Trường An Đồng...
2024-09-06 22:31:52
Không nên, thật sự rất không nên.
Không ai nhận ra nụ cười thoáng qua trên môi Thẩm Độ, nhanh như cánh chim nhạn xẹt qua bầu trời.
Hôm nay, chỉ một bữa cơm, một điểm nhỏ này thôi cũng đủ khiến hắn nhớ đến đêm động phòng, bất quá, nếu hôn lễ hôm đó thật sự diễn ra suôn sẻ, vậy thì thứ chờ đợi hắn chắc chắn không phải là một bữa ăn ngon, mà là... Đao kiếm, độc dược và mười tám loại cực hình của Nội Vệ phủ.*
Đương nhiên, Thẩm Độ sao có thể để hôn lễ kia thuận lợi diễn ra.
"Khanh khách..."
Một tràng cười duyên dáng vang lên, Chu Nhan khẽ xoa mu bàn tay, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người mặc váy đỏ rực, viền vàng kim từ sau tấm màn thêu hoa mẫu đơn bước ra, nàng ta một tay cầm quạt, một tay vén rèm, chân đi hài thêu phượng, đầu cài trâm phượng, uyển chuyển bước đến trước mặt hai người.
Nàng ta sở hữu dung mạo diễm lệ, trán cao, mắt phượng, khí chất bất phàm, ẩn chứa uy nghiêm, khí thế bức người của bậc đế vương.
Chu Nhan đoán được thân phận của nàng ta, khẽ lắc đầu, đáng tiếc, dung mạo tuy đẹp, nhưng hai bên thái dương lại hơi hẹp, nếu là thuật sĩ xem tướng, chắc chắn sẽ phán một câu: Không có mệnh mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng người trong lời đồn, lại không phải kẻ không có dã tâm.
"Bái kiến Anh Vương điện hạ."
Thẩm Độ đứng dậy hành lễ, sau đó đá nhẹ vào chân Chu Nhan ra hiệu.
Chu Nhan bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Anh Vương điện hạ."
"Ha ha ha, không cần đa lễ, bình thân."
Mọi người trong đại sảnh lúc này mới dám đứng dậy, Anh Vương Vĩnh An công chúa nhìn Chu Nhan, cất giọng lạnh nhạt:
"Ngươi chính là Lục cô nương của Chu gia?"
Chu Nhan giật mình, chưa kịp trả lời, vị phu nhân đi theo bên cạnh đã cất giọng: "Chính là nàng, vừa rồi còn dám lấy vụ án ra đặt cược, đòi tự mình xin hưu phu, quả là lanh lợi, vậy mà có thể nắm thóp Đại Các lĩnh, xem ra Trương Tướng dạy dỗ nữ nhi thật chu toàn."
Chu Nhan nhíu mày, nàng nghe ra vị phu nhân này đang cố tình nhắm vào mình, từng câu từng chữ đều không liên quan, nhưng lại muốn kéo nàng vào, khen người khác mà như muốn thiểm mụi vào người khác, chẳng lẽ bà ta là yêu tinh tu luyện thành tinh?
"Phu nhân nói đùa rồi, hạ quan..." Chu Nhan dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trong tay vị phu nhân kia, đúng là chiếc quạt thêu hoa mẫu đơn trắng mà nàng nhìn thấy ở Tây Minh tự.
"Hạ quan chỉ là một Cửu phẩm thư lệnh sử của Hình bộ, có nhiệm vụ điều tra án, thẩm vấn nghi phạm, không biết vị Trương Tướng mà phu nhân nhắc đến có liên quan gì đến hạ quan?"
Chu Nhan quay sang nhìn Thẩm Độ: "Đã gả cho phu quân, tự nhiên mọi chuyện đều nghe theo phu quân."
Thẩm Độ nhìn nàng, Chu Nhan mím môi cười, trông vô cùng tự nhiên, lời nói cũng rất chân thành, nhưng Thẩm Độ lại không nhìn nàng nữa, mà nhìn sang vị phu nhân kia, lạnh lùng nói:
"Sao? Đường phu nhân cho rằng Thẩm mỗ cấu kết với Trương Tướng?"
Người được gọi là Đường phu nhân kia đưa quạt lên mũi ngửi, cụp mắt đáp:
"Dân phụ không dám, Đại Các lĩnh nói đùa rồi."
Chu Nhan cắn môi, ánh mắt nhìn Thẩm Độ, nhưng hắn lại...
Chỉ thoáng qua quang cảnh, Chu Nhan trong lòng một phen tính toán, tiến lên nắm lấy một bàn tay Thẩm Độ bao vào lòng bàn tay mình, ủy khuất mà ưu thương:
“Phu quân, người để thiếp thân tra án đi, thiếp thân không nhắc đến chuyện hòa ly nữa, sau này thiếp thân nhất định nghe lời người."
Chu Nhan mắt nai mông lung, cánh môi anh đào đỏ hồng, lay động cánh tay Thẩm Độ như vậy, tựa như mèo con sáng sớm rời giường làm nũng với chủ...
Thẩm Độ vẻ mặt khó lường, Cảnh Lâm đưa tay ra không biết nên thu hồi hay không.
Chủ tử nhà hắn, bị khinh bạc rồi.
“Ha ha ha, ta còn tưởng là cái gì, hóa ra là khúc nhạc khuê phòng, là bổn cung hiểu lầm, hiểu lầm hai vị rồi."
Vĩnh An công chúa được đỡ ngồi xuống, Đường đại phu nhân ngồi bên phải nàng, lụa mỏng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, sinh ra từng vết chai mỏng.
Gần như cùng lúc, Chu Nhan ngửi được một cỗ hương bách não, không khỏi nhìn Đường đại phu nhân vài lần.
"Phu nhân đã từng đến Tây Minh tự chưa? Giờ Thìn hôm nay?"
Đường đại phu nhân hơi gật đầu: "Đã từng, sáng sớm nay ta đã xuất phát đi Tây Minh tự, cầu nguyện cho trượng phu đã khuất."
"Quả nhiên..."
Chu Nhan không ngờ Đường đại phu nhân lại trực tiếp thừa nhận như vậy: "Hôm nay Tây Minh tự xảy ra án mạng liên hoàn, tổng cộng mười hai thi thể đã bị đào ra, quan phủ đã sớm niêm phong tự viện rồi, vì sao Đường đại phu nhân vẫn vào được?"
Không ai nhận ra nụ cười thoáng qua trên môi Thẩm Độ, nhanh như cánh chim nhạn xẹt qua bầu trời.
Hôm nay, chỉ một bữa cơm, một điểm nhỏ này thôi cũng đủ khiến hắn nhớ đến đêm động phòng, bất quá, nếu hôn lễ hôm đó thật sự diễn ra suôn sẻ, vậy thì thứ chờ đợi hắn chắc chắn không phải là một bữa ăn ngon, mà là... Đao kiếm, độc dược và mười tám loại cực hình của Nội Vệ phủ.*
Đương nhiên, Thẩm Độ sao có thể để hôn lễ kia thuận lợi diễn ra.
"Khanh khách..."
Một tràng cười duyên dáng vang lên, Chu Nhan khẽ xoa mu bàn tay, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người mặc váy đỏ rực, viền vàng kim từ sau tấm màn thêu hoa mẫu đơn bước ra, nàng ta một tay cầm quạt, một tay vén rèm, chân đi hài thêu phượng, đầu cài trâm phượng, uyển chuyển bước đến trước mặt hai người.
Nàng ta sở hữu dung mạo diễm lệ, trán cao, mắt phượng, khí chất bất phàm, ẩn chứa uy nghiêm, khí thế bức người của bậc đế vương.
Chu Nhan đoán được thân phận của nàng ta, khẽ lắc đầu, đáng tiếc, dung mạo tuy đẹp, nhưng hai bên thái dương lại hơi hẹp, nếu là thuật sĩ xem tướng, chắc chắn sẽ phán một câu: Không có mệnh mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng người trong lời đồn, lại không phải kẻ không có dã tâm.
"Bái kiến Anh Vương điện hạ."
Thẩm Độ đứng dậy hành lễ, sau đó đá nhẹ vào chân Chu Nhan ra hiệu.
Chu Nhan bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Anh Vương điện hạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha ha, không cần đa lễ, bình thân."
Mọi người trong đại sảnh lúc này mới dám đứng dậy, Anh Vương Vĩnh An công chúa nhìn Chu Nhan, cất giọng lạnh nhạt:
"Ngươi chính là Lục cô nương của Chu gia?"
Chu Nhan giật mình, chưa kịp trả lời, vị phu nhân đi theo bên cạnh đã cất giọng: "Chính là nàng, vừa rồi còn dám lấy vụ án ra đặt cược, đòi tự mình xin hưu phu, quả là lanh lợi, vậy mà có thể nắm thóp Đại Các lĩnh, xem ra Trương Tướng dạy dỗ nữ nhi thật chu toàn."
Chu Nhan nhíu mày, nàng nghe ra vị phu nhân này đang cố tình nhắm vào mình, từng câu từng chữ đều không liên quan, nhưng lại muốn kéo nàng vào, khen người khác mà như muốn thiểm mụi vào người khác, chẳng lẽ bà ta là yêu tinh tu luyện thành tinh?
"Phu nhân nói đùa rồi, hạ quan..." Chu Nhan dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trong tay vị phu nhân kia, đúng là chiếc quạt thêu hoa mẫu đơn trắng mà nàng nhìn thấy ở Tây Minh tự.
"Hạ quan chỉ là một Cửu phẩm thư lệnh sử của Hình bộ, có nhiệm vụ điều tra án, thẩm vấn nghi phạm, không biết vị Trương Tướng mà phu nhân nhắc đến có liên quan gì đến hạ quan?"
Chu Nhan quay sang nhìn Thẩm Độ: "Đã gả cho phu quân, tự nhiên mọi chuyện đều nghe theo phu quân."
Thẩm Độ nhìn nàng, Chu Nhan mím môi cười, trông vô cùng tự nhiên, lời nói cũng rất chân thành, nhưng Thẩm Độ lại không nhìn nàng nữa, mà nhìn sang vị phu nhân kia, lạnh lùng nói:
"Sao? Đường phu nhân cho rằng Thẩm mỗ cấu kết với Trương Tướng?"
Người được gọi là Đường phu nhân kia đưa quạt lên mũi ngửi, cụp mắt đáp:
"Dân phụ không dám, Đại Các lĩnh nói đùa rồi."
Chu Nhan cắn môi, ánh mắt nhìn Thẩm Độ, nhưng hắn lại...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thoáng qua quang cảnh, Chu Nhan trong lòng một phen tính toán, tiến lên nắm lấy một bàn tay Thẩm Độ bao vào lòng bàn tay mình, ủy khuất mà ưu thương:
“Phu quân, người để thiếp thân tra án đi, thiếp thân không nhắc đến chuyện hòa ly nữa, sau này thiếp thân nhất định nghe lời người."
Chu Nhan mắt nai mông lung, cánh môi anh đào đỏ hồng, lay động cánh tay Thẩm Độ như vậy, tựa như mèo con sáng sớm rời giường làm nũng với chủ...
Thẩm Độ vẻ mặt khó lường, Cảnh Lâm đưa tay ra không biết nên thu hồi hay không.
Chủ tử nhà hắn, bị khinh bạc rồi.
“Ha ha ha, ta còn tưởng là cái gì, hóa ra là khúc nhạc khuê phòng, là bổn cung hiểu lầm, hiểu lầm hai vị rồi."
Vĩnh An công chúa được đỡ ngồi xuống, Đường đại phu nhân ngồi bên phải nàng, lụa mỏng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, sinh ra từng vết chai mỏng.
Gần như cùng lúc, Chu Nhan ngửi được một cỗ hương bách não, không khỏi nhìn Đường đại phu nhân vài lần.
"Phu nhân đã từng đến Tây Minh tự chưa? Giờ Thìn hôm nay?"
Đường đại phu nhân hơi gật đầu: "Đã từng, sáng sớm nay ta đã xuất phát đi Tây Minh tự, cầu nguyện cho trượng phu đã khuất."
"Quả nhiên..."
Chu Nhan không ngờ Đường đại phu nhân lại trực tiếp thừa nhận như vậy: "Hôm nay Tây Minh tự xảy ra án mạng liên hoàn, tổng cộng mười hai thi thể đã bị đào ra, quan phủ đã sớm niêm phong tự viện rồi, vì sao Đường đại phu nhân vẫn vào được?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro