Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng
Vượt Ải
2024-09-28 14:56:20
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản "Quán ăn mô phỏng thịt người", sống sót ba ngày thành công, số người sống sót: 3 người.]
m thanh thông báo vang lên, ba người Tư Điềm Điềm còn đang trốn đông trốn tây trong quán ăn chợt sáng mắt, nhưng chưa kịp nói với nhau lời nào đã bị truyền tống vào một không gian trắng tinh.
Không gian trắng này là trạm trung chuyển giữa trò chơi quỷ dị và thế giới thực, cũng giống như một trạm nghỉ ngơi và hồi sức.
Ở đây, tất cả những tổn thương gây ra trong trò chơi quỷ dị sẽ được hồi phục, dù là cụt tay, gãy chân hay tổn thương nội tạng, chỉ cần còn một hơi thở là có thể chữa lành, tối đa mười phút là có thể tung tăng nhảy nhót như lúc đầu, quần áo cũng sẽ được khôi phục như mới.
Tư Điềm Điềm cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, ôm con gà trống Đại Hồng trong lòng, một người một gà mắt to trừng mắt nhỏ trong không gian trắng tinh, ngẩn ngơ đứng đó suốt hai phút. Những vết thương lớn nhỏ trên người cô cũng như bộ váy đắt tiền đã bị hành hạ trong suốt ba ngày dần dần được hồi phục, trở lại trạng thái như lúc mới vào.
Ngay sau đó, âm thanh thông báo hệ thống lại vang lên.
[Chúc mừng người chơi Tư Điềm Điềm hoàn thành phó bản dự tuyển trò chơi quỷ dị, trở thành người chơi chính thức.]
[Người chơi Tư Điềm Điềm có màn thể hiện "Xuất sắc" trong phó bản, nhận được phần thưởng Quỷ tệ x500, Túi vô hình x1.]
[Túi vô hình: Đạo cụ không gian, kích thước 10 mét khối, chỉ chứa được đạo cụ hoặc thực phẩm không có sự sống từ trò chơi quỷ dị, không có trọng lượng khi mang theo, có thể dán lên bất kỳ bộ quần áo nào, mắt thường không thể nhìn thấy.]
Tư Điềm Điềm lộ vẻ vui mừng, đạo cụ không gian! Phải biết rằng thứ này không dễ có được. Thậm chí trong truyện, nữ chính Tư Yên Nhiên có vận khí cực cao, nhưng cũng phải hoàn thành ba phó bản mới có được một chiếc ba lô không gian.
Nhưng cái túi này của cô còn kín đáo hơn và có không gian lớn hơn.
Cô vui vẻ bỏ thanh kiếm gỗ đào và quỷ tệ vào túi vô hình, sau đó dán túi lên váy của mình, ôm gà trống Đại Hồng rồi trở về thế giới thực.
Chỉ cần không phải phó bản đặc biệt, trò chơi quỷ dị không chiếm dụng thời gian thực, vào lúc nào thì ra lúc đó.
Thế là khi Tư Điềm Điềm mở mắt, cô vẫn đang ngồi trước bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị như lúc trước, chỉ có điều giờ đây trong lòng cô có thêm một con gà trống, còn tay thì thiếu đi một chiếc nĩa bạc.
Cô chớp chớp mắt, nhìn một lượt món ăn nóng hổi đầy hương sắc trên bàn, rồi lại nhìn đám đông hoảng loạn xung quanh, nuốt nước miếng một cái, quyết định chuồn trước.
Dù gì thì ở đây cũng có người chết, một lát nữa cảnh sát tới, cô không thể giải thích nổi tại sao trong một nhà hàng cao cấp như thế này lại có một con gà trống trong lòng mình được.
[Haizz, Đại Hồng ơi Đại Hồng, tao đã phải từ bỏ quá nhiều vì mày rồi đấy.]
Có điều trước khi chuồn, cô vẫn không quên tóm lấy một đĩa bánh ngọt trên bàn mang theo.
"Sếp Tư, sếp Tư, ngài đang nhìn gì thế?"
Giữa đám đông hoảng loạn, một nữ thư ký trong bộ đồ công sở sắc mặt tái mét, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông mặc bộ vest đen chỉn chu, gương mặt trưởng thành toát lên vẻ nghiêm nghị và trầm ổn, đôi mắt phượng có chút dấu vết của thời gian, giữa chân mày thoáng hiện vài nếp nhăn rất nhỏ, mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề, nhưng vẫn toát lên khí chất quý phái.
Lúc này, ông khẽ nhíu mày, ánh mắt rời khỏi bóng dáng khiến ông chấn động kia, chuyển sang nhìn thi thể đã tử vong, cất giọng trầm ngâm nói: "Báo cảnh sát trước đi, lão Hoàng gặp nạn khi đang đến để đàm phán hợp đồng với chúng ta, chờ cảnh sát tới rồi hẵng đi."
"Vâng, sếp Tư." Thư ký tuy muốn bỏ chạy, nhưng vẫn buộc phải kiềm chế đôi chân run rẩy mà gọi điện báo cảnh sát.
m thanh thông báo vang lên, ba người Tư Điềm Điềm còn đang trốn đông trốn tây trong quán ăn chợt sáng mắt, nhưng chưa kịp nói với nhau lời nào đã bị truyền tống vào một không gian trắng tinh.
Không gian trắng này là trạm trung chuyển giữa trò chơi quỷ dị và thế giới thực, cũng giống như một trạm nghỉ ngơi và hồi sức.
Ở đây, tất cả những tổn thương gây ra trong trò chơi quỷ dị sẽ được hồi phục, dù là cụt tay, gãy chân hay tổn thương nội tạng, chỉ cần còn một hơi thở là có thể chữa lành, tối đa mười phút là có thể tung tăng nhảy nhót như lúc đầu, quần áo cũng sẽ được khôi phục như mới.
Tư Điềm Điềm cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, ôm con gà trống Đại Hồng trong lòng, một người một gà mắt to trừng mắt nhỏ trong không gian trắng tinh, ngẩn ngơ đứng đó suốt hai phút. Những vết thương lớn nhỏ trên người cô cũng như bộ váy đắt tiền đã bị hành hạ trong suốt ba ngày dần dần được hồi phục, trở lại trạng thái như lúc mới vào.
Ngay sau đó, âm thanh thông báo hệ thống lại vang lên.
[Chúc mừng người chơi Tư Điềm Điềm hoàn thành phó bản dự tuyển trò chơi quỷ dị, trở thành người chơi chính thức.]
[Người chơi Tư Điềm Điềm có màn thể hiện "Xuất sắc" trong phó bản, nhận được phần thưởng Quỷ tệ x500, Túi vô hình x1.]
[Túi vô hình: Đạo cụ không gian, kích thước 10 mét khối, chỉ chứa được đạo cụ hoặc thực phẩm không có sự sống từ trò chơi quỷ dị, không có trọng lượng khi mang theo, có thể dán lên bất kỳ bộ quần áo nào, mắt thường không thể nhìn thấy.]
Tư Điềm Điềm lộ vẻ vui mừng, đạo cụ không gian! Phải biết rằng thứ này không dễ có được. Thậm chí trong truyện, nữ chính Tư Yên Nhiên có vận khí cực cao, nhưng cũng phải hoàn thành ba phó bản mới có được một chiếc ba lô không gian.
Nhưng cái túi này của cô còn kín đáo hơn và có không gian lớn hơn.
Cô vui vẻ bỏ thanh kiếm gỗ đào và quỷ tệ vào túi vô hình, sau đó dán túi lên váy của mình, ôm gà trống Đại Hồng rồi trở về thế giới thực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần không phải phó bản đặc biệt, trò chơi quỷ dị không chiếm dụng thời gian thực, vào lúc nào thì ra lúc đó.
Thế là khi Tư Điềm Điềm mở mắt, cô vẫn đang ngồi trước bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị như lúc trước, chỉ có điều giờ đây trong lòng cô có thêm một con gà trống, còn tay thì thiếu đi một chiếc nĩa bạc.
Cô chớp chớp mắt, nhìn một lượt món ăn nóng hổi đầy hương sắc trên bàn, rồi lại nhìn đám đông hoảng loạn xung quanh, nuốt nước miếng một cái, quyết định chuồn trước.
Dù gì thì ở đây cũng có người chết, một lát nữa cảnh sát tới, cô không thể giải thích nổi tại sao trong một nhà hàng cao cấp như thế này lại có một con gà trống trong lòng mình được.
[Haizz, Đại Hồng ơi Đại Hồng, tao đã phải từ bỏ quá nhiều vì mày rồi đấy.]
Có điều trước khi chuồn, cô vẫn không quên tóm lấy một đĩa bánh ngọt trên bàn mang theo.
"Sếp Tư, sếp Tư, ngài đang nhìn gì thế?"
Giữa đám đông hoảng loạn, một nữ thư ký trong bộ đồ công sở sắc mặt tái mét, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông mặc bộ vest đen chỉn chu, gương mặt trưởng thành toát lên vẻ nghiêm nghị và trầm ổn, đôi mắt phượng có chút dấu vết của thời gian, giữa chân mày thoáng hiện vài nếp nhăn rất nhỏ, mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề, nhưng vẫn toát lên khí chất quý phái.
Lúc này, ông khẽ nhíu mày, ánh mắt rời khỏi bóng dáng khiến ông chấn động kia, chuyển sang nhìn thi thể đã tử vong, cất giọng trầm ngâm nói: "Báo cảnh sát trước đi, lão Hoàng gặp nạn khi đang đến để đàm phán hợp đồng với chúng ta, chờ cảnh sát tới rồi hẵng đi."
"Vâng, sếp Tư." Thư ký tuy muốn bỏ chạy, nhưng vẫn buộc phải kiềm chế đôi chân run rẩy mà gọi điện báo cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro