Còn Cứu Được Kh...
2024-09-29 14:24:32
Triệu Quyền lòng đầy hoảng loạn, sau lưng đã nghe thấy tiếng bước chân của các thị vệ đang tiến đến gần. Hắn vội vàng chỉnh lại y phục cho Trường Đình, nhưng xiêm y nàng vốn đã mỏng manh trong tiết trời thu, lại bị ngâm trong nước, giờ đây đều nhàu nát và dính chặt vào thân thể làm lộ rõ đường nét cơ thể, khiến người ta dễ sinh lòng nghĩ vẩn vơ. Triệu Quyền vội vàng quát lớn từ xa: "Quay mặt lại phía sau!"
Các thị vệ còn chưa kịp tới gần đã nghe Triệu Quyền ra lệnh như vậy, liền nhìn nhau không khỏi thắc mắc nhưng nào dám trái lệnh, bèn nhanh chóng quay mặt lại. Triệu Quyền lại tiếp tục ra lệnh: "Mau đi truyền Thái y, nhớ gọi Vương Thái y đến!" Vương Thái y đứng đầu Thái y viện, y thuật cao minh, có thể “diệu thủ hồi xuân,” chữa lành vạn bệnh.
Triệu Quyền không muốn để bọn họ tiến lại gần hơn, dù cách xa nhưng Tiêu Hành vẫn tinh mắt nhìn thấy có một nữ nhân nằm trên mặt đất, lòng không khỏi chấn động, thầm nghĩ đó chẳng phải là Giang cô nương hay sao? Nhưng sao Giang cô nương lại có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn bị thương nặng đến ngất đi thế này?
Tiêu Hành lại nhìn Triệu Quyền, thấy hắn toàn thân ướt sũng, phát quan đã rơi, y phục dính đầy bùn đất, cổ và vai đều vấy máu, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Tiêu Hành trong lòng nóng ruột, không nhịn được tiến thêm một bước, nói: "Vương gia, ngài không sao chứ? Thuộc hạ cùng các thị vệ bảo vệ không chu toàn, xin Vương gia nhanh chóng rời khỏi chốn nguy hiểm này!" Nói xong, hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên người nằm trên mặt đất chính là Trường Đình. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng rỉ máu dường như đã bị thương nặng.
"Giang cô nương…" Tiêu Hành không kìm được thốt lên.
Triệu Quyền liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nhanh chóng cởi áo choàng của mình ra quấn chặt lấy Trường Đình đang nằm dưới đất rồi bế nàng lên, bước nhanh về nơi ở của mình. Các thị vệ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nên không ai dám hé răng, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Triệu Quyền vừa đi được vài bước chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa làm rơi Trường Đình xuống. May thay Tiêu Hành nhanh tay đỡ lấy hắn.
Triệu Quyền lúc nãy ở dưới nước mang theo Trường Đình bơi lội, giờ đây kiệt sức đã lâu, hắn thở hổn hển mấy hơi nhìn xuống Trường Đình trong lòng mình.
Tiêu Hành cũng nhìn Trường Đình, thấy đôi mắt nàng nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, đôi mày đen nhánh mà thanh tú khẽ nhíu lại càng làm cho sắc mặt nàng thêm tái nhợt, nào còn là nữ tử từng cười cợt mà múa kiếm đầy tự tại. Lòng hắn ta bỗng nhiên thắt lại, chẳng nghĩ ngợi gì liền nói với Triệu Quyền: “Vương gia, ngài nghỉ ngơi chút đi, để thuộc hạ đưa Giang cô nương đi chữa trị!”
Đôi tay và đôi chân của Triệu Quyền đều đã bắt đầu run rẩy, nhìn Tiêu Hành một lúc có chút do dự, nhưng rồi cũng giao Trường Đình vào lòng Tiêu Hành. Trường Đình vẫn hoàn toàn vô thức, Tiêu Hành cẩn thận đón lấy nàng. Vóc dáng hắn ta cao lớn mà Trường Đình trong lòng hắn ta chỉ là một thân hình bé nhỏ. Trong lòng Tiêu Hành bỗng dâng lên một cảm giác mềm yếu nhưng đau đớn không tên. Triệu Quyền ghé sát tai dặn dò: “Mau đưa Giang cô nương vào phòng ta!”
Tiêu Hành giật mình tỉnh lại liền nhanh chóng đáp ứng, bế lấy Trường Đình chạy như bay. Thỉnh thoảng hắn ta lại liếc nhìn nàng trong lòng mình, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Tiêu Hành ôm Trường Đình lao vào nơi ở của Triệu Quyền, lúc này Triệu Quyền ở phía sau ra lệnh cho các nha hoàn: “Mau thay y phục ướt cho Giang cô nương!”
Nghĩ ngợi giây lát, hắn lại nói thêm: “Nàng bị trọng thương, làm mọi việc phải cẩn thận!” Các nha hoàn vội vàng vâng dạ, nhanh chóng đi theo Tiêu Hành vào phòng của Triệu Quyền.
Tiêu Hành cẩn thận đặt Trường Đình xuống giường rồi lùi lại một bên. Các nha hoàn tiến lên kéo một tấm bình phong, Tiêu Hành thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng đi theo Triệu Quyền ra ngoài phòng đứng chờ trong nỗi lo lắng.
Chẳng bao lâu sau, các nha hoàn mở cửa cúi đầu bẩm báo với Triệu Quyền: “Vương gia, đã thay xong y phục cho Giang cô nương.”
Triệu Quyền liền bước nhanh vào phòng, Tiêu Hành lo lắng cho vết thương của Trường Đình cũng theo sau, nhưng khi thấy trong phòng bình phong chưa dỡ, hắn ta ngần ngại một lúc rồi dừng lại ở ngoài.
Triệu Quyền bước qua tấm bình phong thấy Trường Đình vẫn bất tỉnh nằm trên giường, trên người mặc bộ y phục màu xanh nhạt thường thấy của nha hoàn trong phủ, tóc đã xõa tung, mái tóc đen mượt ướt át trải dài bên gối càng làm tôn thêm vẻ mặt trắng bệch của nàng.
Trong lòng Triệu Quyền không hiểu sao chợt quặn thắt, hắn quay đầu lại quát lớn: “Sao Vương Thái y còn chưa tới? Mau phái người đi thúc giục!”
Hạ nhân đáp lời rồi vội vàng chạy đi. Lúc này, có nha hoàn nâng y phục của Triệu Quyền tới, Trương Miễn đứng bên cạnh cẩn trọng hỏi: "Vương gia, y phục của ngài cũng đã ướt đẫm rồi, có lẽ nên thay trước đã..."
Triệu Quyền lặng lẽ nhìn Trường Đình nằm trên giường, sau đó mới lấy lại tinh thần liếc nhìn bộ y phục đã được mang tới. Từ trước tới nay, hắn vốn yêu chuộng sạch sẽ, chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc cả người ướt sũng dính đầy bùn đất, bộ dạng nhếch nhác như vậy. Bình thường dù chỉ là chút nóng nực thôi, hắn cũng ngay lập tức đi tắm và thay y phục. Thế nhưng hôm nay, hắn không yên tâm để Trường Đình ở đây một mình. Quay lại sau tấm bình phong, hắn nhẹ nhàng nhấc tay lên để các nha hoàn tiến lên giúp hắn thay y phục.
Vừa mới thay xong, Vương Thái y đã được mời đến. Triệu Quyền không có tâm trạng để trò chuyện liền dẫn Thái y đi xem xét thương thế của Trường Đình. Vương Thái y là người thường xuyên qua lại các phủ, cũng không lạ gì Tấn Vương phủ vì đã nhiều lần đến đây. Khi thấy một nữ tử đang nằm trong phòng chính của Tấn Vương, lại được mời đến vội vàng như vậy, ông tất nhiên nghĩ rằng đây là người mà Tấn Vương rất mực yêu quý. Ông cẩn trọng lấy khăn tay phủ lên cổ tay của Trường Đình để bắt mạch.
Vương Thái y dần dần nhíu mày, biểu cảm thoáng có chút nặng nề. Sau đó, ông nhìn kỹ sắc mặt của Trường Đình, khẽ lắc đầu. Triệu Quyền liền hỏi với giọng trầm thấp: “Vương Thái y, thương thế của vị cô nương này rốt cuộc ra sao rồi?”
Vương Thái y bắt mạch xong, đứng dậy đáp: “Vị cô nương này bị ngoại lực tác động, ngũ tạng đều tổn thương, thương thế vô cùng nghiêm trọng...”
Nói rồi, ông nhìn về phía Trường Đình nằm trên giường, tiếp lời: “May mà cô nương này là người luyện võ, nhờ vận công chân khí mà bảo vệ tâm mạch, nếu là người bình thường, e rằng đã mất mạng ngay tại chỗ rồi. Chỉ có điều dù sao cũng là một nữ tử yếu đuối, ngoại lực quá mạnh đã gây thương tổn tới ngũ tạng và kinh mạch...” Vừa nói, ông vừa lắc đầu, vẻ mặt đầy khó xử.
Triệu Quyền lo lắng hỏi ngay: “Vậy có còn cứu được không?”
Vương Thái y thấy Triệu Quyền căng thẳng như vậy liền vội đáp: “Xin Vương gia yên tâm, tuy vị cô nương này bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là ngũ tạng bị tổn thương cần được điều trị cẩn thận, sau này phải điều dưỡng kỹ càng, nếu không sẽ để lại di chứng ảnh hưởng tới cả đời.”
Triệu Quyền nghe vậy mới khẽ thở phào, rồi cảm tạ: “Như thế là tốt rồi, vậy xin nhờ Vương Thái y hết lòng chữa trị. Bổn vương vô cùng cảm kích!”
Vương Thái y tuy chuyên tâm vào y thuật nhưng cũng không phải người không hiểu nhân tình thế thái. Thấy Triệu Quyền như vậy, ông tự nhiên không dám chậm trễ. Ông chắp tay cúi người, nói với Triệu Quyền: “Vương gia quá lời rồi, đây là bổn phận của hạ quan. Hạ quan sẽ lập tức kê đơn thuốc cho cô nương này, thêm một số thuốc bôi ngoài. Vương phủ cứ sai người đi lấy về là được, hai ngày sau hạ quan sẽ trở lại để bắt mạch cho cô nương này.”
Các thị vệ còn chưa kịp tới gần đã nghe Triệu Quyền ra lệnh như vậy, liền nhìn nhau không khỏi thắc mắc nhưng nào dám trái lệnh, bèn nhanh chóng quay mặt lại. Triệu Quyền lại tiếp tục ra lệnh: "Mau đi truyền Thái y, nhớ gọi Vương Thái y đến!" Vương Thái y đứng đầu Thái y viện, y thuật cao minh, có thể “diệu thủ hồi xuân,” chữa lành vạn bệnh.
Triệu Quyền không muốn để bọn họ tiến lại gần hơn, dù cách xa nhưng Tiêu Hành vẫn tinh mắt nhìn thấy có một nữ nhân nằm trên mặt đất, lòng không khỏi chấn động, thầm nghĩ đó chẳng phải là Giang cô nương hay sao? Nhưng sao Giang cô nương lại có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn bị thương nặng đến ngất đi thế này?
Tiêu Hành lại nhìn Triệu Quyền, thấy hắn toàn thân ướt sũng, phát quan đã rơi, y phục dính đầy bùn đất, cổ và vai đều vấy máu, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Tiêu Hành trong lòng nóng ruột, không nhịn được tiến thêm một bước, nói: "Vương gia, ngài không sao chứ? Thuộc hạ cùng các thị vệ bảo vệ không chu toàn, xin Vương gia nhanh chóng rời khỏi chốn nguy hiểm này!" Nói xong, hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên người nằm trên mặt đất chính là Trường Đình. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng rỉ máu dường như đã bị thương nặng.
"Giang cô nương…" Tiêu Hành không kìm được thốt lên.
Triệu Quyền liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nhanh chóng cởi áo choàng của mình ra quấn chặt lấy Trường Đình đang nằm dưới đất rồi bế nàng lên, bước nhanh về nơi ở của mình. Các thị vệ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nên không ai dám hé răng, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Triệu Quyền vừa đi được vài bước chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa làm rơi Trường Đình xuống. May thay Tiêu Hành nhanh tay đỡ lấy hắn.
Triệu Quyền lúc nãy ở dưới nước mang theo Trường Đình bơi lội, giờ đây kiệt sức đã lâu, hắn thở hổn hển mấy hơi nhìn xuống Trường Đình trong lòng mình.
Tiêu Hành cũng nhìn Trường Đình, thấy đôi mắt nàng nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, đôi mày đen nhánh mà thanh tú khẽ nhíu lại càng làm cho sắc mặt nàng thêm tái nhợt, nào còn là nữ tử từng cười cợt mà múa kiếm đầy tự tại. Lòng hắn ta bỗng nhiên thắt lại, chẳng nghĩ ngợi gì liền nói với Triệu Quyền: “Vương gia, ngài nghỉ ngơi chút đi, để thuộc hạ đưa Giang cô nương đi chữa trị!”
Đôi tay và đôi chân của Triệu Quyền đều đã bắt đầu run rẩy, nhìn Tiêu Hành một lúc có chút do dự, nhưng rồi cũng giao Trường Đình vào lòng Tiêu Hành. Trường Đình vẫn hoàn toàn vô thức, Tiêu Hành cẩn thận đón lấy nàng. Vóc dáng hắn ta cao lớn mà Trường Đình trong lòng hắn ta chỉ là một thân hình bé nhỏ. Trong lòng Tiêu Hành bỗng dâng lên một cảm giác mềm yếu nhưng đau đớn không tên. Triệu Quyền ghé sát tai dặn dò: “Mau đưa Giang cô nương vào phòng ta!”
Tiêu Hành giật mình tỉnh lại liền nhanh chóng đáp ứng, bế lấy Trường Đình chạy như bay. Thỉnh thoảng hắn ta lại liếc nhìn nàng trong lòng mình, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Tiêu Hành ôm Trường Đình lao vào nơi ở của Triệu Quyền, lúc này Triệu Quyền ở phía sau ra lệnh cho các nha hoàn: “Mau thay y phục ướt cho Giang cô nương!”
Nghĩ ngợi giây lát, hắn lại nói thêm: “Nàng bị trọng thương, làm mọi việc phải cẩn thận!” Các nha hoàn vội vàng vâng dạ, nhanh chóng đi theo Tiêu Hành vào phòng của Triệu Quyền.
Tiêu Hành cẩn thận đặt Trường Đình xuống giường rồi lùi lại một bên. Các nha hoàn tiến lên kéo một tấm bình phong, Tiêu Hành thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng đi theo Triệu Quyền ra ngoài phòng đứng chờ trong nỗi lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng bao lâu sau, các nha hoàn mở cửa cúi đầu bẩm báo với Triệu Quyền: “Vương gia, đã thay xong y phục cho Giang cô nương.”
Triệu Quyền liền bước nhanh vào phòng, Tiêu Hành lo lắng cho vết thương của Trường Đình cũng theo sau, nhưng khi thấy trong phòng bình phong chưa dỡ, hắn ta ngần ngại một lúc rồi dừng lại ở ngoài.
Triệu Quyền bước qua tấm bình phong thấy Trường Đình vẫn bất tỉnh nằm trên giường, trên người mặc bộ y phục màu xanh nhạt thường thấy của nha hoàn trong phủ, tóc đã xõa tung, mái tóc đen mượt ướt át trải dài bên gối càng làm tôn thêm vẻ mặt trắng bệch của nàng.
Trong lòng Triệu Quyền không hiểu sao chợt quặn thắt, hắn quay đầu lại quát lớn: “Sao Vương Thái y còn chưa tới? Mau phái người đi thúc giục!”
Hạ nhân đáp lời rồi vội vàng chạy đi. Lúc này, có nha hoàn nâng y phục của Triệu Quyền tới, Trương Miễn đứng bên cạnh cẩn trọng hỏi: "Vương gia, y phục của ngài cũng đã ướt đẫm rồi, có lẽ nên thay trước đã..."
Triệu Quyền lặng lẽ nhìn Trường Đình nằm trên giường, sau đó mới lấy lại tinh thần liếc nhìn bộ y phục đã được mang tới. Từ trước tới nay, hắn vốn yêu chuộng sạch sẽ, chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc cả người ướt sũng dính đầy bùn đất, bộ dạng nhếch nhác như vậy. Bình thường dù chỉ là chút nóng nực thôi, hắn cũng ngay lập tức đi tắm và thay y phục. Thế nhưng hôm nay, hắn không yên tâm để Trường Đình ở đây một mình. Quay lại sau tấm bình phong, hắn nhẹ nhàng nhấc tay lên để các nha hoàn tiến lên giúp hắn thay y phục.
Vừa mới thay xong, Vương Thái y đã được mời đến. Triệu Quyền không có tâm trạng để trò chuyện liền dẫn Thái y đi xem xét thương thế của Trường Đình. Vương Thái y là người thường xuyên qua lại các phủ, cũng không lạ gì Tấn Vương phủ vì đã nhiều lần đến đây. Khi thấy một nữ tử đang nằm trong phòng chính của Tấn Vương, lại được mời đến vội vàng như vậy, ông tất nhiên nghĩ rằng đây là người mà Tấn Vương rất mực yêu quý. Ông cẩn trọng lấy khăn tay phủ lên cổ tay của Trường Đình để bắt mạch.
Vương Thái y dần dần nhíu mày, biểu cảm thoáng có chút nặng nề. Sau đó, ông nhìn kỹ sắc mặt của Trường Đình, khẽ lắc đầu. Triệu Quyền liền hỏi với giọng trầm thấp: “Vương Thái y, thương thế của vị cô nương này rốt cuộc ra sao rồi?”
Vương Thái y bắt mạch xong, đứng dậy đáp: “Vị cô nương này bị ngoại lực tác động, ngũ tạng đều tổn thương, thương thế vô cùng nghiêm trọng...”
Nói rồi, ông nhìn về phía Trường Đình nằm trên giường, tiếp lời: “May mà cô nương này là người luyện võ, nhờ vận công chân khí mà bảo vệ tâm mạch, nếu là người bình thường, e rằng đã mất mạng ngay tại chỗ rồi. Chỉ có điều dù sao cũng là một nữ tử yếu đuối, ngoại lực quá mạnh đã gây thương tổn tới ngũ tạng và kinh mạch...” Vừa nói, ông vừa lắc đầu, vẻ mặt đầy khó xử.
Triệu Quyền lo lắng hỏi ngay: “Vậy có còn cứu được không?”
Vương Thái y thấy Triệu Quyền căng thẳng như vậy liền vội đáp: “Xin Vương gia yên tâm, tuy vị cô nương này bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là ngũ tạng bị tổn thương cần được điều trị cẩn thận, sau này phải điều dưỡng kỹ càng, nếu không sẽ để lại di chứng ảnh hưởng tới cả đời.”
Triệu Quyền nghe vậy mới khẽ thở phào, rồi cảm tạ: “Như thế là tốt rồi, vậy xin nhờ Vương Thái y hết lòng chữa trị. Bổn vương vô cùng cảm kích!”
Vương Thái y tuy chuyên tâm vào y thuật nhưng cũng không phải người không hiểu nhân tình thế thái. Thấy Triệu Quyền như vậy, ông tự nhiên không dám chậm trễ. Ông chắp tay cúi người, nói với Triệu Quyền: “Vương gia quá lời rồi, đây là bổn phận của hạ quan. Hạ quan sẽ lập tức kê đơn thuốc cho cô nương này, thêm một số thuốc bôi ngoài. Vương phủ cứ sai người đi lấy về là được, hai ngày sau hạ quan sẽ trở lại để bắt mạch cho cô nương này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro