Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng
Cô Đừng Hòng Bắ...
2024-09-28 14:56:20
Tư Điềm Điềm nhìn vào kết cục của "mình", bỗng thấy lạnh sống lưng, vậy nên hôm nay, khi tài xế đến đón thì cô đã đề phòng. Quả nhiên, tai nạn xảy ra đúng như cốt truyện. Cô lập tức rút cây búa gia truyền mà lão đạo sĩ để lại trong tay áo cho mình ra, đập vỡ cửa sổ xe rồi nhảy xuống bồn hoa, tránh được kết cục tàn phế và hủy dung.
[Ơ kìa, cô đi về phía hiện trường tai nạn làm gì vậy ký chủ?]
Tư Điềm Điềm đáp: "Cứu người."
Cô nói ngắn gọn, sau khi đứng dậy bèn chạy về phía hiện trường tai nạn. Có lẽ tài xế vẫn chưa chết hẳn, biết đâu còn có thể cứu được.
Nhưng nhanh hơn cô một bước là một anh chàng mặc đồ đen. Anh chàng đồ đen cao gầy, mái tóc trước mặt che kín đôi mắt, môi mỏng mím chặt, cằm gầy gò, làn da tái nhợt, tạo nên một vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần. Sau khi giúp đưa tài xế vẫn còn thở xuống xe thì anh chàng này biến mất không thấy bóng dáng.
Tư Điềm Điềm nhìn theo bóng lưng của anh chàng, thở dài cảm thán, đúng là người tốt, cứu người mà không để lại tên, như một anh hùng vô danh vậy.
Sau đó, cô lập tức rút điện thoại ra gọi cho số cứu hộ: "Alo, chú cảnh sát ạ? Ở đây, trên đường XX trước khu Ngọa Long Loan vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cháu nghi ngờ rằng tài xế cố ý tạo ra tai nạn để mưu sát cháu.
Gì ạ? Có đối tượng tình nghi không ạ? Có, cháu là con ruột vừa được nhà họ Tư tìm lại, cháu nghi ngờ kẻ thù của nhà họ Tư biết chuyện này nên đã cố tình mua chuộc tài xế để hãm hại cháu. Chú cảnh sát có thể điều tra nhà họ Tư xem sao ạ."
[Ồ wow, không hổ danh là ký chủ, đúng là thông minh. Nếu vụ này giao cho nhà họ Tư, với độ thiện cảm của cô hiện tại trong lòng họ thì dù có tra ra sự thật cũng sẽ bị dàn xếp cho qua, nhưng giao cho cảnh sát thì khác, há há há, sau khi tra ra, cứ thế mà tống cô ta vào tù, rồi vừa khóc vừa hát bài "Lệ Sầu Chốn Lao Tù" thôi.]
Tư Điềm Điềm cười hì hì: "Bình thường thôi bình thường thôi, đây chỉ là việc mà một công dân nhiệt tình bình thường nên làm thôi mà."
Đợi đến khi cảnh sát và xe cứu thương tới hiện trường, sau khi hoàn thành việc ghi chép lời khai, Tư Điềm Điềm từ chối sự hộ tống của nữ cảnh sát xinh đẹp, tự mình đi bộ từ từ về nhà họ Tư.
Nhà họ Tư quả thực là một gia đình giàu có quyền quý, ở trong khu biệt thự Ngọa Long đỉnh cao của Hàng Thành, sở hữu biệt thự độc lập xa hoa, sân trước còn lớn hơn cả ngôi miếu nhỏ tồi tàn của cô.
Cô được quản gia dẫn thẳng vào đại sảnh của biệt thự, cửa vừa mở ra, trước mắt cô là nữ chính Tư Yên Nhiên mặc chiếc váy dài trắng muốt sang trọng.
Ngay khi nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối của Tư Yên Nhiên bỗng hiện lên vẻ khiếp sợ và bàng hoàng.
"Các người đang làm gì thế?"
Một tiếng hét giận dữ vang lên, ngay sau đó, một thiếu niên với mái tóc ngắn màu đỏ rực lao ra từ bên trong biệt thự, cậu ta bảo vệ Tư Yên Nhiên phía sau lưng mình, ánh tràn đầy cảnh giác, sắc bén nhìn chằm chằm vào Tư Điềm Điềm.
"Tư Điềm Điềm, cô đừng hòng bắt nạt chị tôi! Tư Gia tôi đây chỉ công nhận mỗi Tư Yên Nhiên là chị gái duy nhất của mình. Dù cô có là ai đi chăng nữa thì cũng đừng mơ tưởng đuổi chị ấy đi. Muốn bắt nạt chị ấy, trước tiên phải bước qua xác tôi đã!"
Tư Yên Nhiên nấp sau lưng cậu ta, gương mặt vốn mang nét kinh hãi bỗng chốc chuyển sang vẻ đáng thương như sắp khóc, như thể cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều uất ức. Thế nhưng, sự đắc ý sâu trong đôi mắt cô ta vẫn bị Tư Điềm Điềm phía đối diện nhìn thấy rõ ràng.
Tư Điềm Điềm hơi ngẩn ra, sau đó đôi mắt to tròn long lanh như nai con của cô khẽ cụp xuống, giọng nói yếu ớt mang theo chút ấm ức đáp khẽ: "Chị hiểu rồi, em trai."
[Ơ kìa, cô đi về phía hiện trường tai nạn làm gì vậy ký chủ?]
Tư Điềm Điềm đáp: "Cứu người."
Cô nói ngắn gọn, sau khi đứng dậy bèn chạy về phía hiện trường tai nạn. Có lẽ tài xế vẫn chưa chết hẳn, biết đâu còn có thể cứu được.
Nhưng nhanh hơn cô một bước là một anh chàng mặc đồ đen. Anh chàng đồ đen cao gầy, mái tóc trước mặt che kín đôi mắt, môi mỏng mím chặt, cằm gầy gò, làn da tái nhợt, tạo nên một vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần. Sau khi giúp đưa tài xế vẫn còn thở xuống xe thì anh chàng này biến mất không thấy bóng dáng.
Tư Điềm Điềm nhìn theo bóng lưng của anh chàng, thở dài cảm thán, đúng là người tốt, cứu người mà không để lại tên, như một anh hùng vô danh vậy.
Sau đó, cô lập tức rút điện thoại ra gọi cho số cứu hộ: "Alo, chú cảnh sát ạ? Ở đây, trên đường XX trước khu Ngọa Long Loan vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cháu nghi ngờ rằng tài xế cố ý tạo ra tai nạn để mưu sát cháu.
Gì ạ? Có đối tượng tình nghi không ạ? Có, cháu là con ruột vừa được nhà họ Tư tìm lại, cháu nghi ngờ kẻ thù của nhà họ Tư biết chuyện này nên đã cố tình mua chuộc tài xế để hãm hại cháu. Chú cảnh sát có thể điều tra nhà họ Tư xem sao ạ."
[Ồ wow, không hổ danh là ký chủ, đúng là thông minh. Nếu vụ này giao cho nhà họ Tư, với độ thiện cảm của cô hiện tại trong lòng họ thì dù có tra ra sự thật cũng sẽ bị dàn xếp cho qua, nhưng giao cho cảnh sát thì khác, há há há, sau khi tra ra, cứ thế mà tống cô ta vào tù, rồi vừa khóc vừa hát bài "Lệ Sầu Chốn Lao Tù" thôi.]
Tư Điềm Điềm cười hì hì: "Bình thường thôi bình thường thôi, đây chỉ là việc mà một công dân nhiệt tình bình thường nên làm thôi mà."
Đợi đến khi cảnh sát và xe cứu thương tới hiện trường, sau khi hoàn thành việc ghi chép lời khai, Tư Điềm Điềm từ chối sự hộ tống của nữ cảnh sát xinh đẹp, tự mình đi bộ từ từ về nhà họ Tư.
Nhà họ Tư quả thực là một gia đình giàu có quyền quý, ở trong khu biệt thự Ngọa Long đỉnh cao của Hàng Thành, sở hữu biệt thự độc lập xa hoa, sân trước còn lớn hơn cả ngôi miếu nhỏ tồi tàn của cô.
Cô được quản gia dẫn thẳng vào đại sảnh của biệt thự, cửa vừa mở ra, trước mắt cô là nữ chính Tư Yên Nhiên mặc chiếc váy dài trắng muốt sang trọng.
Ngay khi nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối của Tư Yên Nhiên bỗng hiện lên vẻ khiếp sợ và bàng hoàng.
"Các người đang làm gì thế?"
Một tiếng hét giận dữ vang lên, ngay sau đó, một thiếu niên với mái tóc ngắn màu đỏ rực lao ra từ bên trong biệt thự, cậu ta bảo vệ Tư Yên Nhiên phía sau lưng mình, ánh tràn đầy cảnh giác, sắc bén nhìn chằm chằm vào Tư Điềm Điềm.
"Tư Điềm Điềm, cô đừng hòng bắt nạt chị tôi! Tư Gia tôi đây chỉ công nhận mỗi Tư Yên Nhiên là chị gái duy nhất của mình. Dù cô có là ai đi chăng nữa thì cũng đừng mơ tưởng đuổi chị ấy đi. Muốn bắt nạt chị ấy, trước tiên phải bước qua xác tôi đã!"
Tư Yên Nhiên nấp sau lưng cậu ta, gương mặt vốn mang nét kinh hãi bỗng chốc chuyển sang vẻ đáng thương như sắp khóc, như thể cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều uất ức. Thế nhưng, sự đắc ý sâu trong đôi mắt cô ta vẫn bị Tư Điềm Điềm phía đối diện nhìn thấy rõ ràng.
Tư Điềm Điềm hơi ngẩn ra, sau đó đôi mắt to tròn long lanh như nai con của cô khẽ cụp xuống, giọng nói yếu ớt mang theo chút ấm ức đáp khẽ: "Chị hiểu rồi, em trai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro