Xuất Hành
2024-09-29 14:24:32
Trường Đình chợt ngẩng đầu lên, nét mặt tràn đầy vui mừng, hỏi: “Vương gia bằng lòng nói cho ta biết ư? Nếu được Vương gia chỉ giáo, ta cảm kích vô cùng!”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình, dưới ánh nến lờ mờ, đôi mắt nàng tựa như có những vì sao lấp lánh bên trong lộ ra một vẻ đẹp khác lạ. Trường Đình nín thở, lặng lẽ chờ đợi Triệu Quyền tiết lộ tung tích của Vân Trình.
Triệu Quyền chớp mắt, quay người sang hướng khác mà không nhìn Trường Đình nữa, hai tay chắp sau lưng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn gặp sư huynh của ngươi thì hãy đi cùng bổn vương một chuyến!”
Trường Đình mừng rỡ đáp: “Xin Vương gia dẫn đường!”
Triệu Quyền quay đầu lại nhìn Trường Đình, thấy dáng vẻ nàng đầy kiên quyết, lòng hắn bỗng dâng lên một chút bực dọc, lạnh lùng hỏi: “Chuyến đi này không phải chuyện đùa, đường xá xa xôi, gian nan hiểm trở, chỉ một chút sơ sẩy thôi đã có thể mất mạng… Ngươi có dám đi không?”
Trường Đình thấy Triệu Quyền nghiêm trọng như vậy, không khỏi cau mày, lòng đầy nghi ngờ hỏi: “Không rõ Vương gia muốn đưa ta đến nơi nào?”
Triệu Quyền lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần cho bổn vương biết ngươi có tin tưởng bổn vương không, có bằng lòng đi hay không, còn về nơi nào thì ngươi không cần hỏi nhiều, có hỏi cũng vô ích.”
Trường Đình cúi mắt suy nghĩ một thoáng rồi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Quyền, không chút sợ hãi, nói: “Chỉ cần có thể tìm được sư huynh, Trường Đình không ngại bất kỳ nguy hiểm nào. Huống chi ta từng hứa với điện hạ trong vòng một năm sẽ bảo vệ Vương gia chu toàn. Trường Đình tuy là nữ nhi nhưng không bao giờ hủy lời hứa!”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình, đôi mắt nàng dài và sáng tựa như dòng nước mùa thu đầy cuốn hút, vẻ đẹp đằm thắm, lại thêm đôi mày rậm đen, sắc bén thẳng như nam tử, bừng bừng khí khái. Nàng vẫn như thuở ban đầu khi mới gặp, nhưng trong lòng Triệu Quyền thầm thở dài, dứt khoát nói: “Được! Nếu đã vậy thì tối nay ngươi cùng bổn vương lên đường!”
Trường Đình tuy không rõ sự tình nhưng đã sớm đoán chuyện này hẳn rất cấp bách. Việc Triệu Quyền muốn khởi hành trong đêm khiến nàng càng thêm chắc rằng sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng. Nàng chỉ đáp: “Dạ, Vương gia. Vậy có thể để ta trở về chuẩn bị ít đồ không?”
Triệu Quyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay nàng, hiểu ý, mỉm cười nói: “Thứ quan trọng nhất của ngươi chẳng phải chính là thanh kiếm này sao? Những thứ khác bổn vương đã sai người chuẩn bị cho ngươi cả rồi. Ngươi không cần trở về Vãn Nguyệt lâu nữa, bổn vương cũng không muốn ngươi để lộ tin tức, ngươi hiểu không?”
Trường Đình nghe vậy, trong lòng xoắn lại, nghĩ rằng chắc hẳn trong Vãn Nguyệt lâu đã có gián điệp nhưng nếu Triệu Quyền đã biết, tại sao vẫn để nàng ở lại đến giờ?
Triệu Quyền thấy Trường Đình cau mày không nói, không muốn nàng suy nghĩ thêm bèn nói: “Vãn Nguyệt lâu bổn vương tự có sắp xếp, ngươi không cần bận tâm.”
Trường Đình thầm than, ở trong phủ đã lâu mà không biết tình thế trong phủ lại phức tạp đến thế. Dù từ hai lần Triệu Quyền bị ám sát, nàng cũng đã phần nào hiểu được. Chỉ là những nha hoàn kia đều mới độ mười lăm, mười sáu tuổi, làm sao giống được gián điệp được? Trong dòng suy nghĩ miên man, nàng lại nhớ đến vị nữ tử tuyệt sắc dưới chân núi Thanh Vân. Nếu gián điệp bị Triệu Quyền bắt được, chỉ e rằng kết cục cũng thê thảm. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Trường Đình lại thầm cảm thấy may mắn. Lần này nếu có thể theo Triệu Quyền ra khỏi phủ, rời khỏi nơi tù túng này cũng chẳng phải là chuyện không tốt. Nếu còn có thể tìm được sư huynh thì quả là công đức viên mãn. Nghĩ vậy, lòng Trường Đình nhẹ nhõm đi nhiều.
Triệu Quyền thấy nàng dường như nhẹ nhõm đi, định lên tiếng, nhưng vừa lúc ấy Trương Miễn bước vào, nói: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, liệu có cần lập tức khởi hành không?”
Triệu Quyền gật đầu, hỏi: “Những người khác đã chuẩn bị ổn thỏa chưa? Còn bên chỗ Tiêu Hành thì sao? Có theo đúng kế hoạch không?”
Trương Miễn chắp tay thưa: “Bẩm Vương gia, người hầu cận đã được thuộc hạ tuyển chọn kỹ càng, hiện đều đang chờ sẵn ngoài phủ. Về phần Tiêu Hiệu úy, vừa rồi thuộc hạ đã nhận được tin báo. Ngài ấy sẽ tuân theo lời dặn của Vương gia mà hành sự, tuyệt đối không để lộ chút tin tức nào. Xin Vương gia yên tâm!”
Triệu Quyền quay đầu nhìn Trường Đình, trầm giọng nói: "Đi thôi!" Nói xong liền bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Trường Đình chắp tay nhận lệnh, theo sau Triệu Quyền mà đi. Đêm thu sương lạnh, trên đường mù sương mờ mịt, trời đất thẫm tối như một màn u ám. Đoàn người lặng lẽ không ai nói lời nào, chỉ có tiếng trống canh văng vẳng mơ hồ từ xa truyền tới càng khiến không khí thêm phần trang nghiêm.
Trường Đình không rõ chuyến đi này là cát hay hung, nhưng nàng không hề sợ hãi, vẫn dứt khoát bước theo Triệu Quyền.
Đoàn người của Triệu Quyền rời khỏi phủ qua cổng bên. Hai chiếc xe ngựa phủ vải xanh đã chờ sẵn. Xe không trang trí lộng lẫy, chỉ có chiếc xe đi đầu lớn hơn xe ngựa thường một chút, nhưng cũng không quá nổi bật. Tiểu đồng đánh xe đưa ra một chiếc ghế nhỏ. Triệu Quyền với vẻ mặt nghiêm túc nhìn quanh một lượt rồi gật đầu ra hiệu cho Trương Miễn. Trương Miễn đáp lại cái gật đầu ấy, và Triệu Quyền liền đạp lên ghế bước lên xe.
Đám tuỳ tùng nhanh chóng chạy đến lần lượt leo lên ngựa. Trường Đình còn chưa rõ mình phải làm gì thì Triệu Quyền vén màn xe lên, trong ánh đêm thấp giọng nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lên xe!” Nói xong lại buông màn xe, ngồi trở lại bên trong.
Trường Đình điểm chân một cái liền lên xe. Nàng vén màn xe bước vào thì thấy bên trong ánh đèn rực rỡ. Triệu Quyền ngồi ngay ngắn trên một chiếc án kỷ nhỏ. Trường Đình nhìn quanh mới thấy bên ngoài xe tuy mộc mạc đơn sơ, nhưng bên trong lại chẳng khác gì những chiếc xe mà Triệu Quyền thường ngồi. Vải lụa trong xe lộng lẫy, có hẳn một chiếc giường để nghỉ ngơi, trên đó phủ một tấm da trơn mượt sáng bóng. Bàn nhỏ dùng để uống trà cũng được đặt ngay ngắn, bên cạnh còn có cả lò đun trà, khăn tay gấm và chậu rửa bằng bạc dùng hàng ngày của Triệu Quyền.
Trường Đình thầm nghĩ: "Người này quả thật chẳng bao giờ chịu để mình chịu thiệt cả."
Triệu Quyền nhìn Trường Đình, dưới ánh nến lờ mờ, đôi mắt nàng tựa như có những vì sao lấp lánh bên trong lộ ra một vẻ đẹp khác lạ. Trường Đình nín thở, lặng lẽ chờ đợi Triệu Quyền tiết lộ tung tích của Vân Trình.
Triệu Quyền chớp mắt, quay người sang hướng khác mà không nhìn Trường Đình nữa, hai tay chắp sau lưng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn gặp sư huynh của ngươi thì hãy đi cùng bổn vương một chuyến!”
Trường Đình mừng rỡ đáp: “Xin Vương gia dẫn đường!”
Triệu Quyền quay đầu lại nhìn Trường Đình, thấy dáng vẻ nàng đầy kiên quyết, lòng hắn bỗng dâng lên một chút bực dọc, lạnh lùng hỏi: “Chuyến đi này không phải chuyện đùa, đường xá xa xôi, gian nan hiểm trở, chỉ một chút sơ sẩy thôi đã có thể mất mạng… Ngươi có dám đi không?”
Trường Đình thấy Triệu Quyền nghiêm trọng như vậy, không khỏi cau mày, lòng đầy nghi ngờ hỏi: “Không rõ Vương gia muốn đưa ta đến nơi nào?”
Triệu Quyền lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần cho bổn vương biết ngươi có tin tưởng bổn vương không, có bằng lòng đi hay không, còn về nơi nào thì ngươi không cần hỏi nhiều, có hỏi cũng vô ích.”
Trường Đình cúi mắt suy nghĩ một thoáng rồi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Quyền, không chút sợ hãi, nói: “Chỉ cần có thể tìm được sư huynh, Trường Đình không ngại bất kỳ nguy hiểm nào. Huống chi ta từng hứa với điện hạ trong vòng một năm sẽ bảo vệ Vương gia chu toàn. Trường Đình tuy là nữ nhi nhưng không bao giờ hủy lời hứa!”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình, đôi mắt nàng dài và sáng tựa như dòng nước mùa thu đầy cuốn hút, vẻ đẹp đằm thắm, lại thêm đôi mày rậm đen, sắc bén thẳng như nam tử, bừng bừng khí khái. Nàng vẫn như thuở ban đầu khi mới gặp, nhưng trong lòng Triệu Quyền thầm thở dài, dứt khoát nói: “Được! Nếu đã vậy thì tối nay ngươi cùng bổn vương lên đường!”
Trường Đình tuy không rõ sự tình nhưng đã sớm đoán chuyện này hẳn rất cấp bách. Việc Triệu Quyền muốn khởi hành trong đêm khiến nàng càng thêm chắc rằng sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng. Nàng chỉ đáp: “Dạ, Vương gia. Vậy có thể để ta trở về chuẩn bị ít đồ không?”
Triệu Quyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay nàng, hiểu ý, mỉm cười nói: “Thứ quan trọng nhất của ngươi chẳng phải chính là thanh kiếm này sao? Những thứ khác bổn vương đã sai người chuẩn bị cho ngươi cả rồi. Ngươi không cần trở về Vãn Nguyệt lâu nữa, bổn vương cũng không muốn ngươi để lộ tin tức, ngươi hiểu không?”
Trường Đình nghe vậy, trong lòng xoắn lại, nghĩ rằng chắc hẳn trong Vãn Nguyệt lâu đã có gián điệp nhưng nếu Triệu Quyền đã biết, tại sao vẫn để nàng ở lại đến giờ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Quyền thấy Trường Đình cau mày không nói, không muốn nàng suy nghĩ thêm bèn nói: “Vãn Nguyệt lâu bổn vương tự có sắp xếp, ngươi không cần bận tâm.”
Trường Đình thầm than, ở trong phủ đã lâu mà không biết tình thế trong phủ lại phức tạp đến thế. Dù từ hai lần Triệu Quyền bị ám sát, nàng cũng đã phần nào hiểu được. Chỉ là những nha hoàn kia đều mới độ mười lăm, mười sáu tuổi, làm sao giống được gián điệp được? Trong dòng suy nghĩ miên man, nàng lại nhớ đến vị nữ tử tuyệt sắc dưới chân núi Thanh Vân. Nếu gián điệp bị Triệu Quyền bắt được, chỉ e rằng kết cục cũng thê thảm. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Trường Đình lại thầm cảm thấy may mắn. Lần này nếu có thể theo Triệu Quyền ra khỏi phủ, rời khỏi nơi tù túng này cũng chẳng phải là chuyện không tốt. Nếu còn có thể tìm được sư huynh thì quả là công đức viên mãn. Nghĩ vậy, lòng Trường Đình nhẹ nhõm đi nhiều.
Triệu Quyền thấy nàng dường như nhẹ nhõm đi, định lên tiếng, nhưng vừa lúc ấy Trương Miễn bước vào, nói: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, liệu có cần lập tức khởi hành không?”
Triệu Quyền gật đầu, hỏi: “Những người khác đã chuẩn bị ổn thỏa chưa? Còn bên chỗ Tiêu Hành thì sao? Có theo đúng kế hoạch không?”
Trương Miễn chắp tay thưa: “Bẩm Vương gia, người hầu cận đã được thuộc hạ tuyển chọn kỹ càng, hiện đều đang chờ sẵn ngoài phủ. Về phần Tiêu Hiệu úy, vừa rồi thuộc hạ đã nhận được tin báo. Ngài ấy sẽ tuân theo lời dặn của Vương gia mà hành sự, tuyệt đối không để lộ chút tin tức nào. Xin Vương gia yên tâm!”
Triệu Quyền quay đầu nhìn Trường Đình, trầm giọng nói: "Đi thôi!" Nói xong liền bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Trường Đình chắp tay nhận lệnh, theo sau Triệu Quyền mà đi. Đêm thu sương lạnh, trên đường mù sương mờ mịt, trời đất thẫm tối như một màn u ám. Đoàn người lặng lẽ không ai nói lời nào, chỉ có tiếng trống canh văng vẳng mơ hồ từ xa truyền tới càng khiến không khí thêm phần trang nghiêm.
Trường Đình không rõ chuyến đi này là cát hay hung, nhưng nàng không hề sợ hãi, vẫn dứt khoát bước theo Triệu Quyền.
Đoàn người của Triệu Quyền rời khỏi phủ qua cổng bên. Hai chiếc xe ngựa phủ vải xanh đã chờ sẵn. Xe không trang trí lộng lẫy, chỉ có chiếc xe đi đầu lớn hơn xe ngựa thường một chút, nhưng cũng không quá nổi bật. Tiểu đồng đánh xe đưa ra một chiếc ghế nhỏ. Triệu Quyền với vẻ mặt nghiêm túc nhìn quanh một lượt rồi gật đầu ra hiệu cho Trương Miễn. Trương Miễn đáp lại cái gật đầu ấy, và Triệu Quyền liền đạp lên ghế bước lên xe.
Đám tuỳ tùng nhanh chóng chạy đến lần lượt leo lên ngựa. Trường Đình còn chưa rõ mình phải làm gì thì Triệu Quyền vén màn xe lên, trong ánh đêm thấp giọng nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau lên xe!” Nói xong lại buông màn xe, ngồi trở lại bên trong.
Trường Đình điểm chân một cái liền lên xe. Nàng vén màn xe bước vào thì thấy bên trong ánh đèn rực rỡ. Triệu Quyền ngồi ngay ngắn trên một chiếc án kỷ nhỏ. Trường Đình nhìn quanh mới thấy bên ngoài xe tuy mộc mạc đơn sơ, nhưng bên trong lại chẳng khác gì những chiếc xe mà Triệu Quyền thường ngồi. Vải lụa trong xe lộng lẫy, có hẳn một chiếc giường để nghỉ ngơi, trên đó phủ một tấm da trơn mượt sáng bóng. Bàn nhỏ dùng để uống trà cũng được đặt ngay ngắn, bên cạnh còn có cả lò đun trà, khăn tay gấm và chậu rửa bằng bạc dùng hàng ngày của Triệu Quyền.
Trường Đình thầm nghĩ: "Người này quả thật chẳng bao giờ chịu để mình chịu thiệt cả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro