Không Bằng Cầm...
2024-09-29 14:24:32
Nha hoàn mở cửa cho Triệu Quyền, Triệu Quyền bước vào phòng với dáng điệu thong dong. Các nha hoàn trong phòng đều đồng loạt hành lễ với hắn. Triệu Quyền thuận miệng hỏi: “Vị cô nương kia thế nào rồi?”
Sơ Hạ bước ta bẩm báo: “Bẩm vương gia, vị cô nương ấy vừa tỉnh lại, biết được chúng ta là người của Tấn Vương phủ liền một mực muốn gặp vương gia, nói rằng muốn thỉnh cầu vương gia minh oan cho nàng.”
“Khụ…” Trường Đình quay đầu nhìn về phía giường, nơi cô nương kia đang nằm. Nghe thấy có tiếng người, nàng ấy cố gắng muốn ngồi dậy nhưng bị cơn đau hành hạ. Nha hoàn vội đỡ lấy nàng ấy: “Đây… đây có phải là vương gia không?” Cô nương ấy kích động hỏi nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn gật đầu, đáp: “Chính là vương gia của chúng ta.”
Cô nương kia liền gạt tay nha hoàn ra loạng choạng bò xuống giường, quỳ gục dưới đất khóc lóc thảm thiết: “Cầu xin vương gia minh oan cho dân nữ, dân nữ có nỗi oan lớn tựa trời cao!”
Vừa nói nàng ấy lại ho vài tiếng, hơi thở đứt quãng quỳ gục dưới đất. Triệu Quyền đứng đó tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: “Ngẩng đầu lên, có oan khuất gì từ từ nói cho bổn vương nghe!”
Nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa lúc đó Triệu Quyền và Trường Đình đều ngỡ ngàng. Nàng ấy có một đôi mắt tuyệt mỹ, nước mắt như sương khói, tựa như làn thu thủy mênh mang. Ánh mắt vừa mềm yếu vừa đáng thương lại đầy vẻ quyến rũ linh động. Triệu Quyền khẽ liếc sang Trường Đình. Đôi mắt của cô nương ấy lại giống Trường Đình đến bảy tám phần. Chỉ có điều, Trường Đình có đôi lông mày đậm nét khiến toàn thân nàng toát lên vẻ oai phong mạnh mẽ, hoàn toàn không vương chút quyến rũ mềm mại nào.
Nữ tử ấy ngẩng đầu lên, nét mặt đầy oán hận, nói: "Bẩm vương gia, dân nữ cùng với tỷ tỷ vốn là cầm nữ ở Giang Nam, nương tựa vào Ca Vũ Ti của quan phủ, chỉ bán nghệ để sinh sống. Vào vài năm trước, lúc ấy dân nữ mới có mười hai tuổi, một hôm khi đang tấu nhạc cho một nhà quan phủ không ngờ lại bị kẻ gian bắt cóc, tỷ muội dân nữ từ đó xa lìa quê nhà."
"Nửa tháng sau, chúng tỳ nữ bị đưa đến một biệt viện, từ đó cuộc sống của chúng tỳ rơi vào cảnh tối tăm không lối thoát..."
Nữ tử ấy như nhớ lại những tháng ngày đen tối, nét mặt đau thương, đôi mắt đẫm lệ khiến người nhìn không khỏi động lòng trắc ẩn. Trường Đình thấy nàng ấy yếu đuối liền đỡ nàng ấy dậy, nhẹ nhàng an ủi: "Cô nương cứ từ từ mà nói, có vương gia ở đây, nỗi oan của cô nương nhất định sẽ được làm rõ."
Triệu Quyền không ngờ Trường Đình lại nói như vậy, thoáng nhìn nàng một cái rồi hỏi nữ tử kia: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Lý Thịnh Nguyên?"
Nữ tử ấy muốn hành lễ với Trường Đình nhưng sức lực không cho phép, chỉ cúi đầu tạ ơn, dùng tay áo lau nước mắt rồi giận dữ nói: "Lý Thịnh Nguyên không phải là người! Ông ta là thứ súc sinh! Tỷ tỷ đáng thương của ta..." Nói đến đây, nàng ấy khóc như mưa không thể kìm nén.
Mọi người trong phòng đều nghĩ chắc hẳn Lý Thịnh Nguyên vì mê sắc nên đã làm nhục hai tỷ muội nàng ấy. Trường Đình từng trải trên giang hồ, cũng đã gặp qua những chuyện tương tự, trong lòng không khỏi phẫn nộ thầm thương xót cho nữ tử này.
Nữ tử ấy sau khi bình tâm lại, tiếp tục nói: "Kể từ khi bị giam trong biệt viện đó, tỷ muội chúng tỳ nữ đã nhiều lần cố gắng trốn thoát, nhưng mỗi lần bị bắt lại đều bị đánh đập tàn nhẫn. Lý Thịnh Nguyên là kẻ háo sắc, lại có nhiều thói quen quái đản, ông ta đặc biệt ưa thích các thiếu nữ tuổi còn rất nhỏ..."
Nữ tử ấy nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ vì muốn bảo vệ ta, dù trong lòng đầy oán hận nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn. Sau này chúng ta mới biết, nơi ấy chẳng khác gì cái động chứa tầm hoan mua vui, là chỗ Lý Thịnh Nguyên cùng bọn đồng bọn tìm vui, ông ta nuôi rất nhiều người giống như tỷ muội chúng tỳ nữ trong biệt viện đó. Không lâu sau, Lý Thịnh Nguyên đã coi chúng tỳ nữ là món đồ để làm vui lòng kẻ khác. Tỷ tỷ vì thế mà sống không bằng chết, ông ta còn bắt tỷ ta bỏ đi hai đứa con... Tỷ tỷ tội nghiệp của tỳ, lúc ấy tỷ ấy cũng chỉ mới mười mấy tuổi..."
Dù đã cố nén nỗi đau nhưng khuôn mặt nàng ấy tràn đầy nước mắt, bi thương không thể kiềm nén. Trường Đình nắm chặt hai tay, mắt lộ vẻ phẫn nộ, khuôn mặt đầy tức giận thét lớn: "Thật là cầm thú! Gã ta lại còn là một quan chức triều đình!"
Triệu Quyền vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, nữ tử ấy nghẹn ngào nói tiếp: "Tỷ tỷ sau đó trong một lần cơ duyên ngẫu hợp, phát hiện ra một sự thật gần như không thể chịu đựng nổi nỗi đau ấy..." Dường như nhắc đến nỗi đau sâu kín nhất, nữ tử ấy lắc đầu như đến tận bây giờ vẫn không muốn tin điều ấy là sự thật.
Mọi người nhìn thấy nàng ấy khóc lóc thảm thương thì không khỏi động lòng trắc ẩn, chẳng ai dám hỏi thêm điều gì. Nữ tử ấy cố gắng kiềm chế nhưng không thể giấu nổi sự đau khổ mà nói ra: "Lý Thịnh Nguyên... ông ta... ông ta chính là phụ thân ruột của tỷ tỷ ta..." Vừa dứt lời, nữ tử ấy liền òa khóc không ngừng được.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Bỗng nghe “ầm!” một tiếng vang lên, Triệu Quyền nhìn sang Trường Đình, chỉ thấy đôi mắt nàng đỏ rực, tức giận đập mạnh xuống bàn không kìm được cơn phẫn nộ, thét lên: “Cầm thú! Không bằng cầm thú!”
Nữ tử kia ngã xuống đất, lấy tay che mặt mà khóc lóc thảm thiết. Trường Đình bỗng nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn nữ tử ấy, trong mắt đầy vẻ thương hại và không nỡ. Nàng ấy lại nhìn sang Triệu Quyền, thấy trong ánh mắt của hắn cũng hiện lên một tia không nỡ tựa như hắn cùng nàng đã nghĩ đến cùng một chuyện.
Trường Đình nhẹ nhàng đỡ nữ tử ấy dậy, cẩn thận hỏi: "Vậy cô nương... liệu có phải..."
Nữ tử ấy giơ tay lau nước mắt, dường như hiểu được Trường Đình đang muốn hỏi điều gì, nàng ấy lắc đầu rồi đáp: "Ta cùng tỷ tỷ vốn là cùng nương khác cha, mẫu thân của ta sau khi tỷ tỷ ba tuổi đã tái giá với phụ thân ta, Lý Thịnh Nguyên không phải là phụ thân của ta."
Trường Đình nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nữ tử này tuy vẻ ngoài nhu mì yếu đuối nhưng thực chất lại vô cùng kiên cường. Nếu quả thực phải trải qua bi kịch loạn luân như vậy, e rằng nàng ấy khó lòng gánh nổi…
Sơ Hạ bước ta bẩm báo: “Bẩm vương gia, vị cô nương ấy vừa tỉnh lại, biết được chúng ta là người của Tấn Vương phủ liền một mực muốn gặp vương gia, nói rằng muốn thỉnh cầu vương gia minh oan cho nàng.”
“Khụ…” Trường Đình quay đầu nhìn về phía giường, nơi cô nương kia đang nằm. Nghe thấy có tiếng người, nàng ấy cố gắng muốn ngồi dậy nhưng bị cơn đau hành hạ. Nha hoàn vội đỡ lấy nàng ấy: “Đây… đây có phải là vương gia không?” Cô nương ấy kích động hỏi nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn gật đầu, đáp: “Chính là vương gia của chúng ta.”
Cô nương kia liền gạt tay nha hoàn ra loạng choạng bò xuống giường, quỳ gục dưới đất khóc lóc thảm thiết: “Cầu xin vương gia minh oan cho dân nữ, dân nữ có nỗi oan lớn tựa trời cao!”
Vừa nói nàng ấy lại ho vài tiếng, hơi thở đứt quãng quỳ gục dưới đất. Triệu Quyền đứng đó tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: “Ngẩng đầu lên, có oan khuất gì từ từ nói cho bổn vương nghe!”
Nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa lúc đó Triệu Quyền và Trường Đình đều ngỡ ngàng. Nàng ấy có một đôi mắt tuyệt mỹ, nước mắt như sương khói, tựa như làn thu thủy mênh mang. Ánh mắt vừa mềm yếu vừa đáng thương lại đầy vẻ quyến rũ linh động. Triệu Quyền khẽ liếc sang Trường Đình. Đôi mắt của cô nương ấy lại giống Trường Đình đến bảy tám phần. Chỉ có điều, Trường Đình có đôi lông mày đậm nét khiến toàn thân nàng toát lên vẻ oai phong mạnh mẽ, hoàn toàn không vương chút quyến rũ mềm mại nào.
Nữ tử ấy ngẩng đầu lên, nét mặt đầy oán hận, nói: "Bẩm vương gia, dân nữ cùng với tỷ tỷ vốn là cầm nữ ở Giang Nam, nương tựa vào Ca Vũ Ti của quan phủ, chỉ bán nghệ để sinh sống. Vào vài năm trước, lúc ấy dân nữ mới có mười hai tuổi, một hôm khi đang tấu nhạc cho một nhà quan phủ không ngờ lại bị kẻ gian bắt cóc, tỷ muội dân nữ từ đó xa lìa quê nhà."
"Nửa tháng sau, chúng tỳ nữ bị đưa đến một biệt viện, từ đó cuộc sống của chúng tỳ rơi vào cảnh tối tăm không lối thoát..."
Nữ tử ấy như nhớ lại những tháng ngày đen tối, nét mặt đau thương, đôi mắt đẫm lệ khiến người nhìn không khỏi động lòng trắc ẩn. Trường Đình thấy nàng ấy yếu đuối liền đỡ nàng ấy dậy, nhẹ nhàng an ủi: "Cô nương cứ từ từ mà nói, có vương gia ở đây, nỗi oan của cô nương nhất định sẽ được làm rõ."
Triệu Quyền không ngờ Trường Đình lại nói như vậy, thoáng nhìn nàng một cái rồi hỏi nữ tử kia: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Lý Thịnh Nguyên?"
Nữ tử ấy muốn hành lễ với Trường Đình nhưng sức lực không cho phép, chỉ cúi đầu tạ ơn, dùng tay áo lau nước mắt rồi giận dữ nói: "Lý Thịnh Nguyên không phải là người! Ông ta là thứ súc sinh! Tỷ tỷ đáng thương của ta..." Nói đến đây, nàng ấy khóc như mưa không thể kìm nén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người trong phòng đều nghĩ chắc hẳn Lý Thịnh Nguyên vì mê sắc nên đã làm nhục hai tỷ muội nàng ấy. Trường Đình từng trải trên giang hồ, cũng đã gặp qua những chuyện tương tự, trong lòng không khỏi phẫn nộ thầm thương xót cho nữ tử này.
Nữ tử ấy sau khi bình tâm lại, tiếp tục nói: "Kể từ khi bị giam trong biệt viện đó, tỷ muội chúng tỳ nữ đã nhiều lần cố gắng trốn thoát, nhưng mỗi lần bị bắt lại đều bị đánh đập tàn nhẫn. Lý Thịnh Nguyên là kẻ háo sắc, lại có nhiều thói quen quái đản, ông ta đặc biệt ưa thích các thiếu nữ tuổi còn rất nhỏ..."
Nữ tử ấy nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ vì muốn bảo vệ ta, dù trong lòng đầy oán hận nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn. Sau này chúng ta mới biết, nơi ấy chẳng khác gì cái động chứa tầm hoan mua vui, là chỗ Lý Thịnh Nguyên cùng bọn đồng bọn tìm vui, ông ta nuôi rất nhiều người giống như tỷ muội chúng tỳ nữ trong biệt viện đó. Không lâu sau, Lý Thịnh Nguyên đã coi chúng tỳ nữ là món đồ để làm vui lòng kẻ khác. Tỷ tỷ vì thế mà sống không bằng chết, ông ta còn bắt tỷ ta bỏ đi hai đứa con... Tỷ tỷ tội nghiệp của tỳ, lúc ấy tỷ ấy cũng chỉ mới mười mấy tuổi..."
Dù đã cố nén nỗi đau nhưng khuôn mặt nàng ấy tràn đầy nước mắt, bi thương không thể kiềm nén. Trường Đình nắm chặt hai tay, mắt lộ vẻ phẫn nộ, khuôn mặt đầy tức giận thét lớn: "Thật là cầm thú! Gã ta lại còn là một quan chức triều đình!"
Triệu Quyền vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, nữ tử ấy nghẹn ngào nói tiếp: "Tỷ tỷ sau đó trong một lần cơ duyên ngẫu hợp, phát hiện ra một sự thật gần như không thể chịu đựng nổi nỗi đau ấy..." Dường như nhắc đến nỗi đau sâu kín nhất, nữ tử ấy lắc đầu như đến tận bây giờ vẫn không muốn tin điều ấy là sự thật.
Mọi người nhìn thấy nàng ấy khóc lóc thảm thương thì không khỏi động lòng trắc ẩn, chẳng ai dám hỏi thêm điều gì. Nữ tử ấy cố gắng kiềm chế nhưng không thể giấu nổi sự đau khổ mà nói ra: "Lý Thịnh Nguyên... ông ta... ông ta chính là phụ thân ruột của tỷ tỷ ta..." Vừa dứt lời, nữ tử ấy liền òa khóc không ngừng được.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Bỗng nghe “ầm!” một tiếng vang lên, Triệu Quyền nhìn sang Trường Đình, chỉ thấy đôi mắt nàng đỏ rực, tức giận đập mạnh xuống bàn không kìm được cơn phẫn nộ, thét lên: “Cầm thú! Không bằng cầm thú!”
Nữ tử kia ngã xuống đất, lấy tay che mặt mà khóc lóc thảm thiết. Trường Đình bỗng nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn nữ tử ấy, trong mắt đầy vẻ thương hại và không nỡ. Nàng ấy lại nhìn sang Triệu Quyền, thấy trong ánh mắt của hắn cũng hiện lên một tia không nỡ tựa như hắn cùng nàng đã nghĩ đến cùng một chuyện.
Trường Đình nhẹ nhàng đỡ nữ tử ấy dậy, cẩn thận hỏi: "Vậy cô nương... liệu có phải..."
Nữ tử ấy giơ tay lau nước mắt, dường như hiểu được Trường Đình đang muốn hỏi điều gì, nàng ấy lắc đầu rồi đáp: "Ta cùng tỷ tỷ vốn là cùng nương khác cha, mẫu thân của ta sau khi tỷ tỷ ba tuổi đã tái giá với phụ thân ta, Lý Thịnh Nguyên không phải là phụ thân của ta."
Trường Đình nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nữ tử này tuy vẻ ngoài nhu mì yếu đuối nhưng thực chất lại vô cùng kiên cường. Nếu quả thực phải trải qua bi kịch loạn luân như vậy, e rằng nàng ấy khó lòng gánh nổi…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro