Giang Ngạo Thành
Soc 2k
2024-07-15 06:16:10
Sau khi Hạo Nhiên đi rồi trong đầu bà ta vẫn vang vọng lời cậu nói, bây giờ bà ta thật sự không biết phải làm sao, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Khi Như Họa biết được tin nàng chỉ cười trừ không nói gì, gấy thì không bao giờ gói được lửa.
Đời trước nàng cũng chứng kiến được việc học tập của Kim Hạo Quân rồi nên biết thực lực chỉ dừng ở đó.
Nhưng đời trước yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng đã che giấu biết bao lần cho thái tử, bây giờ sau chuyện này có lẽ phụ hoàng sẽ nhìn nhận vấn đề lại một lần nữa.
Thái tử lập rồi cũng có thể phế bỏ nếu vô dụng, Hoa quốc tôn tại bao nhiêu đời nay không thể bị giệt bởi một quân chủ ngu dốt được.
Như Họa thời gian này vận dụng hết tất cả trí nhớ đời trước, cùng với sự điều tra của đội ám vệ mà nàng đã thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Lan gia duy chỉ có tung tích của bà nhũ mẫu kia là một dấu hỏi.
Mấy ngày hôm nay phụ hoàng tất bật đón sử giả của Lưu quốc đến thăm, Như Họa nghe đâu là thái tử của Lưu quốc đích thân đến.
Người này được đồn đại vô cùng tài giỏi, tuổi trẻ nhưng đã nắm trong tay rất nhiều binh lực, khiến nhiều nước nhỏ phải sợ hãi không như phụ hoàng của mình nhu nhược hèn kém.
Nỗi hận về đời trước không chỉ có một mình Kim Hạo Quân mà còn có tên Đại Vương A Đạt Ba kia nữa, nỗi hận mất con, nỗi hận bị sỉ nhục, nỗi hận phơi thây giữa hoang mạc không một ngày nào Như Họa quên được.
Nếu nàng kết thân được với những nước lớn mạnh như Lưu quốc cùng Thanh quốc và Hoa quốc của nàng chắc chắn mối hận kia sẽ được trả, nàng không thể tha thứ cho hắn ta được.
A Đạt Ba và những vương tôn quý tộc đã từng nhạo báng nàng kia sẽ phải trả giá cho hành động của bọn chúng.
Sáng hôm đó đoàn người của thái tử Lưu quốc đã đến kinh thành, người dân hai bên đường đều đi ra để chào đón.
Bên trong xe ngựa không khí vô cùng trầm mặc, Giang Uyển Nhu kéo tay ca ca mình nũng nịu:
"Ca ca muội biết huynh giận muội nhưng lúc đó muội rối quá cũng đâu còn cách nào khác, huynh cũng biết tính phụ hoàng mà, mẫu hậu đâu thể nào bảo vệ được muội chứ, không phải cuối cùng huynh cũng tìm được muội rồi sao ".
Giang Ngạo Thành thở dài dí tay vào trán nàng rồi trách:
"Ta không bảo việc muội từ chối hôn sự là sai, nhưng muội có thể chọn cách trốn ở gần cũng được mà làm gì mà phải đi một nơi xa xôi tận Hoa quốc này, trên người lại không mang theo một ám vệ nào.
Muội nghĩ đơn giản quá đấy, cũng may còn biết gửi thư cho ta chứ nếu không muội xem lần này trở về ca ca có nhìn mặt muội không?".
Giang Uyển Nhu lè lưỡi nói:
"Muội biết huynh lo lắng cho muội rồi, cũng may muội được một cô nương cứu giúp với nói cho muội cách liên lạc với ca ca chứ không muội rối quá chẳng biết làm thế nào nữa ".
Như nhớ ra nàng liền hỏi:
"Lần này tiện đón muội huynh ở Hoa quốc có lâu lắm không, muội chưa được chơi cho đã lắm ".
Giang Ngạo Thành lườm nàng rồi nói:
"Có lẽ lần này huynh sẽ ở lâu, chờ cho kế hoạch bên kia tiến hành ổn thỏa lúc đó sẽ trở về, để xem bọn chúng vui vẻ được bao lâu ".
Uyển Nhu có chút lo lắng hỏi:
"Nhưng còn mẫu hậu thì sao, muội lo lắng mẫu hậu sẽ bị thiệt thòi, huynh muội ta lại không có ở đó ".
Ánh mắt Giang Ngạo Thành lạnh lùng nói:
"Huynh đã sắp xếp trước khi đến đây rồi, cũng phải để cho mẫu hậu trải qua thì mới có thể nhìn được bộ mặt thật của lão ta, nếu không thì không biết mẫu hậu còn u mê đến lúc nào nữa ".
Uyển Nhu thở phào:
"Nếu vậy thì muội yên tâm rồi, sau lần vừa rồi thì muội đã mất niềm tin thật sự vào phụ hoàng, nghĩ rằng trong tim phụ hoàng sẽ có một vị trí khác giành cho muội vậy mà.
Chỉ khi liên quan đến lợi ích mới hiểu rõ ai yêu thương và trân trọng mình, lão già ung thân vương đó đã hai đời thê tử rồi, nhi tử của ông ta gấp mấy lần tuổi của muội vậy mà phụ hoàng nhẫn tâm chỉ hôn cho muội làm kế thất thứ ba.
Muội dù sao cũng là công chúa do hoàng hậu Lưu quốc sinh ra, ca ca lại là thái tử vậy mà.."
Giang Ngạo Thành xoa đầu muội muội, lúc này nhìn muội muội như muốn khóc Y an ủi nói:
"Chuyện này ca ca đã nhìn ra từ lâu rồi, ông ta nhu nhược lại vô tình chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi nhưng mẫu hậu lại hết lòng vì ông ta, nhiều khi huynh đứng giữa cảm thấy rất khó sử.
Thôi coi như lần này đi khỏi bộ mặt của ông ấy mới lộ rõ ra mẫu hậu cũng không còn hi vọng gì nữa ".
Lúc này Kim Hạo Quân vừa đúng lúc ra tiếp đón, thời gian gần đây phụ hoàng đã thất vọng về hắn nên lần này hắn phải nhân cơ hội để sửa đổi.
Giang Ngạo Thành cùng muội muội của mình bước xuống ngựa, hai bên cùng hành lễ với nhau.
Tuy cùng là thái tử nhưng khi Kim Hạo Quân đứng gần lại cảm thấy thấp kém, khí thế thua xa.
Khi Như Họa biết được tin nàng chỉ cười trừ không nói gì, gấy thì không bao giờ gói được lửa.
Đời trước nàng cũng chứng kiến được việc học tập của Kim Hạo Quân rồi nên biết thực lực chỉ dừng ở đó.
Nhưng đời trước yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng đã che giấu biết bao lần cho thái tử, bây giờ sau chuyện này có lẽ phụ hoàng sẽ nhìn nhận vấn đề lại một lần nữa.
Thái tử lập rồi cũng có thể phế bỏ nếu vô dụng, Hoa quốc tôn tại bao nhiêu đời nay không thể bị giệt bởi một quân chủ ngu dốt được.
Như Họa thời gian này vận dụng hết tất cả trí nhớ đời trước, cùng với sự điều tra của đội ám vệ mà nàng đã thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Lan gia duy chỉ có tung tích của bà nhũ mẫu kia là một dấu hỏi.
Mấy ngày hôm nay phụ hoàng tất bật đón sử giả của Lưu quốc đến thăm, Như Họa nghe đâu là thái tử của Lưu quốc đích thân đến.
Người này được đồn đại vô cùng tài giỏi, tuổi trẻ nhưng đã nắm trong tay rất nhiều binh lực, khiến nhiều nước nhỏ phải sợ hãi không như phụ hoàng của mình nhu nhược hèn kém.
Nỗi hận về đời trước không chỉ có một mình Kim Hạo Quân mà còn có tên Đại Vương A Đạt Ba kia nữa, nỗi hận mất con, nỗi hận bị sỉ nhục, nỗi hận phơi thây giữa hoang mạc không một ngày nào Như Họa quên được.
Nếu nàng kết thân được với những nước lớn mạnh như Lưu quốc cùng Thanh quốc và Hoa quốc của nàng chắc chắn mối hận kia sẽ được trả, nàng không thể tha thứ cho hắn ta được.
A Đạt Ba và những vương tôn quý tộc đã từng nhạo báng nàng kia sẽ phải trả giá cho hành động của bọn chúng.
Sáng hôm đó đoàn người của thái tử Lưu quốc đã đến kinh thành, người dân hai bên đường đều đi ra để chào đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong xe ngựa không khí vô cùng trầm mặc, Giang Uyển Nhu kéo tay ca ca mình nũng nịu:
"Ca ca muội biết huynh giận muội nhưng lúc đó muội rối quá cũng đâu còn cách nào khác, huynh cũng biết tính phụ hoàng mà, mẫu hậu đâu thể nào bảo vệ được muội chứ, không phải cuối cùng huynh cũng tìm được muội rồi sao ".
Giang Ngạo Thành thở dài dí tay vào trán nàng rồi trách:
"Ta không bảo việc muội từ chối hôn sự là sai, nhưng muội có thể chọn cách trốn ở gần cũng được mà làm gì mà phải đi một nơi xa xôi tận Hoa quốc này, trên người lại không mang theo một ám vệ nào.
Muội nghĩ đơn giản quá đấy, cũng may còn biết gửi thư cho ta chứ nếu không muội xem lần này trở về ca ca có nhìn mặt muội không?".
Giang Uyển Nhu lè lưỡi nói:
"Muội biết huynh lo lắng cho muội rồi, cũng may muội được một cô nương cứu giúp với nói cho muội cách liên lạc với ca ca chứ không muội rối quá chẳng biết làm thế nào nữa ".
Như nhớ ra nàng liền hỏi:
"Lần này tiện đón muội huynh ở Hoa quốc có lâu lắm không, muội chưa được chơi cho đã lắm ".
Giang Ngạo Thành lườm nàng rồi nói:
"Có lẽ lần này huynh sẽ ở lâu, chờ cho kế hoạch bên kia tiến hành ổn thỏa lúc đó sẽ trở về, để xem bọn chúng vui vẻ được bao lâu ".
Uyển Nhu có chút lo lắng hỏi:
"Nhưng còn mẫu hậu thì sao, muội lo lắng mẫu hậu sẽ bị thiệt thòi, huynh muội ta lại không có ở đó ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Giang Ngạo Thành lạnh lùng nói:
"Huynh đã sắp xếp trước khi đến đây rồi, cũng phải để cho mẫu hậu trải qua thì mới có thể nhìn được bộ mặt thật của lão ta, nếu không thì không biết mẫu hậu còn u mê đến lúc nào nữa ".
Uyển Nhu thở phào:
"Nếu vậy thì muội yên tâm rồi, sau lần vừa rồi thì muội đã mất niềm tin thật sự vào phụ hoàng, nghĩ rằng trong tim phụ hoàng sẽ có một vị trí khác giành cho muội vậy mà.
Chỉ khi liên quan đến lợi ích mới hiểu rõ ai yêu thương và trân trọng mình, lão già ung thân vương đó đã hai đời thê tử rồi, nhi tử của ông ta gấp mấy lần tuổi của muội vậy mà phụ hoàng nhẫn tâm chỉ hôn cho muội làm kế thất thứ ba.
Muội dù sao cũng là công chúa do hoàng hậu Lưu quốc sinh ra, ca ca lại là thái tử vậy mà.."
Giang Ngạo Thành xoa đầu muội muội, lúc này nhìn muội muội như muốn khóc Y an ủi nói:
"Chuyện này ca ca đã nhìn ra từ lâu rồi, ông ta nhu nhược lại vô tình chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi nhưng mẫu hậu lại hết lòng vì ông ta, nhiều khi huynh đứng giữa cảm thấy rất khó sử.
Thôi coi như lần này đi khỏi bộ mặt của ông ấy mới lộ rõ ra mẫu hậu cũng không còn hi vọng gì nữa ".
Lúc này Kim Hạo Quân vừa đúng lúc ra tiếp đón, thời gian gần đây phụ hoàng đã thất vọng về hắn nên lần này hắn phải nhân cơ hội để sửa đổi.
Giang Ngạo Thành cùng muội muội của mình bước xuống ngựa, hai bên cùng hành lễ với nhau.
Tuy cùng là thái tử nhưng khi Kim Hạo Quân đứng gần lại cảm thấy thấp kém, khí thế thua xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro