Nghe Lén
2024-09-29 14:24:32
Trường Đình không biết lòng nàng ấy đang nghĩ gì, thầm nghĩ rằng muốn từ mấy nha hoàn này mà hỏi ra tin tức gì đó quả là khó khăn, trong lòng đã có ý định, đợi tắm rửa xong sẽ nghỉ ngơi không bàn thêm nữa.
Trường Đình ngủ sớm, các nha hoàn hầu hạ biết tính nàng, sau khi nàng nghỉ ngơi cũng tản đi nghỉ ngơi, ngoài phòng chỉ còn một nha hoàn gác đêm. Chẳng bao lâu sau, tiếng hô hấp ngoài phòng dần dần đều đặn và trầm trầm như thể đã ngủ say.
Trường Đình lập tức mở mắt ngồi dậy vén rèm cửa sổ, nhanh chóng bước tới trước giường nha hoàn, điểm vào hai huyệt Thiên Đột và Đầu Duy, hô hấp của nha hoàn càng thêm nặng nề. Trường Đình quay người nhanh chóng mặc áo vào, sau đó lại tiện tay sờ cây trâm nhanh tay buộc gọn mái tóc đen nhánh của mình lên.
Trường Đình lấy kiếm ra từ đầu giường, đẩy cửa sổ phía bên hồ yên tĩnh nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Trong vài ngày qua, nàng đã âm thầm khảo sát bố cục của Vương phủ, cũng đã nắm rõ đối với phủ của Tấn Vương. Hôm nay là mùng bảy, ánh trăng không sáng rõ, lại đúng tiết thu đương nồng, gió bên hồ rất lớn thổi trang phục của Trường Đình kêu “phần phật.” Nàng ẩn mình trong bóng cây xác định phương hướng, chạy một đường vội vã về phía thư phòng của Tấn Vương phủ.
Trường Đình có khinh công tuyệt diệu, thân pháp nhẹ nhàng, hậu viện của Vương phủ lại ít thị vệ, với tài nghệ của nàng việc tránh né không hề khó, một đường tiến về phía trước viện.
Trước viện của Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt hơn nhiều, ám vệ cũng không ít, trong lòng Trường Đình bình thản, giác quan càng thêm nhạy bén, qua vài lần nhảy tránh khỏi các ám vệ canh gác, nàng bay lên mái thư phòng của Tấn Vương phủ. Kiến trúc phủ đệ của hoàng thân cao lớn vững chãi, ngói và xà không giống như các nhà quan gia dân cư thông thường, qua lớp ngói, người thường khó mà nghe rõ trong phòng nói gì, nhưng Trường Đình công phu nội gia đã đạt tới trình độ cao thủ, thính giác và thị lực đều rất nhạy bén, chỉ cần nàng lắng tai nghe, cuộc trò chuyện trong thư phòng đã truyền đến tai nàng rõ ràng.
Tai nàng nghe thấy tiếng nói trong trẻo và hòa nhã, Trường Đình lập tức hình dung ra hình ảnh Tấn Vương đứng chắp tay sau lưng, chỉ nghe hắn nói: “Chuyện này còn cần hoàng thượng gật đầu mới có thể thực hiện…”
…
Trường Đình cúi người lắng nghe được nửa nén nhang, đều là những chuyện đại sự triều đình, nàng không có tâm tư vào những việc này nên nghe đến nỗi cảm thấy phiền lòng, nhưng ngặt nỗi trong phòng không hề nhắc đến việc của sư huynh nàng, may thay đêm chưa sâu, Trường Đình còn nhiều thời gian, nhưng nếu cứ canh giữ như vậy thì không biết đến khi nào mới có thể biết được tin tức của sư huynh.
Tuy rằng trong lòng Trường Đình lo lắng nhưng hiện tại cũng không có phương pháp nào khác, chỉ đành nén lại sự sốt ruột, kiên nhẫn lắng nghe: “Khu vực Giang Bắc ngày càng nhiều lưu dân, hôm nay hoàng thượng giao cho Vương gia xử lý chuyện này, theo ý tại hạ vẫn cần nhanh chóng điều chuyển lương thực và ngân lượng từ Hộ Bộ, nếu chậm trễ e rằng sẽ có biến cố!”
“Hộ bộ thượng thư Vương Tiến Chi vốn luôn chính trực, không lo ông ta sẽ kéo dài thời gian hoặc gây trở ngại, chỉ có điều hiện tại kho bạc quốc gia trống rỗng, hiện đang gặp thời kỳ quân đội dùng binh, kho bạc cung cấp tiền bạc và lương thảo cho tiền tuyến đã khó khăn, nếu lại phải điều chuyển thêm đến Giang Bắc, e rằng Vương Tiến Chi cũng không thể cung ứng…”
“Vương gia nói rất đúng, đây chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, nếu không thì Vinh Vương và An Vương cũng không gấp rút đề cử Vương gia xử lý việc này đến vậy.”
Chỉ nghe Tấn Vương hừ nhẹ một tiếng: "Hai vị huynh đệ kia của ta vốn không hòa hợp, lần này lại hiếm thấy huynh đệ đồng lòng, phụ hoàng cũng rất vui mừng nên sao bổn vương có thể phá hỏng bầu không khí của họ. Gần đây thiên hạ thái bình, dân gian không có đại nạn, triều đình cũng không có chiến sự, sao kho bạc lại trống rỗng đến vậy, Hộ Bộ không thể xuất tiền mà Giang Nam tuần diêm đạo (*) vẫn có thể xuất ra được, lần này cứ việc trừng trị họ cho nghiêm, quản lý tốt muối và sắt. Nhị ca của ta muốn đào hố cho ta, bổn vương ngược lại muốn xem thử đến lúc đó tứ đệ có thể bỏ đá xuống giếng với hắn hay không.” Nói xong lại cười cười cực khẽ.
(*) Giang Nam tuần diêm đạo: là một cơ quan chính quyền trong triều đại phong kiến Trung Quốc. Cơ quan này có nhiệm vụ giám sát việc sản xuất, phân phối và thu thuế muối ở khu vực Giang Nam.
“Vương gia quả là sáng suốt, Vinh Vương nắm quyền muối sắt đã lâu, lợi nhuận thu được rất lớn nhưng kho bạc quốc gia lại ngày càng trống rỗng, lần này xuất chinh, kho bạc lại cạn kiệt phạm vào điều đại kỵ của hoàng thượng. Những thứ cần thiết Vương gia chỉ đạo thuộc hạ thu thập đã thỏa đáng, ngày mai thuộc hạ sẽ cùng Vương đại nhân và Trương đại nhân dâng thư lên Hoàng Thượng xử lý việc hai ti muối và sắt, lấp đầy kho bạc.”
“Chuyện này không gấp, ngày mai bổn vương sẽ cùng Vương Tiến Chi thảo luận về tiền lương cần thiết cho thiên tai Giang Bắc, khi Vương Tiến Chi báo cáo với phụ hoàng, ngươi hẵng làm việc đó sau.”
“Vâng.”
Trường Đình nghe bọn họ thảo luận công vụ chỉ cảm thấy Tấn Vương quả thật minh bạch rõ ràng đối với quốc sự, nhưng tiếc thay, cho đến khi vài người thảo luận xong cáo từ ra về cả thay nhưng cũng không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Nhiếp Vân Trình. Trường Đình không khỏi cảm thấy hơi chán nản, các thủ vệ lại bắt đầu đổi ca, dù Trường Đình ẩn mình trong chỗ tối trên mái nhà vẫn sợ bị người tinh mắt phát hiện ra, nàng lật người nhảy xuống, một tay bám vào mái hiên.
Dựa vào ánh sáng nhấp nhô của mái ngói, Trường Đình che giấu hình dáng, cửa sổ thư phòng không được đóng kín, Trường Đình liền nhìn vào trong từ khe hở. Chỉ thấy Tấn Vương Triệu Quyền đang một mình ngồi bên thư án lật xem tấu chương, ánh nến trong phòng sáng tỏ, dáng người Triệu Quyền cao lớn, mặc dù ban đêm nhưng tư thế ngồi vẫn rất phong độ, đôi lông mày dày như mây đen bao phủ, trong ánh nến vàng nhạt càng làm nổi bật đôi mắt của Triệu Quyền, khí thế uy nghiêm, thần sắc lấp lánh.
Trong lòng Trường Đình không khỏi âm thầm tiếc nuối: Những nhân vật như thế này trên đời quả thật là những con cưng của trời, chỉ tiếc lại là người lạnh lùng, khó tiếp cận!
Đêm đã sâu, Trường Đình nghĩ rằng tối nay đã ra về không công, chỉ còn cách nghĩ phương pháp khác để tìm ra tin tức về sư huynh. Đang định tung người bay đi, bỗng dưng khóe mắt thấy trong phòng lóe lên ánh sáng của thanh kiếm...
Trường Đình ngủ sớm, các nha hoàn hầu hạ biết tính nàng, sau khi nàng nghỉ ngơi cũng tản đi nghỉ ngơi, ngoài phòng chỉ còn một nha hoàn gác đêm. Chẳng bao lâu sau, tiếng hô hấp ngoài phòng dần dần đều đặn và trầm trầm như thể đã ngủ say.
Trường Đình lập tức mở mắt ngồi dậy vén rèm cửa sổ, nhanh chóng bước tới trước giường nha hoàn, điểm vào hai huyệt Thiên Đột và Đầu Duy, hô hấp của nha hoàn càng thêm nặng nề. Trường Đình quay người nhanh chóng mặc áo vào, sau đó lại tiện tay sờ cây trâm nhanh tay buộc gọn mái tóc đen nhánh của mình lên.
Trường Đình lấy kiếm ra từ đầu giường, đẩy cửa sổ phía bên hồ yên tĩnh nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Trong vài ngày qua, nàng đã âm thầm khảo sát bố cục của Vương phủ, cũng đã nắm rõ đối với phủ của Tấn Vương. Hôm nay là mùng bảy, ánh trăng không sáng rõ, lại đúng tiết thu đương nồng, gió bên hồ rất lớn thổi trang phục của Trường Đình kêu “phần phật.” Nàng ẩn mình trong bóng cây xác định phương hướng, chạy một đường vội vã về phía thư phòng của Tấn Vương phủ.
Trường Đình có khinh công tuyệt diệu, thân pháp nhẹ nhàng, hậu viện của Vương phủ lại ít thị vệ, với tài nghệ của nàng việc tránh né không hề khó, một đường tiến về phía trước viện.
Trước viện của Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt hơn nhiều, ám vệ cũng không ít, trong lòng Trường Đình bình thản, giác quan càng thêm nhạy bén, qua vài lần nhảy tránh khỏi các ám vệ canh gác, nàng bay lên mái thư phòng của Tấn Vương phủ. Kiến trúc phủ đệ của hoàng thân cao lớn vững chãi, ngói và xà không giống như các nhà quan gia dân cư thông thường, qua lớp ngói, người thường khó mà nghe rõ trong phòng nói gì, nhưng Trường Đình công phu nội gia đã đạt tới trình độ cao thủ, thính giác và thị lực đều rất nhạy bén, chỉ cần nàng lắng tai nghe, cuộc trò chuyện trong thư phòng đã truyền đến tai nàng rõ ràng.
Tai nàng nghe thấy tiếng nói trong trẻo và hòa nhã, Trường Đình lập tức hình dung ra hình ảnh Tấn Vương đứng chắp tay sau lưng, chỉ nghe hắn nói: “Chuyện này còn cần hoàng thượng gật đầu mới có thể thực hiện…”
…
Trường Đình cúi người lắng nghe được nửa nén nhang, đều là những chuyện đại sự triều đình, nàng không có tâm tư vào những việc này nên nghe đến nỗi cảm thấy phiền lòng, nhưng ngặt nỗi trong phòng không hề nhắc đến việc của sư huynh nàng, may thay đêm chưa sâu, Trường Đình còn nhiều thời gian, nhưng nếu cứ canh giữ như vậy thì không biết đến khi nào mới có thể biết được tin tức của sư huynh.
Tuy rằng trong lòng Trường Đình lo lắng nhưng hiện tại cũng không có phương pháp nào khác, chỉ đành nén lại sự sốt ruột, kiên nhẫn lắng nghe: “Khu vực Giang Bắc ngày càng nhiều lưu dân, hôm nay hoàng thượng giao cho Vương gia xử lý chuyện này, theo ý tại hạ vẫn cần nhanh chóng điều chuyển lương thực và ngân lượng từ Hộ Bộ, nếu chậm trễ e rằng sẽ có biến cố!”
“Hộ bộ thượng thư Vương Tiến Chi vốn luôn chính trực, không lo ông ta sẽ kéo dài thời gian hoặc gây trở ngại, chỉ có điều hiện tại kho bạc quốc gia trống rỗng, hiện đang gặp thời kỳ quân đội dùng binh, kho bạc cung cấp tiền bạc và lương thảo cho tiền tuyến đã khó khăn, nếu lại phải điều chuyển thêm đến Giang Bắc, e rằng Vương Tiến Chi cũng không thể cung ứng…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vương gia nói rất đúng, đây chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, nếu không thì Vinh Vương và An Vương cũng không gấp rút đề cử Vương gia xử lý việc này đến vậy.”
Chỉ nghe Tấn Vương hừ nhẹ một tiếng: "Hai vị huynh đệ kia của ta vốn không hòa hợp, lần này lại hiếm thấy huynh đệ đồng lòng, phụ hoàng cũng rất vui mừng nên sao bổn vương có thể phá hỏng bầu không khí của họ. Gần đây thiên hạ thái bình, dân gian không có đại nạn, triều đình cũng không có chiến sự, sao kho bạc lại trống rỗng đến vậy, Hộ Bộ không thể xuất tiền mà Giang Nam tuần diêm đạo (*) vẫn có thể xuất ra được, lần này cứ việc trừng trị họ cho nghiêm, quản lý tốt muối và sắt. Nhị ca của ta muốn đào hố cho ta, bổn vương ngược lại muốn xem thử đến lúc đó tứ đệ có thể bỏ đá xuống giếng với hắn hay không.” Nói xong lại cười cười cực khẽ.
(*) Giang Nam tuần diêm đạo: là một cơ quan chính quyền trong triều đại phong kiến Trung Quốc. Cơ quan này có nhiệm vụ giám sát việc sản xuất, phân phối và thu thuế muối ở khu vực Giang Nam.
“Vương gia quả là sáng suốt, Vinh Vương nắm quyền muối sắt đã lâu, lợi nhuận thu được rất lớn nhưng kho bạc quốc gia lại ngày càng trống rỗng, lần này xuất chinh, kho bạc lại cạn kiệt phạm vào điều đại kỵ của hoàng thượng. Những thứ cần thiết Vương gia chỉ đạo thuộc hạ thu thập đã thỏa đáng, ngày mai thuộc hạ sẽ cùng Vương đại nhân và Trương đại nhân dâng thư lên Hoàng Thượng xử lý việc hai ti muối và sắt, lấp đầy kho bạc.”
“Chuyện này không gấp, ngày mai bổn vương sẽ cùng Vương Tiến Chi thảo luận về tiền lương cần thiết cho thiên tai Giang Bắc, khi Vương Tiến Chi báo cáo với phụ hoàng, ngươi hẵng làm việc đó sau.”
“Vâng.”
Trường Đình nghe bọn họ thảo luận công vụ chỉ cảm thấy Tấn Vương quả thật minh bạch rõ ràng đối với quốc sự, nhưng tiếc thay, cho đến khi vài người thảo luận xong cáo từ ra về cả thay nhưng cũng không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Nhiếp Vân Trình. Trường Đình không khỏi cảm thấy hơi chán nản, các thủ vệ lại bắt đầu đổi ca, dù Trường Đình ẩn mình trong chỗ tối trên mái nhà vẫn sợ bị người tinh mắt phát hiện ra, nàng lật người nhảy xuống, một tay bám vào mái hiên.
Dựa vào ánh sáng nhấp nhô của mái ngói, Trường Đình che giấu hình dáng, cửa sổ thư phòng không được đóng kín, Trường Đình liền nhìn vào trong từ khe hở. Chỉ thấy Tấn Vương Triệu Quyền đang một mình ngồi bên thư án lật xem tấu chương, ánh nến trong phòng sáng tỏ, dáng người Triệu Quyền cao lớn, mặc dù ban đêm nhưng tư thế ngồi vẫn rất phong độ, đôi lông mày dày như mây đen bao phủ, trong ánh nến vàng nhạt càng làm nổi bật đôi mắt của Triệu Quyền, khí thế uy nghiêm, thần sắc lấp lánh.
Trong lòng Trường Đình không khỏi âm thầm tiếc nuối: Những nhân vật như thế này trên đời quả thật là những con cưng của trời, chỉ tiếc lại là người lạnh lùng, khó tiếp cận!
Đêm đã sâu, Trường Đình nghĩ rằng tối nay đã ra về không công, chỉ còn cách nghĩ phương pháp khác để tìm ra tin tức về sư huynh. Đang định tung người bay đi, bỗng dưng khóe mắt thấy trong phòng lóe lên ánh sáng của thanh kiếm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro