Chân tướng sự thật
Soc 2k
2024-07-15 06:16:10
Ánh mắt Hạo Nhiên rực sáng không suy nghĩ gì mà gật đầu nói:
"Đệ tin tỷ, nói có thể tỷ không tin nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tỷ đệ đã có một cảm giác ấm áp, lại cái lần đệ không may làm vỡ đồ tiến cống đệ đã xin phụ hoàng tha tội cho đệ, từ sau lần đấy tỷ trong lòng đệ đã có một vị trí vô cùng đặc biệt ".
Như Họa ánh mắt đỏ hoe, cố cần cho nước mắt không rơi xuống nhưng rất nhanh nàng lại quay trở về dáng vẻ thường ngày.
Nàng quay sang A Vũ và A Cẩn dặn dò:
"Hai người các ngươi ra bên ngoài canh gác, không được đee bất kỳ ai đến gần đây hiểu không?.
A Cẩn và A Vũ cung kính nghe theo, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài khép cửa lại.
Khi cả căn phòng chỉ còn lại hai người nàng mới nhìn sâu vào mắt của Hạo Nhiên rồi nói:
"Ta biết lời ta chuẩn bị nói ra lúc này có lẽ sẽ khiến đệ hoảng sợ, nhưng ta cần phải nói cho đệ biết, tỷ đệ chúng ta đồng tâm mới có thể chống lại được kẻ địch, tỷ chỉ sợ mình chưa nói ra đến lúc đó đệ lại bị bọn chúng hãm hại ".
Hạo Thiên ánh mắt ngơ ngác nhìn Như Họa như không hiểu chuyện gì, giọng nàng trầm ấm nói:
"Đệ nghe cho kỹ đây đệ là đệ đệ ruột thịt của ta do chính hoàng hậu Hoa quốc sở sinh, nhưng đã bị Lan phi tráo đổi thân phận khi vừa mới sinh ra, còn thái tử hiện tại bây giờ mới là nhi tử ruột thịt của Lan phi ".
Hạo Nhiên tim như đánh rơi mất một nhịp, thời khắc này tai cậu lùng bùng giống như rơi vào hồ nước, nhưng không để cho cậu mê man Như Họa đã nói tiếp:
"Đệ có thể kiểm chứng lại mọi việc, từ nhỏ đến giờ có khi nào Lan phi quan tâm đến đệ không, có thúc dục việc học hành của đệ không?".
Hạo Thiên vô thức lắc đầu nói:
"Từ khi biết nhận thức đến giờ chưa bao giờ đệ nhìn thấy nụ cười của mẫu phi dành cho đệ, chưa bao giờ hỏi han đến việc học của đệ, đệ cứ luôn nghĩ rằng có lẽ do mình chưa cố gắng nên mới bị mẫu phi ghét bỏ.
Nhưng đến khi đệ cố gắng học tập, được sư phụ cùng mọi người khen ngợi thì bà ấy đánh đệ, nhốt đệ vào phòng tối và nói với đệ từ nay trở đi làm gì cũng không thể xuất sắc hơn thái tử.
Nhiều lúc đệ thật sự không hiểu vì sao mẫu phi lại cay nghiệt với đệ như vậy, nhiều khi nhìn thái tử được hoàng hậu cùng tỷ tỷ yêu thương đệ đã vô cùng ngưỡng mộ ".
Như Họa khóe mắt cay cay, lúc này nàng đã không nhịn được mà rơi nước mắt, đệ đệ ruột thịt của mình từ nhỏ đã phải sống vô cùng chật vật, chỉ vì mưu lợi, lợi ích mà bọn chúng nhẫn tâm làm như thế.
Hạo Thiên ánh mắt bơ vơ như lạc lõng mẹ, như chưa dám tin vào câu chuyện mà tỷ tỷ vừa kể.
Như Họa liền cầm lấy tay cậu rồi nói:
"Chuyện này tỷ chưa tìm ra được nhân chứng vật chứng nên chưa thể khôi phục lại thân phận cho đệ, chờ tỷ nhất định tỷ sẽ tìm ra nhũ mẫu đã bế đệ đi năm xưa, đến lúc đó một nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.
Nhưng việc trước mắt đệ phải nghe tỷ, hãy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng âm thầm học tập đừng để cho Lan phi phát hiện.
Hiện giờ thế lực của bà ta đang dần lớn mạnh, nhị ca của bà ta mới được nâng lên làm đại soái vô cùng có tiếng nói chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, đệ hiểu không?"
Hạo Thiên gật đầu ánh mắt đầy niềm tin nói:
"Tỷ yên tâm, đệ sẽ nghe theo lời tỷ, cố gắng học tập không như trước đây nữa "
Như Họa gật đầu nói tiếp:
"Học tập là một phần quan trọng nhưng quan trọng hơn ta sẽ âm thầm đưa một sư phụ dạy võ công cho đệ, đệ phảo chịu khó rèn luyện, thứ nhất có thể bảo vệ mình, thứ hai có thể bảo vệ tỷ tỷ và mẫu hậu ".
Nhìn thời gian không còn sớm Như Họa nói:
"Đồ ăn có lẽ đã được dọn xong, chúng ta cùng ra ăn thôi, nhớ lấy trong vòng hai năm đệ phải cố gắng, ta cũng như vậy, tỷ đệ chúng ta cùng lòng ".
Ánh mắt Hạo Thiên chưa bao giờ nghị lực như thế này, trong lòng cậu lâng lâng vô cùng thích thú, háo ra cái cảm giác có người thân, cảm giác được quan tâm lại hạnh phúc như thế này.
Hai tỷ đệ ngồi xuống cùng ăn, Như Họa gắp rất nhiều đồ ăn vào cho đệ ấy vừa gắp vừa nói:
"Đệ chịu khó ăn nhiều vào, nhìn đệ gầy lắm một ngọn gió có thể thổi bay, như thế thì sao rèn luyện được ".
Hạo Nhiên ngây ngô ăn hết thức ăn mà tỷ tỷ gắp cho mình, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy thịt hươu lại ngon như thế.
Hai tỷ đệ dùng bữa xong, vì để tránh hiềm nghi và lời đồn đãi trong cung cho nên ăn xong Hạo Thiên liền nhanh chóng trở về cung của mình.
Như Họa cả một ngày mệt mỏi nên cũng tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, nàng đã cho người thông báo bình an cho phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi nên sẽ không đến đó nữa.
"Đệ tin tỷ, nói có thể tỷ không tin nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tỷ đệ đã có một cảm giác ấm áp, lại cái lần đệ không may làm vỡ đồ tiến cống đệ đã xin phụ hoàng tha tội cho đệ, từ sau lần đấy tỷ trong lòng đệ đã có một vị trí vô cùng đặc biệt ".
Như Họa ánh mắt đỏ hoe, cố cần cho nước mắt không rơi xuống nhưng rất nhanh nàng lại quay trở về dáng vẻ thường ngày.
Nàng quay sang A Vũ và A Cẩn dặn dò:
"Hai người các ngươi ra bên ngoài canh gác, không được đee bất kỳ ai đến gần đây hiểu không?.
A Cẩn và A Vũ cung kính nghe theo, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài khép cửa lại.
Khi cả căn phòng chỉ còn lại hai người nàng mới nhìn sâu vào mắt của Hạo Nhiên rồi nói:
"Ta biết lời ta chuẩn bị nói ra lúc này có lẽ sẽ khiến đệ hoảng sợ, nhưng ta cần phải nói cho đệ biết, tỷ đệ chúng ta đồng tâm mới có thể chống lại được kẻ địch, tỷ chỉ sợ mình chưa nói ra đến lúc đó đệ lại bị bọn chúng hãm hại ".
Hạo Thiên ánh mắt ngơ ngác nhìn Như Họa như không hiểu chuyện gì, giọng nàng trầm ấm nói:
"Đệ nghe cho kỹ đây đệ là đệ đệ ruột thịt của ta do chính hoàng hậu Hoa quốc sở sinh, nhưng đã bị Lan phi tráo đổi thân phận khi vừa mới sinh ra, còn thái tử hiện tại bây giờ mới là nhi tử ruột thịt của Lan phi ".
Hạo Nhiên tim như đánh rơi mất một nhịp, thời khắc này tai cậu lùng bùng giống như rơi vào hồ nước, nhưng không để cho cậu mê man Như Họa đã nói tiếp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đệ có thể kiểm chứng lại mọi việc, từ nhỏ đến giờ có khi nào Lan phi quan tâm đến đệ không, có thúc dục việc học hành của đệ không?".
Hạo Thiên vô thức lắc đầu nói:
"Từ khi biết nhận thức đến giờ chưa bao giờ đệ nhìn thấy nụ cười của mẫu phi dành cho đệ, chưa bao giờ hỏi han đến việc học của đệ, đệ cứ luôn nghĩ rằng có lẽ do mình chưa cố gắng nên mới bị mẫu phi ghét bỏ.
Nhưng đến khi đệ cố gắng học tập, được sư phụ cùng mọi người khen ngợi thì bà ấy đánh đệ, nhốt đệ vào phòng tối và nói với đệ từ nay trở đi làm gì cũng không thể xuất sắc hơn thái tử.
Nhiều lúc đệ thật sự không hiểu vì sao mẫu phi lại cay nghiệt với đệ như vậy, nhiều khi nhìn thái tử được hoàng hậu cùng tỷ tỷ yêu thương đệ đã vô cùng ngưỡng mộ ".
Như Họa khóe mắt cay cay, lúc này nàng đã không nhịn được mà rơi nước mắt, đệ đệ ruột thịt của mình từ nhỏ đã phải sống vô cùng chật vật, chỉ vì mưu lợi, lợi ích mà bọn chúng nhẫn tâm làm như thế.
Hạo Thiên ánh mắt bơ vơ như lạc lõng mẹ, như chưa dám tin vào câu chuyện mà tỷ tỷ vừa kể.
Như Họa liền cầm lấy tay cậu rồi nói:
"Chuyện này tỷ chưa tìm ra được nhân chứng vật chứng nên chưa thể khôi phục lại thân phận cho đệ, chờ tỷ nhất định tỷ sẽ tìm ra nhũ mẫu đã bế đệ đi năm xưa, đến lúc đó một nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.
Nhưng việc trước mắt đệ phải nghe tỷ, hãy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng âm thầm học tập đừng để cho Lan phi phát hiện.
Hiện giờ thế lực của bà ta đang dần lớn mạnh, nhị ca của bà ta mới được nâng lên làm đại soái vô cùng có tiếng nói chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, đệ hiểu không?"
Hạo Thiên gật đầu ánh mắt đầy niềm tin nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỷ yên tâm, đệ sẽ nghe theo lời tỷ, cố gắng học tập không như trước đây nữa "
Như Họa gật đầu nói tiếp:
"Học tập là một phần quan trọng nhưng quan trọng hơn ta sẽ âm thầm đưa một sư phụ dạy võ công cho đệ, đệ phảo chịu khó rèn luyện, thứ nhất có thể bảo vệ mình, thứ hai có thể bảo vệ tỷ tỷ và mẫu hậu ".
Nhìn thời gian không còn sớm Như Họa nói:
"Đồ ăn có lẽ đã được dọn xong, chúng ta cùng ra ăn thôi, nhớ lấy trong vòng hai năm đệ phải cố gắng, ta cũng như vậy, tỷ đệ chúng ta cùng lòng ".
Ánh mắt Hạo Thiên chưa bao giờ nghị lực như thế này, trong lòng cậu lâng lâng vô cùng thích thú, háo ra cái cảm giác có người thân, cảm giác được quan tâm lại hạnh phúc như thế này.
Hai tỷ đệ ngồi xuống cùng ăn, Như Họa gắp rất nhiều đồ ăn vào cho đệ ấy vừa gắp vừa nói:
"Đệ chịu khó ăn nhiều vào, nhìn đệ gầy lắm một ngọn gió có thể thổi bay, như thế thì sao rèn luyện được ".
Hạo Nhiên ngây ngô ăn hết thức ăn mà tỷ tỷ gắp cho mình, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy thịt hươu lại ngon như thế.
Hai tỷ đệ dùng bữa xong, vì để tránh hiềm nghi và lời đồn đãi trong cung cho nên ăn xong Hạo Thiên liền nhanh chóng trở về cung của mình.
Như Họa cả một ngày mệt mỏi nên cũng tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, nàng đã cho người thông báo bình an cho phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi nên sẽ không đến đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro