Trước Ngày Đại Hôn, Ca Ca Của Phu Quân Ép Ta Làm Hoàng Hậu
Chương 5
Tử Vi
2024-07-13 19:06:39
Phó Diễn giữ ta lại bên mình, nhưng hắn biết rằng không thể giữ được trái tim của ta, nên lúc nào cũng nghi ngờ, chỉ cần có một chút dấu hiệu là phát điên.
Mỗi khi phát điên là hắn lại đến hành hạ ta, dùng những thứ bẩn thỉu mà không ai dám nhìn từ lầu xanh, khiến ta lại cãi nhau với hắn… cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
Ta ấn ấn mi tâm, nhìn sang Hà Trúc bên cạnh, nói:
“Đi chuẩn bị giấy bút, bổn cung bây giờ sẽ viết, sau đó để người gửi cho hoàng thượng.”
“Nương nương—”
“Đi chuẩn bị đi.”
Ta phất tay, “Bế Hành Nhi cho nhũ mẫu dỗ ngủ, dặn dò người hầu hạ cẩn thận.”
Hà Trúc không còn cách nào, đành bế hắn rời đi.
Ta viết xong thư, lập tức cho người gửi đến Thừa Càn Điện, rồi tự mình tháo trâm cài, dựa vào giường ngủ một lát.
Chẳng bao lâu sau, ta bị cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay đánh thức.
Là Phó Diễn.
Hắn cúi người lại gần, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào ta, nhanh chóng đeo chiếc xích vàng do thợ thủ công đặc biệt chế tạo lên cổ tay ta.
Đầu kia của sợi xích được buộc vào đầu giường.
Khi ta mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phó Diễn.
“ Mộ Uyển Ninh, nàng lại đang khiêu khích trẫm, chọc giận trẫm thì có lợi ích gì cho nàng?"
Hắn bóp cằm ta.
“ Có phải chỉ khi lột trần nàng rồi nhốt vào lồng, nàng mới ngoan ngoãn không?"
Ta: "......" Lại là câu này!
“Nhốt ta vào lồng”, câu này, hai kiếp, ta đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy hắn làm thật.
Cũng không biết nói ra để làm gì...
Ta lắc đầu, giải cứu chiếc cằm bị hắn bóp đau, hỏi:
“Thần thiếp lại làm gì khiến bệ hạ tức giận?"
Hắn lạnh lùng nhìn ta, không nói gì.
"Bệ hạ?
"Hoàng thượng?
"....... Phó Diễn!"
Ta có chút bực bội, “Rốt cuộc chàng muốn làm gì!"
Bị ta mắng, sắc mặt hắn lại dịu đi một chút, cười nhạt nói:
“Trong phòng còn chơi trò bệ hạ thần thiếp, nàng không thấy nhàm chán sao?"
Ta: "......"
Hít một hơi sâu, quyết định kéo lại chủ đề:
“Chàng giận vì ta gửi thư cho Ninh vương?"
Hắn không nói gì.
Xem như thừa nhận.
“Chính chàng bảo ta gửi thư cho Ninh vương trước, ta nghe lời chàng gửi rồi, sao chàng lại tức giận, chàng không thấy như vậy rất vô lý sao?"
Ta ngồi thẳng lên một chút, lắc lắc sợi xích vàng trên tay, cố gắng nói lý với hắn.
“Chàng chỉ cần giận là lại trói ta, rồi làm chuyện đó... Phó Diễn, chành là con người, có vấn đề thì phải giải quyết, chứ không phải như con ngựa giống mà..."
Chưa nói xong, hắn đột nhiên đè vai ta xuống và hôn tới, chặn hết lời nói của ta.
Động tác thô bạo và vô lý.
Ta tức giận đánh vào vai hắn, thậm chí cắn môi, cắn lưỡi của hắn.
Cắn đến mức chảy máu, trong miệng cảm nhận được vị máu, hắn vẫn không buông ra.
“Mộ Uyển Ninh, nàng là của ta.”
Ta nghe được giọng nói hung ác của hắn.
“Dù trong lòng nàng có ta hay không, còn nghĩ đến ai, nàng vẫn là của ta.”
“Muốn rời khỏi ta, cùng hắn sống bên nhau, đừng có mơ!"
Mỗi khi phát điên là hắn lại đến hành hạ ta, dùng những thứ bẩn thỉu mà không ai dám nhìn từ lầu xanh, khiến ta lại cãi nhau với hắn… cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
Ta ấn ấn mi tâm, nhìn sang Hà Trúc bên cạnh, nói:
“Đi chuẩn bị giấy bút, bổn cung bây giờ sẽ viết, sau đó để người gửi cho hoàng thượng.”
“Nương nương—”
“Đi chuẩn bị đi.”
Ta phất tay, “Bế Hành Nhi cho nhũ mẫu dỗ ngủ, dặn dò người hầu hạ cẩn thận.”
Hà Trúc không còn cách nào, đành bế hắn rời đi.
Ta viết xong thư, lập tức cho người gửi đến Thừa Càn Điện, rồi tự mình tháo trâm cài, dựa vào giường ngủ một lát.
Chẳng bao lâu sau, ta bị cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay đánh thức.
Là Phó Diễn.
Hắn cúi người lại gần, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào ta, nhanh chóng đeo chiếc xích vàng do thợ thủ công đặc biệt chế tạo lên cổ tay ta.
Đầu kia của sợi xích được buộc vào đầu giường.
Khi ta mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phó Diễn.
“ Mộ Uyển Ninh, nàng lại đang khiêu khích trẫm, chọc giận trẫm thì có lợi ích gì cho nàng?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn bóp cằm ta.
“ Có phải chỉ khi lột trần nàng rồi nhốt vào lồng, nàng mới ngoan ngoãn không?"
Ta: "......" Lại là câu này!
“Nhốt ta vào lồng”, câu này, hai kiếp, ta đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy hắn làm thật.
Cũng không biết nói ra để làm gì...
Ta lắc đầu, giải cứu chiếc cằm bị hắn bóp đau, hỏi:
“Thần thiếp lại làm gì khiến bệ hạ tức giận?"
Hắn lạnh lùng nhìn ta, không nói gì.
"Bệ hạ?
"Hoàng thượng?
"....... Phó Diễn!"
Ta có chút bực bội, “Rốt cuộc chàng muốn làm gì!"
Bị ta mắng, sắc mặt hắn lại dịu đi một chút, cười nhạt nói:
“Trong phòng còn chơi trò bệ hạ thần thiếp, nàng không thấy nhàm chán sao?"
Ta: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hít một hơi sâu, quyết định kéo lại chủ đề:
“Chàng giận vì ta gửi thư cho Ninh vương?"
Hắn không nói gì.
Xem như thừa nhận.
“Chính chàng bảo ta gửi thư cho Ninh vương trước, ta nghe lời chàng gửi rồi, sao chàng lại tức giận, chàng không thấy như vậy rất vô lý sao?"
Ta ngồi thẳng lên một chút, lắc lắc sợi xích vàng trên tay, cố gắng nói lý với hắn.
“Chàng chỉ cần giận là lại trói ta, rồi làm chuyện đó... Phó Diễn, chành là con người, có vấn đề thì phải giải quyết, chứ không phải như con ngựa giống mà..."
Chưa nói xong, hắn đột nhiên đè vai ta xuống và hôn tới, chặn hết lời nói của ta.
Động tác thô bạo và vô lý.
Ta tức giận đánh vào vai hắn, thậm chí cắn môi, cắn lưỡi của hắn.
Cắn đến mức chảy máu, trong miệng cảm nhận được vị máu, hắn vẫn không buông ra.
“Mộ Uyển Ninh, nàng là của ta.”
Ta nghe được giọng nói hung ác của hắn.
“Dù trong lòng nàng có ta hay không, còn nghĩ đến ai, nàng vẫn là của ta.”
“Muốn rời khỏi ta, cùng hắn sống bên nhau, đừng có mơ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro