly rất thích cô cháu gái này, anh cũng phần nào yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng có lẽ cô bé cũng cảm nhận được thái độ cung kính của mọi người trong nhà đối với anh, nên vẫn luôn sợ anh.
"Có phải Tiểu Huyên đã cao lên một chút rồi không?"
"Làm sao mà lớn nhanh được như vậy." Tạ Hoài Chí vừa cười đáp lại anh, vừa mời anh vào nhà.
Khi họ cùng vào nhà, mẹ của Tạ Ly, An Ngọc Trân mới từ trong bếp đi ra: "Tiểu Phó đến rồi đấy à?"
"Vừa nãy đang giúp mọi người quay phim, không nhìn thấy tin nhắn."
"Chân vẫn còn hơi đau, nhưng không sao."
"Ba gọi điện cho em, dặn tối nay đến nhà ông ăn cơm. Anh không cần đến đón em, xe của em ở công ty, tan làm em sẽ đi thẳng đến đó."
Tin nhắn của cô liên tục hiện lên, trả lời từng câu hỏi mà anh gửi qua.
Phó Thời chỉ cần nhìn chữ, cũng có thể tưởng tượng ra cô ấy sẽ dùng giọng điệu gì để nói những lời này.
Tâm trạng anh cũng tốt hơn nhiều vì sự hồi đáp của cô.
Anh trả lời Tạ Ly: "Được, lái xe cẩn thận."
***
Buổi tối, Phó Thời đến nhà họ Tạ trước.
Cha mẹ Tạ Ly sống trong một khu biệt thự trong thành phố.
Khi xe của Phó Thời lái vào sân biệt thự, anh đã nhìn thấy có người đang đứng đó chờ anh. Có lẽ vì anh đã gọi điện trước, nên hầu như mọi người nhà họ Tạ đều có mặt.
Bên cạnh Tạ Hoài Chí, có một thanh niên mặc vest đứng cạnh, đó là em trai của Tạ Ly - Tạ Khởi Nguyên, cậu ta chỉ nhỏ hơn Tạ Ly hai tuổi, năm năm trước kết hôn vì có con, hiện tại vợ và cô con gái bốn tuổi của cậu ta cũng có mặt.
Không thấy bóng dáng Tạ Ly, có lẽ cô ấy vẫn chưa tan làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Thời thu lại ánh mắt, đỗ xe sang một bên sân, lúc xuống xe, mấy người kia đã đi tới.
"Ba." Phó Thời lên tiếng trước.
Nụ cười trên mặt Tạ Hoài Chí như nở hoa: "Tiểu Phó, Tạ Ly không đến cùng con à?"
"Cô ấy chạy từ công ty qua đây."
"Được được được." Đối với Tạ Hoài Chí, chỉ cần tình cảm vợ chồng không có vấn đề gì là được.
"Anh rể." Vợ chồng Tạ Khởi Nguyên cũng chào anh.
Phó Thời ừ một tiếng.
Anh không tỏ ra quá thân mật, nhưng không ai ở đây để ý, Tô Như còn huých nhẹ Tạ Huyên đang trốn sau lưng mình.
Cô bé mới rụt rè ló mặt ra từ sau lưng Tô Như gọi anh: "Dượng."
Thực ra khi đối diện với cô bé, nụ cười trên mặt Phó Thời thân thiện hơn, Tạ Ly rất thích cô cháu gái này, anh cũng phần nào yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng có lẽ cô bé cũng cảm nhận được thái độ cung kính của mọi người trong nhà đối với anh, nên vẫn luôn sợ anh.
"Có phải Tiểu Huyên đã cao lên một chút rồi không?"
"Làm sao mà lớn nhanh được như vậy." Tạ Hoài Chí vừa cười đáp lại anh, vừa mời anh vào nhà.
Khi họ cùng vào nhà, mẹ của Tạ Ly, An Ngọc Trân mới từ trong bếp đi ra: "Tiểu Phó đến rồi đấy à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro