Đuối Nước
2024-09-29 14:24:32
Triệu Quyền trong lòng đã rõ, cười tự tin nói: “Lần trước cô nương thấy chỉ là một góc của kênh rạch, hiện giờ mùa thu sắc trời dễ chịu, dòng nước kênh rạch chảy nhẹ nhàng, là thời điểm tuyệt vời để du ngoạn. Trong kinh thành từ gia đình quý tộc đến thương nhân nhỏ lẻ đều tranh nhau đi thuyền dạo chơi, cảnh tượng rất nhộn nhịp. Bên bờ Nam của kênh rạch còn có ngôi chùa Nam Sơn nổi tiếng gần xa, đã có hơn tám trăm năm lịch sử do bậc thầy kiến trúc của Việt triều là Từ Tuần Chi xây dựng nên, ngôi chùa này có kiến trúc cổ kính thanh nhã, lại rất linh nghiệm, các văn nhân qua các triều đại đều tranh nhau đề chữ, là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng ở gần kinh thành.”
Triệu Quyền nói xong bèn nhìn Trường Đình với vẻ ôn hòa, thấy sắc mặt nàng đầy mơ màng liền cười nói: “Nếu cô nương chiều tối trở về, không bằng đi lên Phong Nhai Đình trên núi để ngắm hoàng hôn và biển mây, chắc chắn có thể phần nào vơi bớt nỗi nhớ quê của cô nương.”
Trường Đình nghe vậy sinh lòng cảm động, sắc mặt thư thái, cảm kích nói: “Như vậy thì đa tạ Vương gia, chỉ là phải làm phiền hạ nhân trong phủ rồi.”
Triệu Quyền hài lòng gật đầu, dặn dò các nha hoàn trong viện của Trường Đình: “Chăm sóc kỹ lưỡng cho cô nương, cô nương còn chưa bình phục nên phải cẩn thận!” Nói xong, hắn nhẹ nhàng cúi đầu chào từ biệt Trường Đình rồi bước ra ngoài viện.
Trường Đình không dễ dàng gì mới có thể ra ngoài dạo chơi, trong lòng vô cùng vui vẻ, các nha hoàn cũng hiếm khi có cơ hội ra ngoài du ngoạn, huống hồ lại được đi cùng với Trường Đình dễ nói chuyện như vậy. Triệu Quyền vừa đi khỏi, mỗi người đều xôn xao không ngừng, dưới sự chỉ huy của Hồng Đường và một nha hoàn khác, bọn họ chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi trong sự náo nhiệt.
Người như Trường Đình đừng nói là ra ngoài chơi, ngay cả khi ra ngoài vài tháng cũng không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ dặn dò các nha hoàn nhanh chóng, đừng mang theo quá nhiều thứ.
Các nha hoàn bận rộn chuẩn bị một số đồ đạc, thực phẩm, vật dụng và cả thuốc cấp cứu, Hồng Đường còn thấy còn sơ sài, Trường Đình vội vàng khuyên: “Đủ rồi, những thứ này đã nhiều lắm rồi, cần gì mang theo nhiều như vậy, chỉ là ra ngoài một ngày thôi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng xuất phát đi!”
Trường Đình đã lên tiếng nên Hồng Đường cũng không dám trì hoãn thêm, chọn vài nha hoàn thông minh và dễ bảo, dặn dò xong công việc trong viện bèn vội vàng theo Trường Đình ra ngoài phủ.
Hồng Đường dẫn Trường Đình đi về phía cổng hông, nhưng thấy Trương Miễn ra hiệu bảo nàng ấy đi ra từ cổng chính, Hồng Đào không dám hỏi thêm, Trường Đình không hiểu nguyên nhân, cũng không nói gì mà chỉ theo Hồng Đường cùng đi ra cổng chính.
Vừa ra khỏi cửa phủ đã thấy bên ngoài phủ là đoàn xe ngựa và đội ngũ thị vệ chỉnh tề, một người đứng ở phía trước tay để sau lưng, đầu đội ngọc quan và mặc y phục hoa lệ, vẻ mặt nghiêm nghị. Hồng Đường và những người khác đồng loạt cúi người hành lễ, Trường Đình nhận ra liền theo sau cúi chào. Triệu Quyền quay người lại nhìn Trường Đình từ trên cao, nói: “Lên xe đi!”
Trường Đình cảm thấy lạ lùng, bước lên một bước hỏi: “Vương gia… đây là có ý gì?”
Triệu Quyền liếc nhìn nàng một cái, khóe môi mang theo ý cười, nói: “Hôm nay bổn vương được nghỉ nên định đi thăm dò tình hình vận chuyển trên kênh, cô nương không phải muốn đi thăm kênh sao? Bổn vương vừa vặn có thể tận tâm tiếp đãi, cùng cô nương đi thư giãn tâm tình.”
Trường Đình không muốn có một nhân vật như Triệu Quyền bên cạnh khi đi dạo chơi, ngần ngừ một chút bèn đưa tay ra từ chối: “Vương gia bận rộn chính sự nên Trường Đình đâu dám làm phiền? Thực sự không dám nhận…”
Trường Đình cúi đầu, xung quanh mọi người đều im thin thít, chỉ nghe tiếng ngựa thỉnh thoảng hừ hừ, dưới bậc thềm xuất hiện một đôi giày thêu tinh xảo, Trường Đình ngẩng mắt lên thấy Triệu Quyền đứng dưới bậc thềm hơi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lại có vẻ như cao cao tại thượng, trong lòng Trường Đình cả kinh lập tức cảm thấy chần chừ.
Chỉ nghe Triệu Quyền giọng trầm nói: “Cô nương không muốn cùng bổn vương đi dạo sao?”
Trường Đình kìm nén sự không vui trong lòng, chắp tay nói: “Trường Đình sao dám?”
Triệu Quyền gật đầu, nói: “Vậy mời cô nương lên xe đi!”
Trường Đình ngẩng mắt nhìn bóng lưng Triệu Quyền, trong lòng bất đắc dĩ để cho hạ nhân đỡ nàng lên xe. Triệu Quyền đã ngồi sẵn bên trong, Trường Đình biết ý ngồi ở một bên nhưng không biết nên nói gì, trong xe nhất thời lâm vào im lặng, chỉ nghe tiếng bánh xe “lộc cộc lộc cộc” chuyển động.
Triệu Quyền thảnh thơi cầm sách đọc tựa như không có Trường Đình bên cạnh. Trường Đình liếc nhìn qua khóe mắt, trong lòng thầm mắng, biết thế đã không nên ra ngoài cho rồi, có Triệu Quyền bên cạnh còn không bằng ở lại tiểu viện cho thoải mái tự tại!
Triệu Quyền cầm sách từ từ lật qua một trang sách, khóe môi hiện lên một chút ý cười.
Xe ngựa rất nhanh đã đến bờ kênh, chiếc thuyền mà Triệu Quyền dùng để dạo chơi đã sớm đỗ ở bờ nhưng lại bất ngờ nhỏ gọn cổ kính, không hề phô trương. Trường Đình kinh ngạc trong lòng , không khỏi nhìn Triệu Quyền, quả nhiên là quý tộc hoàng gia!
Hai người lên thuyền, gió sông nhè nhẹ phất qua, tiết thu thoáng đãng quả thực thích hợp cho việc dạo chơi. Trường Đình đứng ở mũi thuyền, gió thổi làm tóc nàng bay nhẹ, cảm giác rất thoải mái. Cảm giác áp lực và không thoải mái khi ở cùng Triệu Quyền ngay lập tức tan biến, Trường Đình giãn mày nở nụ cười nhẹ, không khỏi dang rộng hai tay như đang toàn tâm toàn ý tận hưởng tự do.
Triệu Quyền đứng ở không xa nhìn Trường Đình áo bay phần phật, dáng vẻ tự do thoải mái, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng, từ từ bước đến gần nhưng chỉ đứng cách Trường Đình một trượng.
Bỗng dưng nghe thấy trên mặt sông có người hô hoán, Triệu Quyền nhìn ra mặt sông, chỉ thấy một nữ tử rơi xuống nước đang kêu cứu, tiếng kêu càng ngày càng yếu đi. Triệu Quyền vừa định ra lệnh cứu người, bỗng nghe thấy một tiếng “bõm” vang lên. Triệu Quyền quay đầu nhìn thì trên mũi thuyền đã không còn thấy bóng dáng Trường Đình đâu, trong lòng Triệu Quyền cuống quýt, tìm kiếm xung quanh trên mặt nước, chỉ thấy Trường Đình nhanh chóng bơi về phía nữ tử rơi dưới nước.
Triệu Quyền vừa lo lắng vừa tức giận, quát về phía thị vệ: “Còn không mau xuống sông cứu người!” Nói xong, hắn bước nhanh hai bước, tay bám vào lan can thuyền nhìn về phía Trường Đình trên mặt nước.
Trường Đình có khả năng bơi lội rất tốt, nhanh chóng kéo nữ tử đuối nước về phía này. Thị vệ bơi qua tiếp nhận nữ tử từ tay Trường Đình, nhưng Trường Đình lại vẫy tay từ chối không để thị vệ mang theo mà tự mình bơi về phía thuyền.
Triệu Quyền nói xong bèn nhìn Trường Đình với vẻ ôn hòa, thấy sắc mặt nàng đầy mơ màng liền cười nói: “Nếu cô nương chiều tối trở về, không bằng đi lên Phong Nhai Đình trên núi để ngắm hoàng hôn và biển mây, chắc chắn có thể phần nào vơi bớt nỗi nhớ quê của cô nương.”
Trường Đình nghe vậy sinh lòng cảm động, sắc mặt thư thái, cảm kích nói: “Như vậy thì đa tạ Vương gia, chỉ là phải làm phiền hạ nhân trong phủ rồi.”
Triệu Quyền hài lòng gật đầu, dặn dò các nha hoàn trong viện của Trường Đình: “Chăm sóc kỹ lưỡng cho cô nương, cô nương còn chưa bình phục nên phải cẩn thận!” Nói xong, hắn nhẹ nhàng cúi đầu chào từ biệt Trường Đình rồi bước ra ngoài viện.
Trường Đình không dễ dàng gì mới có thể ra ngoài dạo chơi, trong lòng vô cùng vui vẻ, các nha hoàn cũng hiếm khi có cơ hội ra ngoài du ngoạn, huống hồ lại được đi cùng với Trường Đình dễ nói chuyện như vậy. Triệu Quyền vừa đi khỏi, mỗi người đều xôn xao không ngừng, dưới sự chỉ huy của Hồng Đường và một nha hoàn khác, bọn họ chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi trong sự náo nhiệt.
Người như Trường Đình đừng nói là ra ngoài chơi, ngay cả khi ra ngoài vài tháng cũng không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ dặn dò các nha hoàn nhanh chóng, đừng mang theo quá nhiều thứ.
Các nha hoàn bận rộn chuẩn bị một số đồ đạc, thực phẩm, vật dụng và cả thuốc cấp cứu, Hồng Đường còn thấy còn sơ sài, Trường Đình vội vàng khuyên: “Đủ rồi, những thứ này đã nhiều lắm rồi, cần gì mang theo nhiều như vậy, chỉ là ra ngoài một ngày thôi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng xuất phát đi!”
Trường Đình đã lên tiếng nên Hồng Đường cũng không dám trì hoãn thêm, chọn vài nha hoàn thông minh và dễ bảo, dặn dò xong công việc trong viện bèn vội vàng theo Trường Đình ra ngoài phủ.
Hồng Đường dẫn Trường Đình đi về phía cổng hông, nhưng thấy Trương Miễn ra hiệu bảo nàng ấy đi ra từ cổng chính, Hồng Đào không dám hỏi thêm, Trường Đình không hiểu nguyên nhân, cũng không nói gì mà chỉ theo Hồng Đường cùng đi ra cổng chính.
Vừa ra khỏi cửa phủ đã thấy bên ngoài phủ là đoàn xe ngựa và đội ngũ thị vệ chỉnh tề, một người đứng ở phía trước tay để sau lưng, đầu đội ngọc quan và mặc y phục hoa lệ, vẻ mặt nghiêm nghị. Hồng Đường và những người khác đồng loạt cúi người hành lễ, Trường Đình nhận ra liền theo sau cúi chào. Triệu Quyền quay người lại nhìn Trường Đình từ trên cao, nói: “Lên xe đi!”
Trường Đình cảm thấy lạ lùng, bước lên một bước hỏi: “Vương gia… đây là có ý gì?”
Triệu Quyền liếc nhìn nàng một cái, khóe môi mang theo ý cười, nói: “Hôm nay bổn vương được nghỉ nên định đi thăm dò tình hình vận chuyển trên kênh, cô nương không phải muốn đi thăm kênh sao? Bổn vương vừa vặn có thể tận tâm tiếp đãi, cùng cô nương đi thư giãn tâm tình.”
Trường Đình không muốn có một nhân vật như Triệu Quyền bên cạnh khi đi dạo chơi, ngần ngừ một chút bèn đưa tay ra từ chối: “Vương gia bận rộn chính sự nên Trường Đình đâu dám làm phiền? Thực sự không dám nhận…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Đình cúi đầu, xung quanh mọi người đều im thin thít, chỉ nghe tiếng ngựa thỉnh thoảng hừ hừ, dưới bậc thềm xuất hiện một đôi giày thêu tinh xảo, Trường Đình ngẩng mắt lên thấy Triệu Quyền đứng dưới bậc thềm hơi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lại có vẻ như cao cao tại thượng, trong lòng Trường Đình cả kinh lập tức cảm thấy chần chừ.
Chỉ nghe Triệu Quyền giọng trầm nói: “Cô nương không muốn cùng bổn vương đi dạo sao?”
Trường Đình kìm nén sự không vui trong lòng, chắp tay nói: “Trường Đình sao dám?”
Triệu Quyền gật đầu, nói: “Vậy mời cô nương lên xe đi!”
Trường Đình ngẩng mắt nhìn bóng lưng Triệu Quyền, trong lòng bất đắc dĩ để cho hạ nhân đỡ nàng lên xe. Triệu Quyền đã ngồi sẵn bên trong, Trường Đình biết ý ngồi ở một bên nhưng không biết nên nói gì, trong xe nhất thời lâm vào im lặng, chỉ nghe tiếng bánh xe “lộc cộc lộc cộc” chuyển động.
Triệu Quyền thảnh thơi cầm sách đọc tựa như không có Trường Đình bên cạnh. Trường Đình liếc nhìn qua khóe mắt, trong lòng thầm mắng, biết thế đã không nên ra ngoài cho rồi, có Triệu Quyền bên cạnh còn không bằng ở lại tiểu viện cho thoải mái tự tại!
Triệu Quyền cầm sách từ từ lật qua một trang sách, khóe môi hiện lên một chút ý cười.
Xe ngựa rất nhanh đã đến bờ kênh, chiếc thuyền mà Triệu Quyền dùng để dạo chơi đã sớm đỗ ở bờ nhưng lại bất ngờ nhỏ gọn cổ kính, không hề phô trương. Trường Đình kinh ngạc trong lòng , không khỏi nhìn Triệu Quyền, quả nhiên là quý tộc hoàng gia!
Hai người lên thuyền, gió sông nhè nhẹ phất qua, tiết thu thoáng đãng quả thực thích hợp cho việc dạo chơi. Trường Đình đứng ở mũi thuyền, gió thổi làm tóc nàng bay nhẹ, cảm giác rất thoải mái. Cảm giác áp lực và không thoải mái khi ở cùng Triệu Quyền ngay lập tức tan biến, Trường Đình giãn mày nở nụ cười nhẹ, không khỏi dang rộng hai tay như đang toàn tâm toàn ý tận hưởng tự do.
Triệu Quyền đứng ở không xa nhìn Trường Đình áo bay phần phật, dáng vẻ tự do thoải mái, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng, từ từ bước đến gần nhưng chỉ đứng cách Trường Đình một trượng.
Bỗng dưng nghe thấy trên mặt sông có người hô hoán, Triệu Quyền nhìn ra mặt sông, chỉ thấy một nữ tử rơi xuống nước đang kêu cứu, tiếng kêu càng ngày càng yếu đi. Triệu Quyền vừa định ra lệnh cứu người, bỗng nghe thấy một tiếng “bõm” vang lên. Triệu Quyền quay đầu nhìn thì trên mũi thuyền đã không còn thấy bóng dáng Trường Đình đâu, trong lòng Triệu Quyền cuống quýt, tìm kiếm xung quanh trên mặt nước, chỉ thấy Trường Đình nhanh chóng bơi về phía nữ tử rơi dưới nước.
Triệu Quyền vừa lo lắng vừa tức giận, quát về phía thị vệ: “Còn không mau xuống sông cứu người!” Nói xong, hắn bước nhanh hai bước, tay bám vào lan can thuyền nhìn về phía Trường Đình trên mặt nước.
Trường Đình có khả năng bơi lội rất tốt, nhanh chóng kéo nữ tử đuối nước về phía này. Thị vệ bơi qua tiếp nhận nữ tử từ tay Trường Đình, nhưng Trường Đình lại vẫy tay từ chối không để thị vệ mang theo mà tự mình bơi về phía thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro