Thành tích săn bắn
Soc 2k
2024-07-15 06:16:10
Thế là sau một hồi đọc luật lệ cuộc thi cuộc săn bắn chính thức bắt đầu, đi theo tổ đội cũng được mà đi theo cá nhân cũng được, miễn là ai có thể mang về được nhiều chiến lợi phẩm nhất là được.
Vì số lượng người tham gia khá đông cho nên thời gian quy định là một canh giờ, nếu ai về sau cũng coi như bị loại.
Vì để công bằng trước thời hạn bên ngoài sẽ bắn đạn tín hiệu để thông báo với những người bên trong.
Như Họa lúc đầu muốn âm thầm đi theo sau trợ giúp đệ đệ của mình nhưng sợ lại có người phát hiện nên cuối cùng nàng chọn đi một mình.
Nhưng đáng tiếc khi tiếng còi vang lên thì Giang Uyển Nhu lại bỏ rơi ca ca của mình mà phi ngựa theo nàng khiến cho Như Họa buồn cười.
Nàng có nhìn thấy thái tử Giang Ngạo Thành giơ tay ám hiệu là hãy bảo vệ muội muội hộ Y, bất đắc dĩ Như Họa đành phải gật đầu. truyện ngôn tình
Cũng may hôm nay Lan Uyển Dung kia chưa bắt đầu hành động nên mang theo nàng ấy cũng không bất tiện gì, nàng cũng muốn vận động gân cốt một chút.
Nàng và Uyển Nhu cùng đội ám vệ nhanh chóng lên đường, nàng cũng muốn thử sức mình một chút xem sao, tuy nàng không có võ công nhưng phàm là người hoàng thất cưỡi ngựa bắn cung ai cũng phải biết.
Chỉ một lúc sau trong rừng huyên náo trở lên, không khí vô cùng sôi động, tiếng cười nói vang trời.
Ám vệ đi theo nàng đều là tinh anh nên cũng đã săn được kha khá, Như Họa cũng săn được một số con vật nhỏ.
Phía Kim Hạo Quân và Kim Hạo Nhiên cũng ra sức săn bắn, tuy nhiên vì để công bằng mỗi mũi tên của hoàng thất phải làm riêng, của thái tử riêng, các hoàng tử và công chúa cũng thế nên thái tử lần này có muốn gian lận cũng rất khó.
Chính vì nắm được điểm này cho nên Như Họa mới tự tin như thế, theo lời Vương Khải nói lại thì đệ đệ của nàng thời gian này tiến bộ rõ rệt, tuy khó giành chiến thắng nhưng có thể đàn áp thái tử đơn giản, mà điều Như Họa muốn chỉ có thế.
Đệ đệ nàng còn ít tuổi lại mới được bồi dưỡng cách đây không lâu nên không thể so bì được với những người như thái tử và Vương gia kia.
Như Họa nhìn vẻ mặt buồn chán thất vọng của Uyển Nhu mà nàng phì cười, từ nãy đến giờ nàng ấy còn chưa săn nổi một con gì, cứ bắn mũi tên lệch vị trí khiến con mồi bỏ chạy mất.
Mỗi lần nàng bắn chúng một con là Uyển Nhu lại vui mừng nhanh chóng chạy đến để lấy chiến lợi phẩm, đoàn người đi một lúc đã săn được khá nhiều.
Cuối cùng tiếng đạn tín hiệu bắn lên Như Họa cùng mọi người nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu.
Khi nàng vừa ra đến nơi thì đã thấy Vương gia Thanh quốc, thái tử Lưu quốc, đệ đệ nàng và một số người khác đã có mặt.
Kim Hạo Nhiên nhìn nàng nở một nụ cười tự tin, Như Họa lướt nhìn qua số chiến lợi phẩm cũng thấy giật mình.
Uyên Nhu vội nhanh chóng tạm biệt nàng rồi trở về với đội hình của Lưu quốc, lúc này Giang Ngạo Thành đã chờ sẵn.
Lần lượt tất cả mọi người đều trở về gần hết, có lẽ sợ về quá thời gian quy định cho nên ai cũng chọn phạm vị gần để săn bắn.
Cuối cùng chỉ còn một chút thời gian cuối mới thấy thái tử cùng thuộc hạ của mình hớt hải trở ra, nhìn có vẻ khá chật vật.
Lúc này ở trên cao Kim Hạo Thiên đã nhíu mày, đối với người con này ông không biết phải hình dung ra sao nữa.
Ông đã cố gắng dùng hết sự kiên trì vào thái tử rồi nhưng đáp lại ông lại là sự không cầu tiến, không cố gắng nếu cứ như thế này thì quả thực có lẽ ông phải suy nghĩ lại.
Dù cho tình cảm ông giành cho hoàng hậu sâu đậm cho dù vì chuyện này mà hoàng hậu giận thì ông cũng vẫn sẽ làm.
Ông không thể vì tình cảm riêng mà khiến Hoa quốc lung lay, gốc rễ Hoa quốc bao đời nay nếu có suy yếu thì ông không biết phải đối mặt với tổ tiên Kim gia thế nào.
Ông đã cho thái tử rất nhiều cơ hội nhưng thật sự càng làm cho ông thất vọng nhiều hơn.
Thái tử phờ phạc xếp hàng vào đội hình, nhìn vào chiến lợi phẩm của những người khác hắn vô cùng chán nản.
Lúc đầu hắn muốn gian lận trong lần này bởi vì hắn biết rõ khả năng của mình, nhưng ai ngờ phụ hoàng phút cuối lại cử mỗi đội quân một thị vệ đi theo để giám sát nên cuối cùng hắn mới chật vật như thế này.
Nhìn xuống số con thú ít ỏi của mình hắn chợt cảm thấy có chút hổ thẹn.
Vừa đúng lúc tiếng còi hét lên thông báo đã hết giờ, toàn bộ những ai về sau đều bị sử thua cuộc.
Lần lượt thái giám tổng quản đi từng đội để ghi chép số lượng con thú săn được.
Về đầu tiên là Vương gia Thanh quốc với con số kỉ lục sáu mươi tám con, mọi người đều hít hà không tin vào tai mình, ngay cả Giang Ngạo Thành cũng giật mình.
Tuy Y biết đối thủ lần này khá mạnh nhưng lại không nghĩ rằng xuất sắc như thế, Y thật xem thường đối phương rồi.
Thái giám lại bât đầu tiến về phía Thái tử Lưu quốc, khi thị vệ đếm đến con số năm mươi năm mọi người cũng giật mình.
Vì số lượng người tham gia khá đông cho nên thời gian quy định là một canh giờ, nếu ai về sau cũng coi như bị loại.
Vì để công bằng trước thời hạn bên ngoài sẽ bắn đạn tín hiệu để thông báo với những người bên trong.
Như Họa lúc đầu muốn âm thầm đi theo sau trợ giúp đệ đệ của mình nhưng sợ lại có người phát hiện nên cuối cùng nàng chọn đi một mình.
Nhưng đáng tiếc khi tiếng còi vang lên thì Giang Uyển Nhu lại bỏ rơi ca ca của mình mà phi ngựa theo nàng khiến cho Như Họa buồn cười.
Nàng có nhìn thấy thái tử Giang Ngạo Thành giơ tay ám hiệu là hãy bảo vệ muội muội hộ Y, bất đắc dĩ Như Họa đành phải gật đầu. truyện ngôn tình
Cũng may hôm nay Lan Uyển Dung kia chưa bắt đầu hành động nên mang theo nàng ấy cũng không bất tiện gì, nàng cũng muốn vận động gân cốt một chút.
Nàng và Uyển Nhu cùng đội ám vệ nhanh chóng lên đường, nàng cũng muốn thử sức mình một chút xem sao, tuy nàng không có võ công nhưng phàm là người hoàng thất cưỡi ngựa bắn cung ai cũng phải biết.
Chỉ một lúc sau trong rừng huyên náo trở lên, không khí vô cùng sôi động, tiếng cười nói vang trời.
Ám vệ đi theo nàng đều là tinh anh nên cũng đã săn được kha khá, Như Họa cũng săn được một số con vật nhỏ.
Phía Kim Hạo Quân và Kim Hạo Nhiên cũng ra sức săn bắn, tuy nhiên vì để công bằng mỗi mũi tên của hoàng thất phải làm riêng, của thái tử riêng, các hoàng tử và công chúa cũng thế nên thái tử lần này có muốn gian lận cũng rất khó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì nắm được điểm này cho nên Như Họa mới tự tin như thế, theo lời Vương Khải nói lại thì đệ đệ của nàng thời gian này tiến bộ rõ rệt, tuy khó giành chiến thắng nhưng có thể đàn áp thái tử đơn giản, mà điều Như Họa muốn chỉ có thế.
Đệ đệ nàng còn ít tuổi lại mới được bồi dưỡng cách đây không lâu nên không thể so bì được với những người như thái tử và Vương gia kia.
Như Họa nhìn vẻ mặt buồn chán thất vọng của Uyển Nhu mà nàng phì cười, từ nãy đến giờ nàng ấy còn chưa săn nổi một con gì, cứ bắn mũi tên lệch vị trí khiến con mồi bỏ chạy mất.
Mỗi lần nàng bắn chúng một con là Uyển Nhu lại vui mừng nhanh chóng chạy đến để lấy chiến lợi phẩm, đoàn người đi một lúc đã săn được khá nhiều.
Cuối cùng tiếng đạn tín hiệu bắn lên Như Họa cùng mọi người nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu.
Khi nàng vừa ra đến nơi thì đã thấy Vương gia Thanh quốc, thái tử Lưu quốc, đệ đệ nàng và một số người khác đã có mặt.
Kim Hạo Nhiên nhìn nàng nở một nụ cười tự tin, Như Họa lướt nhìn qua số chiến lợi phẩm cũng thấy giật mình.
Uyên Nhu vội nhanh chóng tạm biệt nàng rồi trở về với đội hình của Lưu quốc, lúc này Giang Ngạo Thành đã chờ sẵn.
Lần lượt tất cả mọi người đều trở về gần hết, có lẽ sợ về quá thời gian quy định cho nên ai cũng chọn phạm vị gần để săn bắn.
Cuối cùng chỉ còn một chút thời gian cuối mới thấy thái tử cùng thuộc hạ của mình hớt hải trở ra, nhìn có vẻ khá chật vật.
Lúc này ở trên cao Kim Hạo Thiên đã nhíu mày, đối với người con này ông không biết phải hình dung ra sao nữa.
Ông đã cố gắng dùng hết sự kiên trì vào thái tử rồi nhưng đáp lại ông lại là sự không cầu tiến, không cố gắng nếu cứ như thế này thì quả thực có lẽ ông phải suy nghĩ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cho tình cảm ông giành cho hoàng hậu sâu đậm cho dù vì chuyện này mà hoàng hậu giận thì ông cũng vẫn sẽ làm.
Ông không thể vì tình cảm riêng mà khiến Hoa quốc lung lay, gốc rễ Hoa quốc bao đời nay nếu có suy yếu thì ông không biết phải đối mặt với tổ tiên Kim gia thế nào.
Ông đã cho thái tử rất nhiều cơ hội nhưng thật sự càng làm cho ông thất vọng nhiều hơn.
Thái tử phờ phạc xếp hàng vào đội hình, nhìn vào chiến lợi phẩm của những người khác hắn vô cùng chán nản.
Lúc đầu hắn muốn gian lận trong lần này bởi vì hắn biết rõ khả năng của mình, nhưng ai ngờ phụ hoàng phút cuối lại cử mỗi đội quân một thị vệ đi theo để giám sát nên cuối cùng hắn mới chật vật như thế này.
Nhìn xuống số con thú ít ỏi của mình hắn chợt cảm thấy có chút hổ thẹn.
Vừa đúng lúc tiếng còi hét lên thông báo đã hết giờ, toàn bộ những ai về sau đều bị sử thua cuộc.
Lần lượt thái giám tổng quản đi từng đội để ghi chép số lượng con thú săn được.
Về đầu tiên là Vương gia Thanh quốc với con số kỉ lục sáu mươi tám con, mọi người đều hít hà không tin vào tai mình, ngay cả Giang Ngạo Thành cũng giật mình.
Tuy Y biết đối thủ lần này khá mạnh nhưng lại không nghĩ rằng xuất sắc như thế, Y thật xem thường đối phương rồi.
Thái giám lại bât đầu tiến về phía Thái tử Lưu quốc, khi thị vệ đếm đến con số năm mươi năm mọi người cũng giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro