Trước Tận Thế Trúng Xổ Số, Tôi Tích Trữ Trăm Triệu Vật Tư Nằm Thắng
Cho Tôi Đến Nhà...
2025-01-09 23:58:53
Lâm Thiên Hoán nuốt miếng bánh mì kẹp trong miệng xuống, trong lòng không khỏi có chút bi thương.
Sau khi xác sống bùng phát, những người chết nhiều nhất không phải là những người bình thường không thức tỉnh dị năng, mà là những người lính và tình nguyện viên xông pha nơi tuyến đầu.
Họ dùng thân thể của mình xây dựng nên một pháo đài kiên cố, dùng máu thịt ngăn chặn bước chân xâm lược của xác sống, cuối cùng cũng chỉ là công cốc.
Lâm Dật Huyền gật đầu đồng ý, sau khi ăn sáng xong liền vội vàng đi đến phòng giám sát, mở toàn bộ camera giám sát xung quanh biệt thự, cẩn thận dò xét tình hình bên ngoài.
Lâm Vạn Thịnh sau khi dọn dẹp bát đũa trên bàn thì lên mạng xem tin tức, nhưng lại bị những bức ảnh đẫm máu và video đưa tin làm cho buồn nôn đến mức suýt nữa thì ói hết bữa sáng ra.
Lâm Thiên Hoán không có việc gì làm, mở điện thoại ra thì thấy có người @ cô trong nhóm chat cư dân biệt thự.
Cô chạm nhẹ vào màn hình mở khung chat, sau khi xem rõ nội dung người @ cô gửi thì khịt mũi cười khinh bỉ.
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH Biệt thự số 36, tường nhà bạn cao như vậy, có thể cho tôi dẫn gia đình đến nhà bạn ở nhờ được không?]
[01 Hoa Phi Hoa: @36HOANH Nhà tôi cũng muốn đến, số 36 dạo trước sửa sang cả nửa tháng, chắc chắn kiên cố hơn nhà chúng tôi rất nhiều!]
[13 Thích Ăn Dứa: Đáng sợ quá đi mất, ngủ một giấc dậy đã ba ngày rồi, bên ngoài toàn quái vật ăn thịt người, tôi cứ tưởng mình ngủ một giấc rồi đột tử xuống địa ngục chứ.]
[33 Thế Giới Hòa Bình: Mọi người có thấy người phụ nữ bị cắn chết bên ngoài không? Chỉ còn lại một bộ xương, đáng sợ quá!]
...
Lâm Thiên Hoán nhìn bọn họ nói qua nói lại, không lên tiếng trong nhóm, nhưng vẫn luôn có người không chịu thua kém mà @ cô.
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH Bạn có thấy tin nhắn tôi gửi không? Đừng giả vờ mù, nếu không được thì tôi đưa tiền cho bạn được chứ?]
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH @36HOANH @36HOANH Mau trả lời!]
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH Một ngày 200 tệ đủ chưa? Bạn đến nhà tôi đón tôi, tiện thể giúp tôi chuyển đồ.]
Trong nhóm bị tin nhắn của một mình hắn chiếm đóng, Lâm Thiên Hoán nhíu mày đang định đáp trả thì bị một người khác giành trước.
[26 Làng Cừu Một Cành Hoa: @14 Mạc Tường Vân Bạn đừng nói linh tinh nữa được không? Nhà người ta dựa vào đâu mà cho bạn ở? Người ta còn chưa đồng ý mà bạn ở đây nói một đằng làm một nẻo cái gì vậy?]
[26 Làng Cừu Một Cành Hoa: @14 Mạc Tường Vân Spam nữa thì đừng trách tôi hỏi thăm cả nhà bạn, bên ngoài toàn xác sống tâm trạng tôi đang không tốt đâu.]
[14 Mạc Tường Vân: Liên quan gì đến bạn? Lo chuyện bao đồng!]
[26 Làng Cừu Một Cành Hoa: Tôi thích, không phục thì đến biệt thự số 26 đấu với tôi, đánh cho bạn ói mật xanh mật vàng ra.]
Lâm Thiên Hoán bị cư dân biệt thự số 26 chọc cười, đặt điện thoại xuống rồi đi đến phòng giám sát tầng một.
Lâm Dật Huyền đang ngồi bất động trên ghế quan sát tình hình xung quanh, cốc trà trước mặt đã nguội lạnh.
"Tình hình thế nào?"
Lâm Thiên Hoán đi đến phía sau anh, nhìn màn hình giám sát được chia thành từng ô, tìm thấy vài con xác sống lang thang như ruồi nhặng.
"Vì là rạng sáng ngày 26 xác sống bùng phát, nên bây giờ phần lớn xác sống đều bị nhốt trong nhà, trên đường cũng không có nhiều lắm."
Lâm Thiên Hoán nghĩ đến cảnh tượng thảm khốc khi quân đội tiêu diệt xác sống kiếp trước, không khỏi thở dài.
Lúc xác sống bùng phát, những người bị cắn xé đầu tiên đều là người thân bạn bè sống cùng nhà.
Quân đội vào nhà muốn tiêu diệt xác sống, nhưng lại bị người thân của những con xác sống đó ngăn cản.
Trong lòng họ, người nhà của họ chỉ là bị bệnh thôi, quân đội không nghĩ cách đưa người đi cứu chữa, lại muốn giết người sống, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được.
Họ phát điên đánh nhau với quân đội, thề sống chết bảo vệ người nhà của mình, nhưng lại bị người thân mình che chở phía sau cắn đứt cổ họng.
Sau khi xác sống bùng phát, những người chết nhiều nhất không phải là những người bình thường không thức tỉnh dị năng, mà là những người lính và tình nguyện viên xông pha nơi tuyến đầu.
Họ dùng thân thể của mình xây dựng nên một pháo đài kiên cố, dùng máu thịt ngăn chặn bước chân xâm lược của xác sống, cuối cùng cũng chỉ là công cốc.
Lâm Dật Huyền gật đầu đồng ý, sau khi ăn sáng xong liền vội vàng đi đến phòng giám sát, mở toàn bộ camera giám sát xung quanh biệt thự, cẩn thận dò xét tình hình bên ngoài.
Lâm Vạn Thịnh sau khi dọn dẹp bát đũa trên bàn thì lên mạng xem tin tức, nhưng lại bị những bức ảnh đẫm máu và video đưa tin làm cho buồn nôn đến mức suýt nữa thì ói hết bữa sáng ra.
Lâm Thiên Hoán không có việc gì làm, mở điện thoại ra thì thấy có người @ cô trong nhóm chat cư dân biệt thự.
Cô chạm nhẹ vào màn hình mở khung chat, sau khi xem rõ nội dung người @ cô gửi thì khịt mũi cười khinh bỉ.
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH Biệt thự số 36, tường nhà bạn cao như vậy, có thể cho tôi dẫn gia đình đến nhà bạn ở nhờ được không?]
[01 Hoa Phi Hoa: @36HOANH Nhà tôi cũng muốn đến, số 36 dạo trước sửa sang cả nửa tháng, chắc chắn kiên cố hơn nhà chúng tôi rất nhiều!]
[13 Thích Ăn Dứa: Đáng sợ quá đi mất, ngủ một giấc dậy đã ba ngày rồi, bên ngoài toàn quái vật ăn thịt người, tôi cứ tưởng mình ngủ một giấc rồi đột tử xuống địa ngục chứ.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[33 Thế Giới Hòa Bình: Mọi người có thấy người phụ nữ bị cắn chết bên ngoài không? Chỉ còn lại một bộ xương, đáng sợ quá!]
...
Lâm Thiên Hoán nhìn bọn họ nói qua nói lại, không lên tiếng trong nhóm, nhưng vẫn luôn có người không chịu thua kém mà @ cô.
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH Bạn có thấy tin nhắn tôi gửi không? Đừng giả vờ mù, nếu không được thì tôi đưa tiền cho bạn được chứ?]
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH @36HOANH @36HOANH Mau trả lời!]
[14 Mạc Tường Vân: @36HOANH Một ngày 200 tệ đủ chưa? Bạn đến nhà tôi đón tôi, tiện thể giúp tôi chuyển đồ.]
Trong nhóm bị tin nhắn của một mình hắn chiếm đóng, Lâm Thiên Hoán nhíu mày đang định đáp trả thì bị một người khác giành trước.
[26 Làng Cừu Một Cành Hoa: @14 Mạc Tường Vân Bạn đừng nói linh tinh nữa được không? Nhà người ta dựa vào đâu mà cho bạn ở? Người ta còn chưa đồng ý mà bạn ở đây nói một đằng làm một nẻo cái gì vậy?]
[26 Làng Cừu Một Cành Hoa: @14 Mạc Tường Vân Spam nữa thì đừng trách tôi hỏi thăm cả nhà bạn, bên ngoài toàn xác sống tâm trạng tôi đang không tốt đâu.]
[14 Mạc Tường Vân: Liên quan gì đến bạn? Lo chuyện bao đồng!]
[26 Làng Cừu Một Cành Hoa: Tôi thích, không phục thì đến biệt thự số 26 đấu với tôi, đánh cho bạn ói mật xanh mật vàng ra.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thiên Hoán bị cư dân biệt thự số 26 chọc cười, đặt điện thoại xuống rồi đi đến phòng giám sát tầng một.
Lâm Dật Huyền đang ngồi bất động trên ghế quan sát tình hình xung quanh, cốc trà trước mặt đã nguội lạnh.
"Tình hình thế nào?"
Lâm Thiên Hoán đi đến phía sau anh, nhìn màn hình giám sát được chia thành từng ô, tìm thấy vài con xác sống lang thang như ruồi nhặng.
"Vì là rạng sáng ngày 26 xác sống bùng phát, nên bây giờ phần lớn xác sống đều bị nhốt trong nhà, trên đường cũng không có nhiều lắm."
Lâm Thiên Hoán nghĩ đến cảnh tượng thảm khốc khi quân đội tiêu diệt xác sống kiếp trước, không khỏi thở dài.
Lúc xác sống bùng phát, những người bị cắn xé đầu tiên đều là người thân bạn bè sống cùng nhà.
Quân đội vào nhà muốn tiêu diệt xác sống, nhưng lại bị người thân của những con xác sống đó ngăn cản.
Trong lòng họ, người nhà của họ chỉ là bị bệnh thôi, quân đội không nghĩ cách đưa người đi cứu chữa, lại muốn giết người sống, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được.
Họ phát điên đánh nhau với quân đội, thề sống chết bảo vệ người nhà của mình, nhưng lại bị người thân mình che chở phía sau cắn đứt cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro