Ăn Cùng
2024-09-29 14:24:32
Khóe miệng Triệu Quyền hơi nhếch lên, nhưng lúc đó, một nha hoàn bước tới bẩm báo: "Khởi bẩm Điện hạ, vị cô nương bị rơi xuống nước lúc nãy đã tỉnh lại, nàng ấy muốn đến cảm tạ Điện hạ vì ơn cứu mạng. Nô tỳ không dám tự tiện dẫn nàng tới, xin Điện hạ chỉ thị."
Triệu Quyền vừa định bước vào đại sảnh của thuyền, nghe tỳ nữ bẩm báo thì khẽ quay đầu liếc nhìn Trường Đình, thấy mặt mày nàng vui vẻ, chắc hẳn là vì cứu được một mạng người mà phấn khởi. Trong lòng Triệu Quyền không khỏi khẽ cười thầm chê nàng nông cạn, đến bản thân còn chưa bảo toàn được mà lại còn bận tâm đến người khác.
Một nữ tử qua đường, thân phận còn chưa rõ nên Triệu Quyền vốn dĩ chẳng muốn lãng phí thời gian gặp mặt. Hắn liền dửng dưng đáp: "Bảo nàng ta không cần bận tâm, chờ khi lên bờ, bổn vương sẽ sai người tiễn nàng ta về nhà. Chuyện hôm nay cũng không tuyên truyền ra ngoài, kêu nàng ta khỏi phải lo lắng. Nếu có khó khăn, ngươi hãy đến tìm Trương Miễn mà giải quyết."
Trường Đình hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Quyền, thầm nghĩ người này quả thật suy xét chu đáo. Nữ tử rơi xuống nước ấy, nhìn cách ăn mặc chắc hẳn không phải thường dân. Nếu là nữ nhi nhà danh giá mà chuyện này đồn đại ra ngoài, ắt sẽ bất lợi cho danh tiếng của nàng ấy.
Dù người cứu là Trường Đình, nhưng nàng vốn không phải là người cầu báo ân nên cũng không có ý định nhất định phải gặp mặt nữ tử kia.
Tuy vậy, nàng vẫn không kiềm được mà thăm dò hỏi: "Sức khỏe của nàng ấy vẫn ổn chứ? Nước thu lạnh lẽo, ta thấy nàng ấy thân hình yếu đuối, lại bị kinh sợ, e rằng sẽ sinh bệnh mất…"
Chưa nói hết câu, Trường Đình đã cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quyền đang nhìn mình, dường như muốn nói: "Giờ thì ngươi cũng biết nước thu lạnh rồi đấy…"
Trường Đình bối rối ngừng lại, nha hoàn thấy Triệu Quyền chưa mở miệng liền cẩn trọng trả lời: "Bẩm cô nương, vị cô nương ấy trông có vẻ không khỏe lắm, dường như trước khi rơi xuống nước đã bị thương khá nặng... Đại phu sau khi chẩn đoán có nói rằng nếu để lâu e rằng tình trạng sẽ xấu đi."
Trường Đình vô thức nhìn về phía Triệu Quyền, thấy hắn chỉ im lặng nhìn mình tỏ vẻ đăm chiêu nhưng không hề có biểu hiện lo lắng, khiến nàng sốt ruột mà nói: "Vương gia, hay để ta qua xem tình hình của nàng ấy thế nào đi, khó khăn lắm mới cứu được, không thể để xảy ra chuyện gì thêm." Nói rồi nàng định bước đi.
Triệu Quyền thấy không chịu nổi dáng vẻ vội vàng của nàng, cau mày mà nói: "Nếu thực sự có chuyện, ngươi qua đó thì có ích gì."
Trường Đình bị hắn trách móc, trong lòng không khỏi bực bội, liếc nhìn Triệu Quyền một cái nhưng rồi nàng cũng cố nén giận không nói thêm lời nào. Thấy nàng trở nên ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Triệu Quyền dịu lại phần nào, liền quay sang bảo nha hoàn: "Nếu nàng ta đã bị thương nặng đến thế thì không cần phải đến tạ ơn, kêu nàng ta dưỡng thương cho tốt đi."
Nói rồi, hắn lại dặn dò người bên cạnh: "Khi lên bờ, bảo Trương Miễn lo liệu, sắp xếp chu đáo mà đưa nàng ta về nhà." Hắn liếc mắt nhìn Trường Đình rồi tiếp tục nói: "Nếu thiếu gì cứ bảo hắn ta tự lo liệu mà bổ sung."
Nha hoàn nghe xong, cúi người vâng dạ rồi lui xuống.
Triệu Quyền trở về đại sảnh, lúc này đã gần tới giờ ngọ, hắn quay đầu nhìn lại, liền ra lệnh cho hạ nhân dọn bữa lên. Tức thì, có hạ nhân mang chén bát, đũa thìa lên sắp xếp, nhưng lại bày hai bộ chứ không phải một.
Không lâu sau, các nha hoàn lần lượt bước vào, trên tay nâng từng đĩa thức ăn bày ra, giữa bàn là một đĩa cua lông béo mập, bên cạnh còn có gừng thái sợi, chén giấm, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến ai nhìn cũng thèm thuồng.
Hiện đang là tiết thu, đúng lúc cua lông mập mạp nhất. Triệu Quyền khoan thai ngồi ở vị trí chủ tọa, các nha hoàn đã rửa tay sạch sẽ, thành thạo lấy ra bộ dụng cụ gắp thịt cua, khéo léo tách từng miếng thịt ra đặt vào đĩa trắng như ngọc trước mặt hắn. Triệu Quyền cầm đũa thử một miếng, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào, rồi lại gắp một miếng cá vược hấp ở đĩa khác, chậm rãi nhai vài lần, thần sắc bình thản như thể không hề mảy may động lòng với những món ngon này.
Trường Đình thấy hắn ăn với dáng vẻ thờ ơ như tro tàn, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: "Người này thật là phung phí của trời, trước những mỹ vị như vậy mà lại chẳng chút động lòng, thật không thể hiểu nổi!"
Nàng không thể cưỡng lại mà đưa mắt nhìn những đĩa cua nóng hổi, rồi lại nhìn đĩa cá vược hấp cùng những món ăn đủ màu sắc khác, trong lòng thèm thuồng khôn xiết.
Triệu Quyền thoáng dừng lại rồi cầm đũa gắp một miếng thịt nướng. Trường Đình nhìn kỹ nhưng không nhận ra đó là loại thịt gì. Triệu Quyền ngắm nghía miếng thịt trước mặt, có vẻ như đang tỏ ý chê bai: "Món Thăng Bình Chích này cũng chỉ ở mức thường thôi."
Nghe đến "Thăng Bình Chích," Trường Đình liền nhớ ngay đến món ăn nổi danh của tiền triều mà sư phụ nàng từng nhắc tới. Nghe nói món này được làm từ lưỡi dê non và lưỡi hươu, ngâm trong rượu hoa điêu lâu năm, lấy hương rượu thấm vào, sau đó tẩm thêm hương liệu rồi nướng bằng cành quả khô. Tuy nguyên liệu món này đã hiếm có, nhưng quan trọng nhất vẫn là canh lửa khi nướng, chỉ cần quá một chút sẽ khô cứng, thiếu một chút thì tanh, lửa vừa chuẩn thì hương rượu thấm đều làm dậy lên vị thơm ngon của thịt. Trường Đình nhớ rõ dáng vẻ chảy nước miếng của sư phụ khi nhắc tới món ăn này, nàng không kìm được mà cũng nuốt nước bọt.
Dù âm thanh nhỏ nhẹ nhưng Triệu Quyền vẫn nghe thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn nhẹ ho một tiếng rồi lạnh nhạt nói: "Ngươi sao không ngồi xuống mà ăn cùng? Mấy món này là bổn vương gọi người chuẩn bị cho ngươi đấy."
Trường Đình thấy trên mặt Triệu Quyền hiện lên nét cười như đang chế giễu mình, nàng định từ chối nhưng lại không chịu nổi sự cám dỗ từ những món ngon trước mặt. Sau một hồi suy nghĩ, nàng tự nhủ: "Không thể nào đấu tranh với chính cái bụng đói của mình được, bỏ lỡ những mỹ vị thế này thật là lãng phí của trời."
Nghĩ thế, tâm nàng trở nên thanh thản hơn bèn ngồi xuống bên cạnh Triệu Quyền. Các nha hoàn đã rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị đến giúp nàng tách cua. Trường Đình đứng dậy tự mình rửa tay rồi quay sang cười với các nha hoàn: "Ta tự mình làm thì thấy ngon hơn nhiều."
Nói rồi nàng cầm kéo nhỏ gọn cắt chân cua ra, chỉ vài động tác đã nhanh chóng lấy được thịt, nhúng chút giấm gừng rồi bỏ vào miệng, vừa ăn vừa lắc đầu tỏ vẻ thỏa mãn. Như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn Triệu Quyền, mỉm cười có phần lấy lòng: "Vương gia, có cua mà không có rượu thì thật đúng là thiếu sót. Những con cua ngon thế này, dĩ nhiên phải đi kèm với rượu hoàng tửu hảo hạng mới đúng."
Nói xong, nàng lại cười khẽ rồi hỏi thêm: "Vương gia, ngài thấy có đúng không?"
Triệu Quyền vừa định bước vào đại sảnh của thuyền, nghe tỳ nữ bẩm báo thì khẽ quay đầu liếc nhìn Trường Đình, thấy mặt mày nàng vui vẻ, chắc hẳn là vì cứu được một mạng người mà phấn khởi. Trong lòng Triệu Quyền không khỏi khẽ cười thầm chê nàng nông cạn, đến bản thân còn chưa bảo toàn được mà lại còn bận tâm đến người khác.
Một nữ tử qua đường, thân phận còn chưa rõ nên Triệu Quyền vốn dĩ chẳng muốn lãng phí thời gian gặp mặt. Hắn liền dửng dưng đáp: "Bảo nàng ta không cần bận tâm, chờ khi lên bờ, bổn vương sẽ sai người tiễn nàng ta về nhà. Chuyện hôm nay cũng không tuyên truyền ra ngoài, kêu nàng ta khỏi phải lo lắng. Nếu có khó khăn, ngươi hãy đến tìm Trương Miễn mà giải quyết."
Trường Đình hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Quyền, thầm nghĩ người này quả thật suy xét chu đáo. Nữ tử rơi xuống nước ấy, nhìn cách ăn mặc chắc hẳn không phải thường dân. Nếu là nữ nhi nhà danh giá mà chuyện này đồn đại ra ngoài, ắt sẽ bất lợi cho danh tiếng của nàng ấy.
Dù người cứu là Trường Đình, nhưng nàng vốn không phải là người cầu báo ân nên cũng không có ý định nhất định phải gặp mặt nữ tử kia.
Tuy vậy, nàng vẫn không kiềm được mà thăm dò hỏi: "Sức khỏe của nàng ấy vẫn ổn chứ? Nước thu lạnh lẽo, ta thấy nàng ấy thân hình yếu đuối, lại bị kinh sợ, e rằng sẽ sinh bệnh mất…"
Chưa nói hết câu, Trường Đình đã cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quyền đang nhìn mình, dường như muốn nói: "Giờ thì ngươi cũng biết nước thu lạnh rồi đấy…"
Trường Đình bối rối ngừng lại, nha hoàn thấy Triệu Quyền chưa mở miệng liền cẩn trọng trả lời: "Bẩm cô nương, vị cô nương ấy trông có vẻ không khỏe lắm, dường như trước khi rơi xuống nước đã bị thương khá nặng... Đại phu sau khi chẩn đoán có nói rằng nếu để lâu e rằng tình trạng sẽ xấu đi."
Trường Đình vô thức nhìn về phía Triệu Quyền, thấy hắn chỉ im lặng nhìn mình tỏ vẻ đăm chiêu nhưng không hề có biểu hiện lo lắng, khiến nàng sốt ruột mà nói: "Vương gia, hay để ta qua xem tình hình của nàng ấy thế nào đi, khó khăn lắm mới cứu được, không thể để xảy ra chuyện gì thêm." Nói rồi nàng định bước đi.
Triệu Quyền thấy không chịu nổi dáng vẻ vội vàng của nàng, cau mày mà nói: "Nếu thực sự có chuyện, ngươi qua đó thì có ích gì."
Trường Đình bị hắn trách móc, trong lòng không khỏi bực bội, liếc nhìn Triệu Quyền một cái nhưng rồi nàng cũng cố nén giận không nói thêm lời nào. Thấy nàng trở nên ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Triệu Quyền dịu lại phần nào, liền quay sang bảo nha hoàn: "Nếu nàng ta đã bị thương nặng đến thế thì không cần phải đến tạ ơn, kêu nàng ta dưỡng thương cho tốt đi."
Nói rồi, hắn lại dặn dò người bên cạnh: "Khi lên bờ, bảo Trương Miễn lo liệu, sắp xếp chu đáo mà đưa nàng ta về nhà." Hắn liếc mắt nhìn Trường Đình rồi tiếp tục nói: "Nếu thiếu gì cứ bảo hắn ta tự lo liệu mà bổ sung."
Nha hoàn nghe xong, cúi người vâng dạ rồi lui xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Quyền trở về đại sảnh, lúc này đã gần tới giờ ngọ, hắn quay đầu nhìn lại, liền ra lệnh cho hạ nhân dọn bữa lên. Tức thì, có hạ nhân mang chén bát, đũa thìa lên sắp xếp, nhưng lại bày hai bộ chứ không phải một.
Không lâu sau, các nha hoàn lần lượt bước vào, trên tay nâng từng đĩa thức ăn bày ra, giữa bàn là một đĩa cua lông béo mập, bên cạnh còn có gừng thái sợi, chén giấm, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến ai nhìn cũng thèm thuồng.
Hiện đang là tiết thu, đúng lúc cua lông mập mạp nhất. Triệu Quyền khoan thai ngồi ở vị trí chủ tọa, các nha hoàn đã rửa tay sạch sẽ, thành thạo lấy ra bộ dụng cụ gắp thịt cua, khéo léo tách từng miếng thịt ra đặt vào đĩa trắng như ngọc trước mặt hắn. Triệu Quyền cầm đũa thử một miếng, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào, rồi lại gắp một miếng cá vược hấp ở đĩa khác, chậm rãi nhai vài lần, thần sắc bình thản như thể không hề mảy may động lòng với những món ngon này.
Trường Đình thấy hắn ăn với dáng vẻ thờ ơ như tro tàn, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: "Người này thật là phung phí của trời, trước những mỹ vị như vậy mà lại chẳng chút động lòng, thật không thể hiểu nổi!"
Nàng không thể cưỡng lại mà đưa mắt nhìn những đĩa cua nóng hổi, rồi lại nhìn đĩa cá vược hấp cùng những món ăn đủ màu sắc khác, trong lòng thèm thuồng khôn xiết.
Triệu Quyền thoáng dừng lại rồi cầm đũa gắp một miếng thịt nướng. Trường Đình nhìn kỹ nhưng không nhận ra đó là loại thịt gì. Triệu Quyền ngắm nghía miếng thịt trước mặt, có vẻ như đang tỏ ý chê bai: "Món Thăng Bình Chích này cũng chỉ ở mức thường thôi."
Nghe đến "Thăng Bình Chích," Trường Đình liền nhớ ngay đến món ăn nổi danh của tiền triều mà sư phụ nàng từng nhắc tới. Nghe nói món này được làm từ lưỡi dê non và lưỡi hươu, ngâm trong rượu hoa điêu lâu năm, lấy hương rượu thấm vào, sau đó tẩm thêm hương liệu rồi nướng bằng cành quả khô. Tuy nguyên liệu món này đã hiếm có, nhưng quan trọng nhất vẫn là canh lửa khi nướng, chỉ cần quá một chút sẽ khô cứng, thiếu một chút thì tanh, lửa vừa chuẩn thì hương rượu thấm đều làm dậy lên vị thơm ngon của thịt. Trường Đình nhớ rõ dáng vẻ chảy nước miếng của sư phụ khi nhắc tới món ăn này, nàng không kìm được mà cũng nuốt nước bọt.
Dù âm thanh nhỏ nhẹ nhưng Triệu Quyền vẫn nghe thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn nhẹ ho một tiếng rồi lạnh nhạt nói: "Ngươi sao không ngồi xuống mà ăn cùng? Mấy món này là bổn vương gọi người chuẩn bị cho ngươi đấy."
Trường Đình thấy trên mặt Triệu Quyền hiện lên nét cười như đang chế giễu mình, nàng định từ chối nhưng lại không chịu nổi sự cám dỗ từ những món ngon trước mặt. Sau một hồi suy nghĩ, nàng tự nhủ: "Không thể nào đấu tranh với chính cái bụng đói của mình được, bỏ lỡ những mỹ vị thế này thật là lãng phí của trời."
Nghĩ thế, tâm nàng trở nên thanh thản hơn bèn ngồi xuống bên cạnh Triệu Quyền. Các nha hoàn đã rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị đến giúp nàng tách cua. Trường Đình đứng dậy tự mình rửa tay rồi quay sang cười với các nha hoàn: "Ta tự mình làm thì thấy ngon hơn nhiều."
Nói rồi nàng cầm kéo nhỏ gọn cắt chân cua ra, chỉ vài động tác đã nhanh chóng lấy được thịt, nhúng chút giấm gừng rồi bỏ vào miệng, vừa ăn vừa lắc đầu tỏ vẻ thỏa mãn. Như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn Triệu Quyền, mỉm cười có phần lấy lòng: "Vương gia, có cua mà không có rượu thì thật đúng là thiếu sót. Những con cua ngon thế này, dĩ nhiên phải đi kèm với rượu hoàng tửu hảo hạng mới đúng."
Nói xong, nàng lại cười khẽ rồi hỏi thêm: "Vương gia, ngài thấy có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro